Nam Chính Yêu Tôi Đến Phát Điên Rồi!

Chương 49: Bại lộ



Trong một khu nhà trọ tồi tàn ở chợ đen, nàng đã trốn chui trốn nhủi ở đây với một niềm hy vọng ít ỏi cho số phận của mình

Thời hạn còn lại của Rosie ngày một rút ngắn nhưng hệ thống vẫn chưa một lần xuất hiện thông báo về nhiệm vụ cuối cùng. Nàng cuối cùng cũng không thể chờ đợi thêm được nữa mà lấy ra lọ thuốc và vị phù thủy trẻ tuổi đó đã đưa cho minh.

Rosie cố gắng hít thở đều bình ổn lại sự căng thẳng của mình, lọ thuốc đục ngầu tỏa ra mùi khó chịu khiến trái tim nàng bất giác run lên vì sợ hãi.

Nàng sẽ không chết nếu như uống nó chứ?

Mọi thứ mơ hồ và chẳng có một chút đáng tin khiến Rosie trong phút chốc cảm thấy do dự.

Bên ngoài hành lang bỗng chốc vang lên tiếng của những bước chân gấp gáp và dồn dập, giọng nói của người đàn ông lớn đến nỗi căn phòng cuối cùng ở dãy nhà cũng có thể nghe rõ.

“Đây là mệnh lệnh của bệ hạ, lục soạt tất cả, không được phép bỏ qua cho bất kỳ một người nào…”

Trái tim nàng bất giác run lên và mọi thứ trở nên khẩn trương đến nối Rosie làm rơi cả lọ thuốc trong tay mình. Nàng chẳng thể nghĩ ra được một cách nào để đối phó hay chạy trốn. Quân đội đã bắt đầu cho người lục soát ở khắp mọi nơi kể từ khi có thông cáo truy nã, đến khu chợ đen dơ bẩn và thấp kém nhất cũng không bỏ qua. Quyết tâm muốn bắt nàng cho bằng được của nam chính đang sợ hơn Rosie tưởng. Cảnh tượng về cái chết thảm khốc của bản thân bỗng chốc hiện lên trong tâm trí nàng…

…Hoàng đế nở một nụ cười lạnh lùng ra lệnh cho người hầu cạy mở đôi môi đã đang cố gắng mím chặt của nàng. Một dòng nước đen đặc sệt được đổ xuống, nóng bỏng tựa như dung nham thiêu đốt từ cổ họng đến lục phủ ngũ tạng của nàng. Rosie đau đớn giãy dụa trên đất, dòng máu đen trào ra từ mắt mũi, tai và miệng của nàng. Khoảnh khắc cuối cùng trong sinh mệnh, nàng lại chỉ nhìn thấy hắn ôm lấy thiếu nữ tóc trắng xinh đẹp vào trong lòng an ủi.

“Cô ta sẽ vĩnh viễn không thể tổn hại nàng, ta sẽ khiến Rosie Gemma vĩnh viễn không thể sống lại ở bất kỳ một thế giới nào…vĩnh viễn…vĩnh viễn!”

Giọng nói tàn độc của nam chính không ngừng văng vẳng trong đầu nàng, tiếng bước chân của binh sĩ càng áp sát đến khiến trái tim nàng căng thẳng như muốn ngừng đập.

Chỉ còn cách đó thôi!



“Đội trưởng, căn phòng này không có động tĩnh.” Binh sĩ trẻ tuổi lên tiếng bẩm báo ở căn phòng cuối cùng. Ngài đội trưởng nhíu mày đi về phía cậu ta với dáng vẻ nghe ngờ.

“Không có người đáp lại, phí bên trong bị khóa trái ạ.”

“Phá cửa!”

Sau mệnh lệnh dứt khoát đó, cánh cửa bị đạp tung, mang theo ánh sáng chiếu rọi vào căn phòng ẩm mốc tối tăm. Trước mắt họ là một người phụ nữ tóc nâu lằm rũ rượi trên sàn gỗ, xung quanh cô ả lăn lóc những chai thủy tinh của thứ rượu rẻ tiền nào đó khó ngửi nào đó. Các binh sĩ cũng trở nên ái ngại không muốn tiếng vào kiểm tra người đàn bà nghèo nát rượu đó. Dù sao trông cô ả cũng chẳng có một chút nào giống với dáng vẻ của vị tiểu thư quý tộc tóc đỏ bọn họ đang tim kiếm cả.

“Đã là căn phòng cuối cùng rồi thưa đội trưởng, chúng tôi đều không thấy bất kỳ ai khả nghi cả.” Các binh sĩ tập hợp lại và bẩm báo.

Rosie nằm úp mặt trên đất cố gắng nín nhịn cơn khó chịu trong lồng ngực mình chờ đời bọn họ rời đi. Tên đội trưởng đã quay người bước đi bất ngờ quay trở lại lôi xệch nàng nên một cách thô bạo rồi ra lệnh.

“Mở mắt ra.” Trong giới quý tộc từng rất thịnh hành việc nhuộm tóc, không thể ngoại trừ khả năng cô ta nhuộm đổi màu tóc và cố ý diễn trò trước mắt người khác cả.

Đây chính là nơi cuối cùng trong thành chưa lục soát, nếu không thể tìm được người lãnh chúa sẽ rất tức giận và bệ hạ cũng sẽ cảm thấy thất vọng với việc cai quản lãnh địa của bọn họ.

