Nam Chính Chỉ Yêu Ánh Trăng Sáng

Chương 4: Tiền Nhân



Phủ An Quốc Công là nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu hiện thời, địa vị vô cùng vững chãi.

Dù bị Thái Tử Đức Minh đuổi đi, Khương Thanh cũng không hề xấu hổ, buồn bực, ngược lại vô cùng thong dong ngồi vào ghế phủ An Quốc Công.

Mọi người xung quanh nhìn mà kinh ngạc cảm thán.

Không hổ là con gái duy nhất của lão An Quốc Công, dù cho đã lưu lạc bên ngoài mười mấy năm nhưng phong thái vẫn bất phàm.

Khương Thanh không hề để ý đến những con mắt đánh giá như có như không của người khác, ánh mắt nàng ta dừng lại trên người Tần Miểu Miểu đang ăn điểm tâm.

Quận chúa Lan Lăng, vị hôn thê của Thái Tử Đức Minh.

Một người con gái không chút nỗ lực nhưng lại may mắn tột cùng.

Sinh ra đã được phụ mẫu mạnh mẽ chở che, sau khi phụ thân qua đời lại được mẫu thân bao bọc tuyệt đối, đến tuổi cập kê lập tức được gả cho biểu ca thanh mai trúc mã, nhận hết quang vinh và sủng ái.

Đâu giống nàng, rõ ràng cũng là con gái của một đại quốc công thuở đầu, lại phải lưu lạc bên ngoài, hao tốn tâm tư để được gả cho một Trạng Nguyên, cuối cùng vẫn bị vứt bỏ, trước khi chết mới biết được thân thế của bản thân.

Trời xanh bất công.

Nhưng may thay, nàng có được cơ hội tái sinh, lúc này đây, nàng phải nghịch thiên sửa mệnh!

"Ting! Bé đáng yêu online!"

Tần Miểu Miểu đang gặm điểm tâm khựng lại.

Thứ gì đang nói chuyện bên tai nàng thế? Giọng nói kỳ quái, khó nghe.

"Cái đồ mèo ngốc không biết thưởng thức, giọng của Thống đây mà khó nghe ư?"

Tần Miểu Miểu: Có thứ nói chuyện bên tai nàng thật sao?

Nàng nhìn khắp xung quanh vẫn không thấy người nào khả nghi.

"Sao thế?" Trưởng công chúa Phúc Thọ thấy động tĩnh của con gái, quan tâm hỏi.

"Mẫu thân, người có nghe thấy tiếng trẻ con nói chuyện bên tai không ạ?"

Trưởng công chúa Phúc Thọ: "Không, con nghe nhầm chăng?"

Miểu Miểu:???

Mẫu thân không nghe thấy, do meo nghe nhầm sao?

Giọng trẻ con lại vang lên: "Mèo ngốc, Thống đang ở trong đầu cô nè."

Tần Miểu Miểu: "Mi bị ngốc hả, mi ở trong đầu ta chẳng lẽ không bị nghẹt chết à?"

Giọng trẻ con: "Cô mới ngốc! Thống đây không phải con người mà là Thần Khí, dĩ nhiên phải ở trong đầu cô."

Tần Miểu Miểu: "Thần Khí? Ta?"

Giọng trẻ con rất miễn cưỡng: "Đúng đấy."

Tại chủ nhân trước kia của nó hết, thế mà lại giao Thần Khí mình tốn hết bao nhiêu tâm huyết mới điều chế được cho một con mèo ngốc. Đã vậy, con mèo ngốc này còn không trân trọng nó, sau khi chuyển thế thành công là ngay lập tức phong ấn nó.

Nếu lần này không cảm nhận được sự tồn tại của nữ chính, phỏng chừng nó vẫn chưa được tỉnh lại!

Giọng trẻ con tràn đầy vẻ ai oán, đến Tần Miểu Miểu trì độn cũng nhận ra được, không khỏi nói:

"Mi sao vậy?"

