Nam Chính Tránh Xa Ta Ra

Chương 47: Chịu trách nhiệm (Phần 2)



"Ngô ưm...."

Nụ hôn bất ngờ không kịp phòng bị khiến Thẩm Dao bất động ngay tại chỗ, hai mắt hắn trừng to nhìn Ngụy Quân chiếm đoạt môi mình.

Chẳng những thế, y còn thừa dịp hắn đứng hình mà luồn đầu lưỡi vào trong. Bắt đầu khám phá từng ngóc ngách bên trong khoang miệng.

Nhận thấy được đầu lưỡi y đang cuồng nhiệt khuấy đảo, Thẩm Dao kinh hãi muốn đẩy Ngụy Quân ra nhưng dù có làm cách nào vẫn không lay chuyển được y.

Lại nói cả người Ngụy Quân lúc này vững như tượng đá, hai tay lại chắc như gọng kìm đem Thẩm Dao vây chặt trong lòng.

Một tay y ôm lấy vòng eo săn chắc, tay còn lại chế trụ phần đầu, bá đạo bắt hắn thừa nhận nụ hôn của mình.

Mà Thẩm Dao khi ấy vì mãi lo cho trinh tiết của đôi môi lại không hề phát hiện, viên tinh thạch vốn nằm trong tay y đã không cánh mà bay.

Sau một hồi cố gắng kéo dài khoảng cách nhưng không có kết quả, hắn lúc này mới bắt đầu cảm nhận nụ hôn của Ngụy Quân có bao nhiêu xâm lược, bao nhiêu nóng bỏng khiến cho hắn bị hôn đến mức hít thở không thông, toàn thân mềm nhũn vô lực.

Mặc dù lí trí luôn nhắc nhở bản thân không được để y mê hoặc nhưng dục vọng bên trong Thẩm Dao lại không thể kiềm chế.

Chẳng những bị Ngụy Quân hôn đến choáng váng mà hắn còn dưới sự dẫn dắt nhiệt tình của y, bắt đầu đáp lại.

Vốn dĩ là đơn phương cưỡng hôn lại biến thành đôi bên tình nguyện.

"ưm... ha..."

Tiếng rên rỉ thở dốc xen lẫn tiếng nước bọt trao đổi qua lại khiến âm thanh phát ra càng thêm dâm mỹ.

Nụ hôn nóng bỏng kéo dài đến khi Thẩm Dao gần như sắp mất đi dưỡng khí, người phía trên lúc bấy giờ mới luyến tiếc dừng lại.

Ngay khi tách ra, trên môi hai người xuất hiện một sợi chỉ bạc óng ánh tựa như dây tơ hồng nối liền với nhau.

Sau tất cả, Thẩm Dao không dám đối diện với Ngụy Quân càng không thể giống như thiếu nữ bị người ta ức hiếp, vừa khóc lóc vừa bỏ chạy.

Nên hắn chỉ có thể xấu hổ cúi đầu, hận không thể tự giết chết chính mình.

Thử hỏi có ai bị kẻ khác chiếm tiện nghi đã không phản kháng thì thôi, đằng này còn nhiệt tình phối hợp không?

Thật không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà một thẳng nam như Thẩm Dao lại cùng với nam nhân khác môi lưỡi triền miên.

Đã vậy, nam nhân này lại còn là nam chính mà trước đó hắn từng thề sống thề chết cũng không muốn liên quan.

Nghĩ lại thật đúng là tự vả!

Thẩm Dao đau khổ ra mặt nhưng trong mắt Ngụy Quân lúc này, hắn lại giống như chú cún nhỏ bị chủ nhân bắt nạt, bày ra bộ dạng ủy khuất.

Trông thật đáng yêu nhưng lại khiến kẻ khác nổi lên hứng thú muốn chà đạp.

Mà y lại chính là một trong số đó!

Nghĩ là làm, Ngụy Quân không một tiếng động nhào qua túm lấy Thẩm Dao hôn thêm lần nữa.

