Nam Chính Yêu Tôi Đến Phát Điên Rồi!

Chương 37: Vết thương



“Ngậm miệng lại Duncan!” Giọng nói tức giận mang theo sự cảnh cáo từ bên trong phòng bất ngờ vang lên.

Không quá khó để bọn họ nhận ra chủ nhân của giọng nói đó là ai.

Bên ngoài, bầu không khí đều trở nên tĩnh lặng. Cuộc cãi vã đã hoàn toàn chấm dứt bởi mệnh lệnh của ngài công tước.

Hiệp sĩ Duncan nhìn nàng với ánh mắt chứa đầy sự căm tức xoay người bỏ đi. Hắn chán ghét sự rộng lượng của chủ nhân với ả phù thủy tóc đỏ đó, bởi vì Rosie mà lần đầu tiên Duncan thấy điện hạ tức giận với hắn như vậy. Người phụ nữ đó quả thực đã bỏ bùa mua thuốc lú gì cho ngài ấy mất rồi.

Rosie chỉ muốn ghé thăm Maximilian một chút nhưng không ngờ lại xảy ra tình huống khó xử như vậy. Tâm trạng của nàng cũng trở nên không tốt, sợ mình sẽ gây khó chịu cho Maximilian. Rosie muốn quay người trở về và nghĩ sẽ ghé thăm lại vào buổi sáng ngày hôm sau thì một bác sĩ đi ra từ trong phòng nghỉ của công tước đã khiến bước chân nàng phải dừng lại.

“Tiểu thư Rosie, ngài công tước muốn được gặp người bây giờ.”



“Vết thương của ngài ổn chứ!”

“Cũng không có gì đáng ngại, nó còn chẳng so nổi với những vết thương trên chiến trường của ta.”

Nhìn dáng vẻ vẫn còn thư thái ngồi làm việc của Maximilian, nàng cũng thực sự không đoán nổi ngài ta đang nói đùa hay nói thật. Rosie chợt nhớ lại đến đôi tay nhuộm máu của Eric. Có vẻ như gã đã đâm khá sâu và rút ra ngay lập tức nên mới chảy nhiều máu như vậy.

“Ta muốn xem vết thương của ngài được chứ?”

Nhát đâm đó là nam chính đứng chắn cho nàng, Rosie muốn biết mức độ của vết thương đó nhẹ đến mức nào mà lại khiến ngài ta can đảm như vậy.

“Cô có đảm bảo mình dám nhìn sao Rosie!” Ngài công tước dưng dửng cười, anh biết rõ nàng ta là một con người không chịu được cảnh máu me bạo lực.

Chẳng phải nàng luôn ghét khi anh làm nhưng điều đó sao. Maximilian không nghĩ mình sẽ có thể lấy được sự thương cảm của Rosie Gemma chỉ vì một vết thương cỏn con này.

“Như cô đã thấy. Tôi ổn! vậy nên hãy trở về trước đi!”

Rosie biết rằng nàng chẳng thể nào ép được công tước phải đồng ý với điều kiện của mình. Nhưng một khi Rosie Gemma này đã muốn làm điều gì đó, thì chẳng một ai có thể ngăn cả được cả.

“Két…”

Thứ âm thanh chói tai vang lên thu hút sự tập trung của công tước. Đợi tới khi anh nhận ra được điều gì đang xảy ra thì đã thấy Rosie kéo ghế ngồi sát bên cạnh mình.

Công tước nhíu mày lên tiếng hỏi: “Cô định làm gì vậy Rosie?”

Nàng cũng vô cùng hồn nhiên đáp lại câu hỏi của nam chính: “Tôi sẽ chăm sóc ngài cho tới lúc bác sĩ đến thay thuốc. Rosie Gemma này không định chối bỏ trách nghiệm của mình đâu.”

“Không cảm thấy sợ ta nữa à!"