Sự tò mò đầy ngây thơ và trẻ con.

Giọng trẻ con:......

Thôi, vào việc chính, không so đo với con mèo ngốc này nữa.

Nó nhẹ giọng, nghiêm túc bảo: "Mèo ngốc, cô có biết vì sao cô được đầu thai đến đây không?"

Hỏi Thống đi, hỏi Thống đi, hỏi Thống đi!

Tần Miểu Miểu không hề hợp tác, hớn hở báo: "Vì meo đáng yêu hơn nữa lại có thiên phú dị bẩm, trời cao không đành lòng để meo rớt xuống, nên cho phép meo giữ nguyên ký ức đầu thai..."

Meo đây chính là con mèo chín đuôi duy nhất trong cả đất trời, màu lông vô cùng thuần khiết, trắng muốt như tuyết, ba ba Thiên Đại chắc chắn cũng mê đắm diện mạo kiều diễm của meo đây.

Giọng trẻ con:......

Con mèo ngốc này, cái gì mà trời cao không đành lòng để cô rớt xuống? Rõ ràng là chủ nhân của Thống đây cứu cô!

Nhưng chủ nhân đã dặn không được nói cho cô ta những chuyện này, giọng trẻ con đành trăm cay nghìn đắng nhịn lại.

"Meo đây lại còn rất thông minh, biết làm nhiều thứ lắm nhé, tỷ như bắt cá, liếm lông..."

Giọng trẻ con:......

Không nhịn nổi chen lời: "Cô có biết thế giới này diễn biến theo tình tiết của một cuốn sách không?"

"Sách? Giống như tiểu thuyết sao? Meo có phải nữ chính trong đó không?" Tuy hỏi vậy nhưng Tần Miểu Miểu vô cùng tự tin vào bản thân mình.

Meo đây, sao có thể không phải là nữ chính cơ chứ.

"Hiển nhiên là..."

"Meo là nữ chính!"

"Không." Giọng trẻ con từ tốn đáp.

"Nữ chính là vị cô nương áo tím vẫn luôn quan sát cô cơ."

Meo thế mà lại không phải là nữ chính?

Tần Miểu Miểu không phục nhìn vào trong điện, tìm "nữ chính" vẫn luôn quan sát mình.

Tìm tới tìm lui mới thấy một cô gái áo tím khuôn mặt xinh đẹp nhìn mình cười dịu dàng, dáng vẻ vô cùng tự tin.

"Nàng ta, chính nàng ta, nữ chính của cuốn sách này!" Giọng trẻ con phấn khích nói.

Tần Miểu Miểu: Đây là tiểu tỷ tỷ Đức Minh ca ca dẫn về mà.

Giọng trẻ con vẫn lải nhải bên tai nàng: "Vị nữ chính này đã nhìn thấy tương lai của bản thân, trong tương lai ấy, nàng ta biết thân thế của mình, cũng biết khoảng thời gian này Thái Tử Đức Minh sẽ bị thương dẫn đến mất trí nhớ. Vì thế nàng ta dẫn trước thị vệ cứu hắn, giấu hắn đi ba tháng.

Trong ba tháng này, sự săn sóc ân cần và diện mạo trác tuyệt, tài hoa của nàng ta đã khiến Thái Tử Đức Minh rung động, sau khi hồi kinh lập tức giải trừ hôn ước với vị hôn thê của mình là Quận chúa Lan Lăng.

Tiếp đó, nữ chính lợi dụng khả năng tiên tri của bản thân để trợ giúp Thái Tử Đức Minh vượt qua những cửa ải gian khó, tình cảm giữa hai người càng trở nên khăng khít..."

Nó đang nói hăng say, Tần Miểu Miểu đã chen lời:

"Mi nói Đức Minh ca ca mất trí nhớ?"

"Mất trí nhớ?" Giọng trẻ con sực tỉnh lại từ câu chuyện tình yêu làm rung động đến cả trái tim ấy: "Ừm, đúng vậy."

