Nam Chính Tránh Xa Ta Ra

Chương 3: Lần đầu gặp gỡ nam chính



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ngụy Quân: nam - 24 tuổi.

Bề ngoài: Đẹp trai tài giỏi mang ánh sáng bàn tay vàng, thân thiện hòa đồng. (???)

Bên trong:...... đang load~~

_______________________________________

Bi thương với số phận không mấy tốt đẹp của mình xong lại tiếp tục gào thét với sự bất công của lão thiên gia. Thẩm Dao lúc này mới thật sự bình tĩnh đối mặt với hiện thực.

Hắn nghĩ có lẽ "Thẩm Dao" của thế giới bên kia đã hồn lìa khỏi xác. Vì thử nghĩ mà xem có ai bị sét đánh mà vẫn còn sống nhăn răng không?!!

Hơn nữa, với hoàn cảnh đơn độc không người thân họ hàng như hắn thì xác của hắn chắc hẳn phải đến lúc bốc mùi hôi thối mới có người phát hiện ra mất.

Thẩm Dao không tiếc gì thân xác của kiếp trước vì so ra, thân thể thiếu niên trẻ trung dù sao cũng tốt hơn một ông chú gần 30 tuổi.

Thứ khiến hắn thật sự thấy tiếc chính là số tiền hơn 5 triệu mà hắn đã phải làm lụm vất vả, nhịn ăn nhịn mặc để tiết kiệm mới có được.

Cộng thêm mớ tiền đặt cọc hơn 300 nghìn cho căn phòng hắn thuê chắc chắn đều bị bọn ngân hàng hút máu cùng mụ chủ nhà tham lam nuốt trọn hết rồi.

Còn có số tiền bảo hiểm lao động, bảo hiểm nhân thọ cùng một số đồ đạc trong nhà của hắn nữa.

Mụ nội nó! Nghĩ lại tất cả đều đi tong. Hắn cảm thấy chuyến xuyên không lần này chính là một vụ làm ăn lỗ vốn thảm hại.

Thẩm Dao hắn mất biết bao nhiêu là tiền của để rồi đổi lấy cũng chỉ được cái thân thể suy nhược, yếu đuối này.

Còn về phần gia sản của tên nhóc hả? Thôi cho xin đi, mạt thế giáng lâm thì tiền bạc cũng chỉ là thứ phù phiếm mà thôi.

Cứ thử mang một đống tiền cùng thức ăn để trước mặt đám người tị nạn như hắn xem. Xem thử rốt cuộc là đống tiền kia có giá trị hay thức ăn có ích hơn?!

Thẩm Dao tiếc đứt ruột gan vì mớ tiền, đồng thời cũng thống hận bản thân vì cái rắm gì phải nguyền rủa nhân vật chính làm chi để rồi bây giờ trở thành hòn đá lót đường, làm nền cho người ta.

Sau một hồi nhìn gương tự thẩm... à không, là tự trừng phạt bản thân vì cái miệng hay gây nghiệp. Thẩm Dao cuối cùng cũng lê lết bước chân ra khỏi WC nhưng khi vừa đến cửa liền nghe thấy cách đó khoảng 10 mét phát ra âm thanh náo loạn.

Nheo đôi mắt cố gắng nhìn về phía phát ra âm thanh vừa rồi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hóa ra tất cả mọi người vừa mới quây quần bên trong quầy bar khi nãy. Hiện tại đang hò hét, tụ tập ở lối ra của cửa sau.

Thẩm Dao thấy thật bất thường, bọn họ mấy phút trước còn đang cố gắng giữ im lặng vì sợ tang thi phát hiện. Vậy mà bây giờ lại dám lớn giọng một cách hiên ngang như vậy là vì nguyên nhân gì?

Phải chăng vì bên ngoài có quân tiếp viện??!!

Vừa suy nghĩ đến đây hắn liền ba bước hóa hai bước nhanh chóng tiến về phía đám người đang nháo nhào ở cửa liền nghe được âm thanh của Chu Liên bên cạnh vang lên, cô nàng đang thuật rõ lại tình hình cho hắn nghe.

Hóa ra bên ngoài thật sự có quân cứu viện, có thể trong lúc đang đi tìm vật tư gần đây mới vô tình phát hiện đám người Thẩm Dao bên trong quán bar này. Bất quá nếu muốn cứu được người thì bọn họ buộc phải phá bỏ lớp tường vỡ đang chất thành đống ngăn chặn ở hai cửa ra vào.

Mà nếu phải huy động lực lượng để phá thì tất nhiên sẽ không tránh khỏi việc phát ra âm thanh. Vậy nên Thẩm Dao đang tự hỏi vì nguyên nhân gì lại khiến đám người bên ngoài tự tin đến thế?

Phải chăng họ đã tiêu diệt sạch hết tang thi?

Thẩm Dao một bên đưa mắt nhìn bảy tám thanh niên đang ì ạch phụ giúp khiêng những miếng tường to tướng sang một bên để tìm ra lối ra.

Sau một lúc, có lẽ vì để không mất thời gian với những mảng tường nhiều hơn so với tưởng tượng của họ nên người bên ngoài lên tiếng bảo bọn người của Thẩm Dao lui người về sau giữ khoảng cách an toàn.