Maximilian của thực chịu chết trước mức độ cứng đầu của cô nhóc này, anh không nghĩ mình có thể bình an ở cùng với Rosie một chỗ cho đến lúc thay thuốc. Nàng ta là một kẻ rất biết quấy nhiễu tâm trí người khác để có thể đạt được mục đích của mình.

"Không bao giờ có chuyện đó nhé!" Rosie vô cùng tự tin dí sát mặt và mở to mắt nhìn thẳng ngài công tước. Nàng chẳng những không còn chút dáng vẻ dụt dè không dám nhìn thẳng sau đêm lễ tái sinh mà trở nên táo bạo hơn trước mặt anh.

Maximilian không hiểu sao khi biết được Rosie không còn muốn lẩn tránh mình lại cảm thấy vui vẻ. Anh thản nhiên đón nhận ánh nhìn chăm chú của nàng ở cự ly gần. Maximilian lúc này mới để ý dưới khóe mắt phải nàng có một nốt ruồi nhỏ khá thu hút, hai má ửng hồng mềm mại khiến người chỉ muốn đưa tay nên véo một cái.

Quan sát một lúc, ánh mắt của công tước cuối cùng dừng lại ở đôi môi đỏ hồng căng bóng như thứ quả chín mọng đầy hấp dẫn của nàng. Maximilian bất giác lại nhớ đến cảnh tượng đêm đầu tiên của họ trong căn nhà gỗ. Ngón tay cái bất ngờ xoa nhẹ lên bờ môi mềm mại của thiếu nữ như cố gắng tìm lại thứ cảm giác nào đó.

Bầu không khí hường phấn gì đây!

Rosie sững người trước hành động bất ngờ của nam chính. Cảm nhận được ngón tay thô giáp của người đàn ông đang vuốt nhẹ trên bờ môi của mình, khuôn mặt của nàng trở nên nóng bừng mà không biết phải làm sao. Đáng lý ra với mối quan hệ nam chính nữ phụ của họ, hiển nhiên không nên xảy ra viễn cảnh âu yếm lãng mạn như vậy chứ!

"Rosie cởi áo của ta ra."

Âm thanh trầm ấm đầy quyến rũ của người đàn ông phả vào tai nàng khiến trái tim Rosie trở nên run rẩy.

"Đang là… ban ngày mà công tước, hơn nữa ngài đang bị thương. Chúng ta không thể làm như vậy được đâu. » Rosie xấu hổ đẩy bàn tay của nam chính vội đứng dậy. Tuy rằng nàng không hề chán ghét chuyện đó, nhưng Maximilian cũng nên trọn hoàn cảnh chứ.

Nhìn dáng vẻ trung trinh ngay thẳng nhất quyết không muốn làm chuyện đồi bại của Rosie, Maximilian liền biết đầu óc cô nàng này lại nghĩ bay bổng đến chuyện gì liền cười lớn. Mém tí là cả miệng vết thương vừa được khâu vào cùng muốn rách ra.

“Ta chỉ muốn cho cô xem vết thương thôi Rosie. Những thứ khác, mặc dù cô muốn e rằng cũng không làm được.”

Rosie biết mình bị ngài ta chọc quê gương mặt ngại ngùng liền tắt ngùm. Là tên nào bày ra dáng vẻ mới gọi rồi châm chọc nàng như vậy hả. Đúng là chẳng bao giờ ngài ta có thể khiến nàng ưa thích nổi một phút mà.

Rosie vô cùng mạnh tay giật phăng những chiếc cúc áo của nam chính như thể trút giận. Ánh mắt lúc nào cũng hằm hằm như chỉ hận không thể xé toạc gương mặt điển trai kia giống như chiếc áo sơ mi trên người Maximilian được.

"..."

Một cảm giác ẩm ướt từ ngón tay truyền tới đã dập tắt hẳn cơn giận trong lòng nàng. Rosie nhìn bả vai trái được cuốn kín bằng băng gạc trắng đang dần thấm máu liền trở nên sững sờ.

Chẳng nhẽ cho đến giờ vết thương của ngài ấy vẫn chưa ngừng chảy máu?