Nam Chính Chỉ Yêu Ánh Trăng Sáng

Chương 2: Mỹ Nhân



Bên trong thư phòng.

"Khương tiểu thư cứu Cô một mạng, có mong ước được thưởng gì hay không?" Thái Tử Đức Minh nhìn cô gái tự tin, phóng khoáng trước mặt, hỏi.

Hắn không phải người không biết ân báo đáp, nếu cô gái trước mặt cứu hắn, vậy hắn sẽ cho nàng ta báo đáp xứng đáng.

"Dân nữ không cần xin gì, nếu Thái Tử muốn báo ân, xin cho dân nữ một căn nhà là được." Giọng nói cô gái vững vàng.

Không xin gì? Thái Tử Đức Minh nhíu mày. Sống trên đời mà lại thật lòng không mong ước gì? Lại còn là một cô gái mười bảy, mười tám tuổi.

Hắn không tin nàng ta không cần xin gì, chỉ cảm thấy thứ nàng ta muốn chắc chắn rất lớn.

Nhưng nàng ta đã cứu hắn, Thái Tử Đức Minh nói: "Ta sai người tìm cho ngươi một căn nhà trước, ngươi nghĩ được muốn gì thì tới tìm ta."

Khương Thanh nhận lời, được cung nữ dắt ra khỏi thư phòng, thấy một cô gái xinh đẹp kiều diễm, mặc váy lụa hồng đào đi về phía này.

Cấp bậc trong cung nghiêm ngặt, cô gái này có thể tự do qua lại ở Đông Cung, địa vị ắt hẳn không thấp.

"Vị kia là..." Nàng thấp giọng hỏi.

"Là vị hôn thê của điện hạ, Quận chúa Lan Lăng." Thị nữ nhỏ giọng nói, giọng điệu tràn đầu cung kính và hâm mộ.

Quận chúa Lan Lăng? Khương Thanh như suy tư gì.

Thái Tử Đức Minh trong thư phòng đang nghe nhóm mưu sĩ tham thảo về tình hình hiện thời.

"Điện hạ, trong thời gian người không ở đây, Ngũ hoàng tử đã từng bước như tằm ăn mòn thế lực của ta. Nay, người ủng hộ trên triều đình không còn kém ta." Một mưu sĩ nói.

Thái Tử tuy là anh tài ngút trời, nhưng Ngũ hoàng tử cũng không phải người ăn chay, sau lưng còn có phủ An Quốc Công của Hoàng Hậu hậu thuẫn. An Quốc Công tiền nhiệm tài trí hơn người, đỗ vị trí đầu trong sáu khoa bảng (lục nguyên cập đệ) của triều đại, được văn nhân sĩ tử vô cùng tôn sùng.

Hơn ba mươi năm trước, nước Tần suy yếu, nước Tấn vươn lên mạnh mẽ, thường xuyên quấy phá biên giới nước Tề, thậm chí còn tàn sát mười vạn quân sĩ của nước Tề. An Quốc Công lúc đó vô cùng đau đớn, xếp bút nghiên lên đường ra biên giới tòng quân.

An Quốc Công lúc ấy mưu trí, xuất chúng. Ông và phò mã Định Quốc Công của trưởng công chúa Phúc Thọ thưởng thức lẫn nhau, hai người một văn một võ, cuối cùng san bằng nước Tấn.

Tiên hoàng mừng rỡ khôn xiết, phái người lấy sách sử ghi lại công tích của bọn họ, cũng treo bức họa của hai người trong cung Tần Chính, nhắc nhở các quan đại thần và bá tánh không quên công tích của hai người.

Những năm gần đây, hai vị quốc công lần lượt qua đời nhưng uy danh không hề giảm sút.

"Đúng vậy, điện hạ," Một mưu sĩ khác cũng nói: "Lão An Quốc Công chính là thầy của Bệ hạ, rất được Bệ hạ tín nhiệm, Ngũ hoàng tử có chỗ dựa như vậy, thật sự không nên khinh thường."

"Yên xem biến." Nguyên Giác nhẹ giọng nói.

Thái độ dửng dưng, tự tin của hắn khiến nhóm mưu sĩ sáng cả mắt lên. ngôn tình hoàn

Thái Tử điện hạ có sách lược ứng đối sao? Bọn họ biết mà, không có vấn đề nào là điện hạ không giải quyết được, điện hạ đúng là bậc anh minh ngàn năm có một, nhất định có thể đưa nước Tề ta đi đến huy hoàng!

Tần Miểu Miểu vừa vào đến thư phòng đã nghe thấy Đức Minh ca ca nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu "Yên xem biến".