Vốn còn đang không biết nên giải thích chuyện vừa rồi thế nào đã bị người bên cạnh đè xuống thảm cỏ tiếp tục hôn.

Lần thứ hai bị cưỡng hôn, Thẩm Dao cũng không còn kinh ngạc đến mức quên cả phản ứng.

Hắn ra sức phản kháng, hai tay quơ loạn muốn đẩy người phía trên xuống nhưng đã bị đối phương tóm lấy đặt lên đỉnh đầu.

"Ưm ưm...." Thẩm Dao cố phát ra âm thanh phản đối.

Hai chân đang giãy giụa cũng rất nhanh bị Ngụy Quân dễ dàng áp chế.

Y một bên cố định thân thể Thẩm Dao vừa điên cuồng hôn xuống đôi môi đã bị y làm cho sưng tấy trước đó.

Triền miên một lúc, Ngụy Quân bắt đầu chuyển hướng xuống chiếc cổ thon thả của Thẩm Dao.

Mà tên ngốc nào đó, miệng vừa được tự do liền bắt đầu la hét: "Ngụy Quân, anh là đồ khốn kiếp. Tên biến thái mau dừng lại cho tôi. Mau a~~"

Hắn không nói thì thôi, vừa mở miệng đã thốt ra những lời mà Ngụy Quân đặc biệt không thích nghe.

Vì thế y liền thô bạo cắn lên cổ Thẩm Dao một cái thật mạnh.

Bất thình lình bị cắn khiến Thẩm Dao đau đến mức hít một ngụm khí lạnh, rốt cuộc bạo phát.

"A... dám cắn tôi, anh là chó sao?!"

Nghe hắn mắng, Ngụy Quân vốn đang say mê lập tức ngẩn đầu khiến Thẩm Dao còn tưởng y sẽ nổi giận nhưng sau đó lại nghe y trào phúng hỏi:

"Vậy cậu nói xem, cảm giác bị chó cưỡng hôn có thích không hả?!"

"Thích cái đầu anh!" Thẩm Dao hung hăng mắng.

Ngụy Quân nói xong cũng không quan tâm đến hắn nữa, tiếp tục dùng đầu lưỡi thưởng thức xương quai xanh tinh tế khiến hắn nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ: "Ha ưm... Mau ân... mau dừng lại..."

Cảm giác đầu lưỡi ướt át du đãng trên từng tất da thịt làm cho Thẩm Dao có chút ngứa ngáy, theo bản năng uốn éo thân thể lại vô tình phát hiện một vật cứng nóng đang chọc lên đùi mình.

Tức thì cả người hắn liền trở nên cứng nhắt, gương mặt tái mét hai mắt trừng lớn không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.

Ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng lại đang thành tâm cầu nguyện bảy bảy bốn mươi chín lần cho cúc hoa nhà mình được bình an vô sự.

Thấy hắn đột nhiên thất thần, Ngụy Quân không cần đoán cũng biết được nguyên nhân. Bèn châm chọc hỏi:

"Sao? Bây giờ mới biết sợ?!"

"..............." Thẩm Dao quyết bảo trì trầm mặc.

Không nghe được câu trả lời, Ngụy Quân một chút cũng không có tức giận, chỉ bình thản nói:

"Biết sợ cũng đã muộn, ai bảo trước đó cậu câu dẫn tôi."

Vốn không định trả lời nhưng khi nghe Ngụy Quân nói mình câu dẫn y khiến Thẩm Dao ngay lập tức xù lông: "Anh đừng có nói bậy, ai câu dẫn anh?!"

"Cậu." Y đáp một cách chắc chắn.

Thẩm Dao nằm dưới lại kịch liệt phản đối: "Tôi không có, đó chỉ là tai nạn. Tai nạn thôi có hiểu không?"