Cả đám nghe xong liền biết những người bên ngoài muốn làm gì. Chính là cho nổ tung cửa sau để nhanh chóng giải thoát cho bọn họ.

Ý nghĩ vừa lóe lên, mọi người liền ý thức lui về sau. Tiếp đó, một thanh niên hướng về phía cửa hô to đã sẵn sàng. Phía bên ngoài liền truyền đến âm thanh xì xì cùng mùi thuốc nổ bốc lên. Ngay sau đó Thẩm Dao liền nghe thấy một tiếng vang lớn.

Theo phản xạ tự nhiên của một người đàn ông ga lăng, chú Thẩm nhà ta liền giang rộng cánh tay ôm chặt Chu Liên vào lòng hòng bảo vệ mỹ nhơn:))

Vài tiếng lác đát lộp bộp vang lên, Thẩm Dao một tay còn ôm chặt lấy người đẹp, tay còn lại thì phất phất làn tro bụi xung quanh. Hắn nheo mắt nhìn về phía cửa sau của quán, nơi phát ra ánh dương mà hơn một ngày sau khi xuyên qua hắn mới được nhìn thấy.

Ngơ ngẩn nhìn về phía lối thoát mà quên mất Chu Liên trong lòng đang cố lay tỉnh hắn.

"Lăng ca ca, Lăng ca ca... anh không sao chứ? Có chỗ nào bị thương không?"

Thẩm Dao lúc này mới kịp hoàn hồn buông lỏng cánh tay đang ôm lấy Chu Liên ra. Vừa định đáp lại lời thăm hỏi của nàng thì chợt nghe thấy phía trước, nơi lối thoát vừa được khai thông vang lên tiếng nói của vài người.

Cả hai người Thẩm Dao và Chu Liên liền không hẹn cùng xoay đầu về hướng phát ra âm thanh đó. Vì ánh nắng chiếu từ bên ngoài vào nên phía bên trong bọn họ không nhìn được rõ lắm, chỉ thấy xa xa xuất hiện nhiều hơn năm thân ảnh cao lớn của nam nhân.

Thẩm Dao liếc mắt cố nhìn xem nhưng lại không thấy rõ được dung mạo của đám người nọ, hắn lúc này mới đưa tay đỡ Chu Liên đứng lên. Cả hai cùng nhau chậm rãi bước về phía đám người kia, ngay khi đã đến gần mới thấy rõ tướng mạo của họ.

Từ trái sang phải dường như là anh em cùng huyết thống, có thể nhìn ra được đường nét gương mặt của họ hao hao giống nhau.

Đứng bên cạnh họ chính là một chàng trai với dáng người thon thả, khuôn mặt ưa nhìn có phần nhu hòa khiến người khác sinh ra hảo cảm. Cộng thêm đôi mắt kính gọng vàng nằm ngay ngắn chỉnh tề trên sóng mũi càng làm cho vẻ bề ngoài toát lên nét đoan chính.

Đôi môi mỏng phía dưới lúc nào cũng treo một nụ cười nhẹ như sách giáo khoa trông không khác gì những nhân viên phục vụ chuyên nghiệp.

Thế nhưng Thẩm Dao vừa nhìn lại vừa nghĩ: "Chỉ những tên biến thái mới thích mang mắt kính gọng vàng nha!"

Kế đến là một nam nhân với thân hình cao to vạm vỡ, hai cánh tay như có như không lộ ra phần bắp thịt săn chắc đủ thấy chủ nhân của thân thể này đã rất siêng năng rèn luyện mới đút kết ra được một khối thân thể khỏe mạnh, quyến rũ đến thế.

Ngay cả Thẩm Dao là một trạch nam cũng phải tấm tắt khen ngợi vài phần, nếu không nói quá hẳn là đã nhiễu vài giọt nước miếng ngay khi nhìn đến tám khối cơ bụng của đối phương.

Gương mặt cương nghị, chính trực thuộc về kiểu đàn ông nghiêm túc. Tuy là biểu cảm có chút không được thân thiện cho lắm nhưng vẫn không gây cho người khác cảm giác khó chịu.

Nhìn đi nhìn lại thì vẫn cảm thấy bốn người trước mắt như thế nào cũng không quá 30 tuổi. Chắc cũng tầm tuổi Thẩm Dao hoặc lớn hơn 4 5 tuổi thôi nhỉ? Nhìn trẻ vậy mà.

Thẩm Dao nhìn hết một lượt bốn người xung quanh mới chợt phát hiện, hóa ra phía sau bốn người bọn họ còn có một người đang đứng quay lưng về phía này. Hắn còn chưa kịp nghĩ xem vì sao người kia không chính thức lộ diện mà lại chơi trò "núp lùm", ra vẻ thần thần bí bí thì đột nhiên một trong số bốn người lên tiếng phá vỡ bầu không khí có chút ngượng ngùng này.

"Xin chào, tôi là Lục Vân Nghi. Chúng tôi là tiểu đội cứu trợ, chống tang thi."