"Mất trí nhớ là kịch bản thường thấy trong rất nhiều tiểu thuyết, cô đừng kích động quá mức."

Đang nói bỗng thấy Tần Miểu Miểu nâng ly trà, bước vài bước đến trước mặt Thái Tử Đức Minh.

Tiếng nói chuyện trong điện im bặt, ánh mắt nghi hoặc, hay phấn khích của mọi người hướng đến Tần Miểu Miểu.

Tần Miểu Miểu: "Đức Minh ca ca."

Thái Tử Đức Minh: "Hửm?"

Vẻ mặt Tần Miểu Miểu đầy ai oán: "Chàng còn nhớ rõ thứ chàng đã hứa cho em không?"

Trước khi đi rõ ràng đã nói mang về cho meo cá khô tương tư tuyệt đỉnh mỹ vị, ấy thế mà meo mang về nếm, ghê không tả nổi!

Đã vậy, meo lại còn đặc biệt đi mua một phần hoành thánh về để ăn cùng.

Vốn cũng muốn đi tìm chàng để hỏi, nhưng mấy ngày nay bị mẫu thân nhốt trong phủ, không tìm được cơ hội.

Bây giờ thì biết nguyên nhân rồi.

Mất trí nhớ đúng là không tốt, đống cá khô kia chắc chắn là chàng tìm chỗ nào mua đại rồi.

Nhưng mất trí nhớ vẫn nhớ meo thích ăn cá khô, thực sự làm meo cảm động, hức.

Tạm thời tha thứ cho chàng.

Thái Tử Đức Minh:???

Sao biểu cảm của tiểu cô nương này lại làm Cô chột dạ đến vậy? Chẳng lẽ Cô thật sự hứa hẹn với nàng điều gì chăng?

Hoa phục? Châu báu? Sớm ngày cưới nàng về cửa?

Đáp án cuối cùng lại khiến tai hắn đỏ lên, cố gắng trấn tĩnh bản thân, bảo:

"Cô đã hứa thì nhất định sẽ làm."

Mọi người xung quanh dựng đứng tai lên nghe. Thái Tử điện hạ đã hứa hẹn với Quận chúa Lan Lăng điều gì?

Nghe được câu trả lời của Đức Minh ca ca, Tần Miểu Miểu sáng mắt lên, gật gật đầu, vui sướng về chỗ ngồi.

Tốt quá, meo cuối cùng cũng được ăn cá tương tư siêu ngon rồi.

"Này, nam chính mất trí nhớ rồi mà cô vẫn còn trông cậy hắn mang cá khô về ư?" Giọng trẻ con trong đầu chê trách.

Biết ngay là con mèo ngốc này không đáng tin mà!

Tần Miểu Miểu tự tin vô cùng: "Dĩ nhiên, chàng có thể nhớ ta thích ăn cá khô, vậy sau khi được ta nhắc nhở, chàng chắc chắn sẽ nhớ tới cái ta muốn ăn là cá khô tương tư."

Giọng trẻ con: Con mèo ngốc này vừa đi lên hỏi mà? Sao nó không nghe thấy mèo ngốc nhắc nhở Thái Tử Đức Minh gì nhỉ?

Tần Miểu Miểu: Đức Minh ca ca chắc chắn biết Miểu Miểu muốn gì.

Giọng trẻ con nghẹn lời, hết nói nổi, sau đó bỗng bừng tỉnh:

"Không phải, Thống đến giao nhiệm vụ cho cô, không phải tới tám chuyện với cô!"

Tần Miểu Miểu: "Nhiệm vụ gì?"

"Vừa nói với cô đó, thế giới hiện tại của cô diễn biến theo tình tiết của một cuốn sách.

Nếu là sách thì phải có cốt truyện, cốt truyện của quyển sách này chính là nữ chính hồi sinh, xử lý mọi kẻ thù, đi lên đỉnh cao của cuộc đời.