Đức Minh ca ca sao thế, gặp phải vấn đề gì cần nghiêm túc suy nghĩ ư?

Nàng đi lên phía trước, vừa định lên tiếng đã thấy Đức Minh ca ca lẳng lặng nhìn sang bằng ánh trong trẻo, sâu thẳm.

Tần Miểu Miểu cười tươi rói, giơ móng vuốt chào: "Đức Minh ca ca."

Thái Tử Đức Minh không để ý đến nàng, nhưng trách cứ Vương Thuận phía sau nàng:

"Mời vị tiểu thư này ra ngoài." Sao dám đưa người vào lúc hắn đang bàn chuyện?

Vốn dĩ hắn muốn nói "Đuổi", nhưng không biết sao đối diện với cặp mắt trong suốt kia, chữ "đuổi" đã đến miệng lại biến thành "Mời".

Nhóm mưu sĩ kinh ngạc liếc nhau, trong lòng tràn đầy vui mừng.

Điện hạ ra ngoài rèn luyện một chuyến, trở về quả nhiên thâm minh đại nghĩa rất nhiều, không để Quận chúa Lan Lăng quấy rầy bọn họ nghị sự nữa!

Cái gì? Vương Thuận bối rối nhìn Thái Tử điện hạ lạnh lùng, thấy thái độ hắn kiên quyết, chỉ đành từ tốn đi ra trước mặt Tần Miểu Miểu, cẩn trọng nhìn nàng.

Thái Tử điện hạ, người có chắc là muốn đuổi Quận chúa ra ngoài không ạ?

"Quận chúa Lan Lăng, hay là, người tới hoa viên uống trà đã ạ?"

"Được thôi, được thôi." Tần Miểu Miểu vui vẻ gật đầu, không hề cảm thấy tủi thân.

Kỳ thật, là một người ảnh hưởng sâu sắc kiếp sống làm mèo trước đây, ngươi có thể trông cậy nàng có bao nhiêu hứng thú với chính sự? Trước đây nàng thường xuyên xuất hiện ở đây chẳng qua là vì Đức Minh ca ca gọi lại thôi.

Dĩ nhiên, lần nào đến cũng nằm ngủ...

Huống chi, bây giờ trong đầu nàng toàn là cá khô Đức Minh ca ca mang về cho nàng, không hề để ý đến chuyện lạ trước mắt.

Tới hoa viên? Thái Tử Đức Minh nhăn mày lại, định sai Vương Thuận mời cô gái này ra khỏi Đông Cung, nhưng lời đến miệng lại thành: "Đưa cá khô Cô mang từ đất Bắc về cho nàng."

Tần Miêu Miêu hoan hô một tiếng "Cảm ơn Đức Minh ca ca." rồi vui sướng chạy ra hoa viên.

Từ từ, cái Cô muốn nói không phải cái này!

Thái Tử Đức Minh: "Ừm."

Thái Tử Đức Minh...

Thái Tử Đức Minh...

Thái Tử Đức Minh...

Bệnh ở não của Cô chắc chắn là đã nghiêm trọng thêm rồi!

Bàn chuyện xong, nhóm mưu sĩ lần lượt cáo lui, Nguyên Giác đang định xem kỹ lại hồ sơ nhóm tâm phúc đã sửa sang, tìm hiểu một chút tình hình hiện thời của mình.

Hắn bây giờ đã mất đi ký ức, nếu không phải do có tâm phúc tìm được, hẳn hắn vẫn còn đi theo Khương cô nương, đến sống nơi trấn nhỏ hẻo lánh.

Nhìn mãi, trong đầu lại hiện lên gương mặt của một tiểu cô nương, mí mắt cô nương cong cong, cười tủm tỉm với hắn, vừa ngoan vừa mềm.

Thôi, chính sự quan trọng.

Một khắc sau.

(1 khắc = 15 phút)

"Quận chúa đâu?" Nhìn hoa viên không bóng người trước mặt, Nguyên Giác nhíu mày.

Không phải hắn bảo Vương Thuận đưa cô nương kia tới hoa viên sao? Sao không thấy đâu?

"Hồi bẩm điện hạ, Quận chúa nói sập trong hoa viên nằm không êm nên đã về rồi ạ." Một nội thị vội đáp lời.

Về rồi? Nguyên Giác nhíu mày.

"Về lúc nào?"

Nội thị: "Mới một lúc ạ, bây giờ đã ra khỏi cung."

Nguyên Giác ừ một tiếng, mặt mày không có biểu cảm gì, đi nhanh về thư phòng.

Tần Miểu Miểu ra khỏi cung, vui sướng chạy đến phố Tây.

