Nam Chính À! Anh Phải Nghe Lời Em!

Chương 7: Tránh mặt. Nói rõ ràng



Đóng cửa phòng lại rồi, tôi ngồi thơ thẩn trên giường, lấy tay vò vò đầu.

Không xong rồi! Nếu tiếp tục như thế này, tôi không biết mình có thể cầm cự để chờ đợi nữ phụ được bao lâu nữa. Đã lỡ mệnh tỏ tình với người ta, chắc...tôi sẽ cố gắng kéo dài với lí do đó vậy, bởi vì nếu tôi có thích nam chính đi chăng nữa thì anh cũng chỉ coi tôi là em gái, tôi vô cùng hiểu rõ sức thu hút của bản thân mình đến đâu. Tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.

Qua ngày hôm sau, tôi không vội vã gặp Hoắc Thiếu Khanh mà chỉ hoạt động như thường ngày. Nên đi học thì đi học, nên đi chơi thì đi chơi, thỉnh thoảng tâm sự với Phương Nghi qua điện thoại, cái không bình thường chính là tôi quyết định tránh mặt nam chính vài ngày.

Vài ngày của tôi đến hẳn một tuần, qua một thời gian dài như vậy, rốt cuộc Hoắc Thiếu Khanh cũng lo lắng đến tìm tôi.

Hôm đó là vào buổi sáng ngày chủ nhật, tôi đang bận rộn thì....

Cạch

- " Anh muốn nói chuyện với em...."

- " Áaaaaaa...."

Hoắc Thiếu Khanh ngay lập tức quay đầu lại:

- " Xin lỗi, anh....thật sự không biết em đang..."

- " Giờ anh biết rồi chứ gì!..."

Tôi bực dọc mặc nhanh quần áo, thẹn quá hóa giận chất vấn:

- " Anh vào mà không biết gõ cửa à? Tự tiện xông vào phòng em như thế?"

Càng nói càng tức, tôi ngồi xuống giường, ánh mắt gắt gao thẩm vấn anh:

- " Xong rồi! Anh vào đây tìm em có việc gì?"

Hoắc Thiếu Khanh quay lưng lại, vết hồng trên mặt vẫn chưa tan hết, lúng túng ho khan một tiếng, bắt đầu nghiêm nghị hỏi:

- " Tại sao một tuần nay em tránh mặt anh?"

Tôi giả vờ không nghe thấy, đứng lên vén rèm cửa, ánh nắng ấm áp bỗng chốc tràn vào căn phòng:

- " Hôm nay trời đẹp quá nhỉ?"

- " Em đừng có đánh trống lãng!"

Hoắc Thiếu Khanh tiến lên một bước, nắm chặt vai tôi, bắt tôi phải quay đầu lại đối diện với ánh mắt của anh:

- " Rốt cuộc là vì sao? Tại sao đang tốt đẹp mà em lại tránh mặt anh? Anh có làm gì sai sao Hân?"

Tôi gạt tay anh ra nhưng anh lại không chịu nhượng bộ, tôi nhún vai, ra vẻ chẳng làm sao cả:

- " Anh không có sai....". Dừng lại một chút, tôi nhìn thẳng vào mắt anh, mỉm cười: "...chỉ là anh không hiểu được em!"

Giọng nói tôi hết sức tự nhiên nhưng ánh mắt lại gây áp lực cho anh. Hoắc Thiếu Khanh rũ mắt, che dấu đi cảm xúc, cất giọng buồn bã:

- " Vậy em muốn anh phải làm gì?"

- " Em chỉ cần anh làm một việc, đó chính là tránh xa Lương Khả Linh ra!"

Nghe đến cái tên này, một lần nữa Hoắc Thiếu Khanh lại gắt gỏng với tôi:

- " Tại sao em lại ghét cô ấy như vậy? Rõ ràng cô ấy không làm gì có lỗi với em. Đừng lôi cô ấy vào việc của chúng ta được không?"

Tôi phản bác:

- " Anh đang mắng em luôn có thành kiến với cô ta sao? Em đã nói rồi, em ghét cô ta thân thiết với anh. Chỉ cần anh tránh xa Lương Khả Linh ra, mọi chuyện sẽ trở lại như xưa, em sẽ không tránh mặt anh nữa!"

- " Không thể. Anh và cô ấy là bạn thân, là cô ấy giúp anh thoát khỏi căn bệnh trầm cảm, giúp anh hòa đồng với mọi người, là anh nợ cô ấy, anh không thể nào đối xử với cô ấy như vậy!"

- " Cô ta giúp anh, em không giúp anh sao? Anh nợ cô ấy, định lấy thân báo đáp à? Nực cười, Hoắc Thiếu Khanh, anh là đồ ngốc biết không? Những chuyện mà em đang làm bây giờ là để bảo vệ anh, anh lại vì cô ta mà đến đây mắng em?"

- " Hoắc Hiểu Hân, em đừng có quá đáng! "

- " Em quá đáng? Em quá đáng chỗ nào? Rõ ràng là anh tự đến tìm em, sau đó lại vì cô ta mắng em, em không trách anh, anh còn dám nói em quá đáng à. Hoắc Thiếu Khanh, anh đừng có không nói lí lẽ như vậy!"

Hoắc Thiếu Khanh tức giận nhìn chằm chằm tôi, cánh tay đặt trên vai tôi dần dần siết lại khiến tôi cảm thấy đau đớn. Tuy nhiên tôi hiện tại đang có lợi thế, tôi sẽ không quan tâm:

- " Em có thể chấp nhận anh thân thiết với bất cứ ai, chỉ Lương Khả Linh là không thể!"

Hoắc Thiếu Khanh vẫn im lặng, nhưng tôi thấy tức giận trong anh đã giảm dần, anh hỏi một câu chẳng liên quan:

- " Em thật sự thích anh sao?"

- " Hả?"

Khí thế của tôi như quả bóng xì hơi, ngơ ngác nhìn anh, sau đó mới nhớ mình đã dùng lí do này ép buộc anh, kiên định gật đầu. Hoắc Thiếu Khanh có vẻ buồn bã:

- " Chúng ta sẽ không có kết quả đâu!"

Gì đây? Tôi lần đầu tiên thích một người lại làm người đó cảm thấy buồn, tôi bực mình:

- " Tại sao không có kết quả? Chỉ cần anh đồng ý, chúng ta có thể yêu nhau ngay lập tức"

Hoắc Thiếu Khanh sửng sốt, vẻ mặt không thể tin được nói:

- " Nhưng...chúng ta là anh em"

- " Vốn không phải là anh em ruột, chúng ta không hề có quan hệ huyết thống"

Lúc này Hoắc Thiếu Khanh đã không còn lời nào để nói, chỉ là vẻ mặt lại rất hoang mang, không biết nên làm gì, ảo não vô cùng.

Tôi nhún vai, thật ra nam chính không cần phải nghĩ ngợi nhiều làm gì, chỉ cần tránh xa Lương Khả Linh ra, những chuyện khác đều không quan trọng, chỉ cần xem lời nói của tôi như một cô bé chưa hiểu chuyện đời là được. Nhưng quả nhiên nam chính vẫn là một cậu thiếu niên 14, khó xử cũng là chuyện thường. Tôi không quan tâm đến chuyện đó nữa, cái tôi cần bây giờ là nữ phụ mau chóng xuất hiện, nếu không tôi hết cách chống đỡ rồi.