Nhưng vì nàng ta hồi sinh mà vận mệnh của rất nhiều người bị thay đổi, những người này sau khi chết nảy sinh oán khí tận trời, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự vận hành 3000 tầng địa ngục.

Nhiệm vụ của cô ở đây là xử lý nữ chính, ngăn cản nữ chính phản công!"

Tần Miểu Miểu: "Ò."

Nghe phức tạp ghê nhỉ, việc cần đến đầu óc thế này meo lười làm lắm.

Giọng trẻ con cứ tưởng nàng đồng ý rồi nên hào hứng nói: "Được rồi, Thống đây sẽ trợ giúp cô mau chóng hoàn thành nhiệm vụ."

Tần Miểu Miểu đánh trống lảng: "Mi nói mi là Thần Khí, vậy tại sao lại tự xưng là Thống?"

Giọng trẻ con bỗng thẹn thùng: "Nghe, nghe không hay sao?"

Tần Miểu Miểu ngọt giọng: "Hay mà."

Giọng trẻ con lần đầu tiên cảm nhận được chỗ đáng khen của con mèo ngốc này: "Cô đúng là biết thưởng thức đấy! Nó có nghĩa là 'hệ thống' đó, về sau được sử dụng trong một số tiểu thuyết..."

Tần Miểu Miểu: 'Thống' này chán phèo.

Nàng chống cằm, chán nản nói: "Nếu ta phải hoàn thành nhiệm vụ thì cần làm gì?"

Hệ thống bây giờ rất ưng nàng, vui vẻ an ủi: "Không sao, hệ thống rất có nhân tính, không trừng phạt cô đâu."

Nàng là tâm huyết của chủ nhân cũ của nó, lại là chủ nhân hiện tại của nó, nó cũng không dám trừng phạt nàng.

Tần Miểu Miểu gật gật đầu, tò mò vô cùng: "Mi nhìn lợi hại lắm nhé, lần trước ta phong ấn mi thế nào vậy?"

"Nói đến đây là Thống lại tức, lần trước Thống... thế rồi cô... sau đó cô..."

Tần Miểu Miểu: Hệ thống Thần Khí gì đấy nói nhiều quá, tắt đi còn hơn.

Hệ thống đang phấn khởi, phàn nàn cả một tràng dài không thấy hồi kết của con mèo này, nhất thời không phát hiện ra nó lại bị chủ nhân hiện tại phong ấn.

Đến lúc nó nhận ra, Hệ Thống:......

Phong ấn hệ thống lắm lời xong, Tần Miểu Miểu thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nàng ngẩng đầu, theo thói quen nhìn về phía Đức Minh ca ca, nhưng lại thấy vị trí đó trống không.

Đức Minh ca ca đi đâu rồi? Tần Miểu Miểu đứng dậy ra ngoài.

Thấy nàng đi ra ngoài, trưởng công chúa Phúc Thọ sai bảo một tiếng, mấy thị nữ vội vàng đi theo.

Tần Miểu Miểu ra tới ngoài bỗng nhớ ra lần trước đến Đông Cung thấy vừa lúc hoa đào nở, định bụng muốn đi ngắm một chút.

Nàng chậm bước tiến vào rừng đào, thấy một cây hoa đào vừa lúc nở hoa thì vui sướng lại gần, thấy dưới tán cây có một đôi nam nữ áo tím đang đứng dưới đó, dường như muốn nói gì.

Thấy nàng lại gần, hai người quay đầu lại, lộ ra hai gương mặt quen thuộc.

Phải nói là, một gương mặt quen mắt, một gương mặt vô cùng quen thuộc.

Khương tiểu thư và Đức Minh ca ca.

Tác giả có lời muốn nói:

À thế đó~ Chiến đấu đến hơi thở cuối cùng~

Hệ thống biến mất như vậy đó~

Hệ thống có cảm giác tồn tại yếu ớt nhất trong lịch sử, tác dụng duy nhất là giải thích một chút về cốt truyện thôi (? >? <?)