Phố Tây có một dì làm hoành thánh rất ngon, nàng định đi mua mang về, ăn cùng cá khô.

Gói ghém hoành thánh chuẩn bị về, lại có người chặn đường nàng.

"Hửm?" Tần Miểu Miểu nghi hoặc nhìn cô nàng.

Sao hôm nay có nhiều người chặn nàng lại nói chuyện thế?

Là con gái nhỏ của trưởng công chúa Trường Hoa, Huyện chủ Thư Mẫn.

Nghe nói là đối thủ một mất một còn của nàng.

Tại sao lại là nghe nói? Vì Miểu Miểu cũng không biết mình với nàng ta kết thù ra sao, nhưng lần nào Huyện chủ Thư Mẫn gặp nàng cũng đều ra vẻ khó chịu.

Huyện chủ Thư Mẫn dáng người cao ráo, cao hơn các cô gái cùng trang lứa nửa cái đầu, Miểu Miểu lại vô cùng nhỏ xinh, nên nói chuyện với nàng ta phải ngước đầu lên.

"Chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện đi." Huyện chủ Thư Mẫn kiêu căng bảo.

Tần Miểu Miểu: "Được thôi."

Huyện chủ Thư Mẫn dẫn nàng vào một phòng trong Tiên Vị các, vừa vào đã hùng hổ: "Này, Tần Miểu Miểu, lửa sắp cháy đến lông mày rồi, sao cô còn ở đây mà ăn ăn uống uống?"

Tần Miểu Miểu:???

Nàng ấy đang nói gì vậy?

Thấy vẻ ngây thơ vô tội của nàng, Huyện chủ Thư Mẫn càng tức hơn.

Tần Miểu Miểu đồ ngốc này, vị hôn phu đi hơn ba tháng mới về, lúc về còn dẫn theo mỹ nhân, mà nàng ta không sốt ruột chút nào ư?

Nếu là người khác thì chẳng sao, thời nay đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nhưng đây lại là Thái Tử điện hạ, Thái Tử điện hạ có tiếng giữ mình trong sạch, một lòng chờ Tần Miểu Miểu lớn!

Rốt cuộc là mỹ nhân thế nào mới có thể khiến Thái Tử điện hạ dẫn về, còn đưa thẳng đến Đông Cung?

"Cô đang lo lắng cho ta à?" Miểu Miểu tuy ham ăn ham uống nhưng vẫn có thể nhận ra được thiện ý hay ác ý của người khác với nàng.

Nàng rất chắc chắn, Huyện chủ Thư Mẫn hiện tại không hề có chút ác ý nào.

Huyện chủ Thư Mẫn bùng nổ: "Ai, ai lo lắng cho cô? Cô đừng có nói bậy! Ta không hề!"

Tần Miểu Miểu: "Ò."

Huyện chủ Thư Mẫn:...

"Ò là ý gì?"

Tần Miểu Miểu quay đầu lại: "Tiên Vị các có món cá rất ngon, tiếc là ta đã mua hoành thánh rồi, lần sau cùng tới đây ăn nha."

Meo đây là một con mèo biết kiềm chế và tiết kiệm...

Tuy mẫu thân không cho nàng tới Tiên Vị các một mình, nhưng tới với bạn bè hẳn vẫn được nhỉ?

Huyện chủ Thư Mẫn: "Ừ," rồi bỗng sực tỉnh lại: "Không phải, ta đến đây không phải để ăn cơm với cô! Ta đến nói chuyện nghiêm túc!"

Tần Miểu Miểu: "Ò."

Huyện chủ Thư Mẫn nghẹn lời, hít sâu một hơi, quyết định không so đo với đồ ngốc này, hỏi ba câu liên tiếp:

"Cô đã vào Đông Cung chưa? Có biết Thái Tử điện hạ dẫn về một mỹ nhân không? Mỹ nhân kia có đẹp hay không?"

Tần Miểu Miểu đáp từng câu: "Vừa mới vào, không biết, không biết."

Huyện chủ Thư Mẫn không tin nổi: "Cô đã vào đến Đông Cung rồi mà còn không biết hôn phu cô dẫn một mỹ nhân về? Đã thế còn sắp xếp cho nàng ta ở trong Đông Cung?"

Tần Miểu Miểu gãi gãi đầu, dưới sự ép hỏi của Huyện chủ Thư Mẫn mà nhớ đến một bóng người.

Hình như lúc vào Đông Cung, đúng là nàng có gặp một cô nương bước ra từ thư phòng của Đức Minh ca ca...

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Miểu Miểu: Haiz, chị gái này dữ thật đấy, với meo đây, ăn cơm là chuyện nghiêm túc mà...