Đám người Thẩm Dao nghe xong liền gật đầu vài cái tỏ ý đã hiểu. Lục Vân Nghi thấy thế lại tiếp tục cười nói:

"Tiểu đội chúng tôi vừa thành lập vài ngày trước, đúng lúc đi ngang qua khu vực này để tìm vật tư thì liền phát hiện mọi người bị kẹt ở đây."

Anh ta nói xong lại như trước mỉm cười niềm nở mang theo hàng vạn cơn gió xuân ấm áp lòng người khiến cho vài kẻ ở đây cảm thấy bản thân quả là may mắn.

Thậm chí có kẻ còn mừng rỡ mang theo vẻ mặt sùng bái hướng đến định nắm lấy tay Lục Vân Nghi để tỏ lòng biết ơn nhưng thật bất ngờ khi tay của người nọ còn chưa kịp chạm đến tay của Lục Vân Nghi đã bị người bên cạnh anh ta ngăn lại.

Mọi đôi mắt lúc này lập tức đổ dồn về phía cánh tay đang cố ngăn cản kia, hóa ra người đó chính là Mộ Phàm.

Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc về hành động vừa rồi của Mộ Phàm thì Lục Vân Nghi bên cạnh đã lên tiếng giải thích.

"Thật thất lễ. Mộ Phàm chỉ là theo thói quen cẩn trọng, mong mọi người rộng lượng bỏ qua."

Người vừa bị ngăn cản nghe thế chỉ đành cười gượng hai tiếng rồi vội vàng nói lời cảm tạ sau đó liền nhanh chóng rút lui.

Bầu không khí lúc này có chút xấu hổ khi cả hai bên đều là những người xa lạ chưa từng tiếp xúc với nhau. Trong lúc mọi người mắt to trừng mắt nhỏ không biết phải nói gì thì đột nhiên, phía sau vang lên một giọng nói trầm thấp của ai đó.

Âm thanh kia vừa dứt, Lục Vân Nghi liền đưa tay đẩy kính ngượng ngùng nói.

"Suýt nữa thì quên, xin giới thiệu với mọi người đây là lão đại của chúng tôi. Ngụy ca!"

Anh ta dứt lời, cả bốn người đều thức thời dạt thành hai bên chừa ra một khoảng trống ngay ở giữa, nơi đó liền xuất hiện một thân ảnh nam nhân. Bất quá do y đang xoay lưng về phía này nên tất cả vẫn chưa thể nhìn thấy được dung mạo của y.

Trong khi mọi người còn đang nín thở chờ đợi sự xuất hiện của nhân vật được gọi là Ngụy Ca thì người kia rốt cuộc cũng lên tiếng.

"Chào, tôi là Ngụy Quân."

Vắn tắt nhưng xúc tích, Ngụy Quân vừa nói vừa xoay người vào trong. Cuối cùng thì bọn Thẩm Dao cũng đã được chứng kiến dung mạo của y.

Thân hình của Ngụy Quân tương đối cân xứng, không hề mảnh khảnh như Lục Vân Nghi cũng không cơ bắp như Mộ Phàm mà là thuộc loại tiêu chuẩn như những diễn viên điện ảnh lúc bấy giờ.

Y không chỉ sở hữu một vóc dáng tuyệt đối mà ngay cả gương mặt cũng là một tác phẩm điêu khắc của thượng đế.

Mày kiếm anh tuấn, đôi mắt đen thuần túy tựa như mặt nước hồ trầm lặng, sâu lắng khiến bất kì ai nhìn đến cũng đều bị cuốn vào.

Đường sóng mũi cao vút, cánh mũi thon thả nhẹ nhàng hoạt động. Nhìn xuống chút nữa chính là đôi môi cương nghị không như Lục Vân Nghi luôn treo nụ cười nhẹ nhàng mà thay vào đó là cái nhếch mép tràn đầy vẻ tự tin của một nam nhân kiêu ngạo.

Chẳng trách sao đám người phía Thẩm Dao sau khi nhìn thấy Ngụy Quân đều đồng loạt đứng hình. Mắt của họ đều không hẹn dừng lại trên người y.

Quả là bức người quả là khí thế!

Ai nấy đều đồng loạt cảm thán một phen, sao lại có một nam nhân mang trên người khí chất vương giả đến vậy.

Trong lúc mọi người đang trầm trồ tán thưởng vẻ bề ngoài xuất chúng của Ngụy Quân thì phía sau bọn họ. Thẩm Dao đang cố gắng chuồn đi trong im lặng!

Có lẽ các người đang thắc mắc vì sao đang yên đang lành mà hắn lại phải trốn chui trốn nhủi như kẻ phạm tội làm chi hả? Vì Thẩm Dao hắn rất chi là may mắn nha. Một ngày sau khi xuyên qua liền gặp ngay khắc tinh của đời mình.

Nhân vật chính mà hắn từng nguyền rủa. Nam chính của truyện!!!! T^T

(Chương này đặc biệt dài hơn gấp 3 lần so với hai chương trước. Tác giả đang vô cùng vô cùng cố gắng rồi a >~< độc giả nhớ cổ vũ cho tác giả nha! Iu iu nà <3)