Nghe hắn chối, Ngụy Quân lần nữa dùng ánh mắt âm trầm nhìn hắn làm Thẩm Dao bất giác muốn run rẩy.

Y nói: "Tai nạn cũng là do cậu gây ra, cậu phải chịu trách nhiệm."

"Tôi đã nói là sẽ chịu trách nhiệm nhưng không phải như vầy, anh thế này là đang cưỡng bức đó đại ca à!" Thẩm Dao gào thét.

"Cưỡng bức? Vậy nụ hôn vừa rồi là ai cùng tôi phối hợp nhỉ?!" Ngụy Quân tốt bụng nhắc nhở làm Thẩm Dao nhất thời nghẹn họng.

Hắn quả thực rất muốn gào lên rằng, ông đây là bị anh dụ dỗ đó có được không?

Liệu có ai tin không?

Tất nhiên là... không!

Thẩm Dao thừa biết mình đuối lý nhưng cũng không thể cứ nằm im để người ta thượng được.

Hắn là trai thẳng đó nha, là trai thẳng 99,99% đó!

Nghĩ nghĩ, hắn bắt đầu giở trò ngụy biện: "Ahaha hiểu lầm rồi, anh cũng biết là đàn ông đều suy nghĩ bằng nửa người dưới mà. Cho nên vừa rồi tôi chỉ hành động theo bản thôi, hoàn toàn không hề phối hợp. Haha...."

Nghe hắn hihi haha một hồi, Ngụy Quân lười biếng hỏi: "Là vậy sao?"

"Đúng đúng đúng, mọi chuyện chính là như vậy." Thẩm Dao gần như liều mạng gật đầu.

"Thế nhưng theo tôi nhớ thì vừa rồi chúng ta chỉ mới dừng lại ở việc hôn môi, tôi còn chưa có cơ hội chạm vào nửa người dưới của cậu đâu đấy!"

Y vừa nói vừa dùng eo đẩy đẩy cự vật đang khí thế bừng bừng chạm vào đùi Thẩm Dao khiến hắn nghiến răng, hận không thể một đao cắt đứt cái thứ đồ chơi đó.

Còn muốn chạm, ông đây thiến con mẹ nó chym ngươi luôn!

Hắn điên cuồng nghĩ nhưng lời nói đến miệng lại không tài nào thốt ra, chỉ có thể dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn chằm chằm Ngụy Quân như muốn một đường xiên chết y.

"Cậu nhìn tôi như vậy, chẳng lẽ là đang oán trách vừa rồi tôi không có chạm vào cậu sao?!" Ngụy Quân cười trêu chọc hỏi.

Thẩm Dao thật không thể nào chịu nổi y: "Mau câm miệng cho tôi, đồ biến thái vô liêm sỉ!"

Hắn nói với vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống nhưng Ngụy Quân thì một chút cũng không đau ngứa. Còn mặt dày đáp:

"Biến thái? Đúng vậy, nhưng tôi vẫn chưa để cho cậu biết tôi biến thái đến mức nào."

Y làm ra vẻ tiếc nuối, kế đó lại tiếp tục nói: "Bất quá cũng không sao, vì rất nhanh cậu sẽ được biết!"

Ngụy Quân cười quyến rũ.

Thẩm Dao nghe xong liền cảm giác được sắp có chuyện không may xảy đến với mình.

Vì để bao vệ cúc hoa, hắn quyết liều mạng từ chối: "Cút con mẹ anh đi, ông đây không hứng thú muốn biết!"

"Nhưng tôi thì muốn!"

Dứt lời, Ngụy Quân lập tức lật úp người Thẩm Dao lại, còn mạnh tay kéo cả quần hắn xuống.

Hành động của y quá nhanh khiến Thẩm Dao không kịp trở tay, đến khi cảm thấy trên mông lành lạnh hắn mới sợ hãi hét lên: "Aaaa... làm gì vậy, anh muốn làm gì?!"

"Làm tình!" Ngụy Quân khàn giọng đáp.

Ngón tay cũng tranh thủ chen vào giữa khe mông khít chặt của Thẩm Dao mà dịu dàng vuốt ve khiến hắn căng thẳng suýt khóc.

"Ngụy Quân, tôi cảnh cáo anh. Nếu anh dám làm bậy, tôi có chết cũng sẽ liều mạng với anh!"

"Vậy sao? Vậy thì để tôi làm một lần rồi hãy chết!"

Y nhàn nhạt đáp làm Thẩm Dao càng thêm run rẩy đến lợi hại.

Hắn không rõ Ngụy Quân nói vậy là có ý gì?

Chẳng lẽ muốn tiền gian hậu sát?!!

Ý nghĩ này vừa lóe lên, huyết sắc trên mặt Thẩm Dao nhất thời rút đi toàn bộ.

Mặc dù hắn biết mình sẽ chết nhưng cũng đừng chết một cách khó coi như vậy!

"Ngụy... Ngụy Ca Ca, Ngụy đội trưởng xin ngài đại nhân đại lượng tha cho tiểu nhân lần này có được không." Thẩm Dao tha thiết cầu xin

Thấy hắn lật mặt nhanh như lật bánh tráng làm Ngụy Quân có chút buồn cười hỏi: "Tha? Vì sao tôi phải tha cho cậu?"

"Tôi... Tôi chắc chắn sẽ không có lần sau. Chỉ cần anh tha cho tôi, anh muốn tôi làm gì cũng được."

Hắn ra sức thuyết phục, Ngụy Quân vờ như đã xiêu lòng: "Có thật là tôi muốn cậu làm gì thì cậu sẽ làm đó không?"

Thấy y sắp đồng ý, cũng xem như còn chút tính người. Thẩm Dao mừng rỡ khẳng định: "Thật mà, tôi thề đó. Đứa nào nói dối làm chó!"

Hắn dứt lời, Ngụy Quân nghe xong suýt chút bật cười thành tiếng.

Phải biết rằng cố gắng lắm y mới có thể giữ được bộ mặt vừa âm trầm đối diện với Thẩm Dao.

Vờ ra vẻ suy tư một lúc mới lên tiếng: "....Được. Xem như tôi tin cậu lần này, tạm thời tha cho cậu."

Tuy nói là tha nhưng Ngụy Quân lại hề không có ý định thả Thẩm Dao ra, mà tên ngốc nào đó dường như cũng không mấy để tâm.

Chỉ thấy hắn lúc này đang vui vẻ như một đứa trẻ làm sai được người lớn tha thứ.

Đậu: Dao ơi là Dao, sao mày ngu thế hở con:v

Nhìn bộ dạng cười đến ngu ngốc của hắn khiến tâm can Ngụy Quân như bị ai đó cào nhẹ, ngứa ngáy vô cùng.

Nhịn xuống cảm giác muốn ôm người trước mặt vào lòng, hung hăng yêu thương một phen.

Ngụy Quân lần nữa khôi phục bộ dạng nghiêm túc nói: "Nhưng phải với một điều kiện."

"Một điều kiện? Được được, anh cứ nói." . Truyện Dị Năng

Thẩm Dao vội vàng đồng ý vì hắn nghĩ, chỉ cần không tổn hại đến tính mạng và trinh tiết.

Mặc kệ Ngụy Quân muốn hắn làm gì, hắn đều sẽ nghe theo y.

Thấy hắn đồng ý mà không cần suy nghĩ, Ngụy Quân liền ở chỗ Thẩm Dao không nhìn thấy, cười một cách vô cùng hài lòng nói:

"Tốt. Vậy thì trở thành người của tôi đi!"

_______________________________________________

Đậu: chắc các đồng râm không thích H đâu nhỉ ahihi:>

Cảm ơn đã nhiệt tình ủng hộ. Nhớ vote ☆ + cmt để tiếp thêm động lực cho tác giả nha ^^