Người phụ nữ giả bộ bất tỉnh đến cùng khiến hắn không thể giữ nổi sự kiên nhẫn:

“Đem cô ta đi…”

“Các người là ai vậy?” Giọng nói khàn khàn của người phụ nữ bất ngờ cất lên như thể cô ta chỉ vừa mới tỉnh lại sau cơn say và chẳng thể tỉnh táo.

Đôi mắt mơ màng hé mở để lộ ra đồng tử màu nâu chẳng có mấy gì đặc biệt. Ngài đội trưởng trở nên thất vọng mà buông tay rồi rời đi luôn. Mặc kệ cô ta nằm thảm hại trên mặt đất với dáng vẻ vô cùng chất vật.

Cách cửa gỗ khép lại, nước chua đã trào lên trong cổ họ nàng cũng chẳng thể nhịn nổi nữa mà nôn ra toàn bộ. Thứ thuốc chết tiệt của tên phù thùy đó có mùi vị như nước cống vậy, hành hạ Rosie muốn sống dở chết dở mà. Thật may là nó chỉ thay làm thay đổi màu tóc và màu mắt chứ không biến cô thành dáng vẻ dị hợm gì. Rosie nhanh chóng lấy lại tỉnh táo vội vang thu xếp tìm đường rời khỏi thành phố này trước.



Công thành được kiểm soát nghiêm ngặt hệt như Rosie nghĩ, nhưng với dáng vẻ hiện tại của mình, không quá khó để nàng có thể đi qua.

Rosie quay người nhìn về cái nơi tươi đẹp đã tra tấn mình suốt mấy này qua một lần cuối như nói lời tạm biệt. Chỉ cần băng qua khu rừng đó là nàng có thể tới một quốc gia khác, nơi mà Maxmilian cũng không thể với tay tới mà bắt nàng được.

Trái tim luôn bất an như tìm thấy được hy vọng tươi sáng một lần nữa, ngay lúc Rosie chuẩn bị leo lên một chiếc xe ngựa, một bàn tay bất ngờ kéo nàng xuống. Thiếu niên trẻ tuổi ôm chầm lấy nàng vào trong lòng và cất lên một giọng nghẹn ngào đầy lo lắng.

“Rosie, chị làm em lo chết mất!”

“A… Alan!” Rosie kinh ngạc đẩy thiểu niên trước mắt ra để xác nhận.

Thằng nhóc Alan này sao lại chạy tới đây, chẳng nhẽ hoàng đế đã tìm được nàng. Rosie hoàng loạn nhìn bốn phương tám hướng nhưng lại không phát hiện ra điều gì, càng không nhìn thấy có bất kỳ bóng dáng của một binh sĩ nào tới để truy đuổi nàng.

“Em tới đây một mình sao Alan?”

Đáp lại câu hỏi của nàng, Alan gật đầu một cách tủi thân rồi hỏi.

“Vì sao lại bỏ đi, chị không cần em nữa sao Rosie?”

Buông bỏ sự cảnh giác, trái tim nàng nhưng trùng xuống khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của em trai mình. Nàng cũng không biết phải giải thích làm sao để cho Alan hiểu, Rosie không muốn cậu mang cảm giác thù địch với nam chính khi biết được rằng nàng sẽ phải chết nếu như trở về.

“Chị không muốn vứt bỏ em nhưng chị không có sự lựa chọn nào khác. Hãy hiểu cho chị Alan, trong tình thế này chị buộc phải rời đi.”

“Maximilian đã làm điều gì có lỗi với chị sao?”

“Không, ngài ấy không làm gì cả. Chỉ là mối quan hệ giữa chị và ngài ấy nến còn tiếp tục sẽ không có kết cục tốt đẹp.”

Alan tuy không hiểu những lời là chị gái đang nói nhưng cậu luôn nguyện tin tưởng chị ấy, nếu đây là điều Rosie cho là tốt nhất cậu không nên ngăn cản. Cậu không nên trở thành một gánh nặng cho chị ấy.

“…”

“Một pháp sư đã tìm đến cung điện và trao đổi điều kiện với bệ hạ với manh mối của chị. Em đã rời đi trước hoàng đế sau khi nghe lén được tin tức này, chắc hẳn ngài ấy cũng đang đuổi tới đây rồi. Chị phải rời đi ngay Rosie.”

Bỏ qua nỗi buồn của mình, Alan vẫn một mực lo lắng cho nàng một cách mù quáng. Con ngựa duy nhất của cậu cũng đưa cho nàng, Alan dúi vào tay Rosie túi tiền vàng và dục nàng nhanh chóng rời đi. Rosie cảm động ôm chặt lấy cậu mà rơi nước mắt, có lẽ đây chính là lần cuối cùng mà họ có thể gặp nhau.

“Chị sẽ nhớ em rất nhiều Alan.”

“Đi thôi Rosie, không còn nhiều thời gian nữa đâu.” Alan mỉm cười vỗ vai chị. Rosie là người duy nhất đã cứu sống cậu khỏi địa ngục và mang lại sự ấm áp đến với cậu một lần nữa. Tuy sẽ phải chia xa với người thân duy nhất của mình, nhưng cậu cũng không muốn chị gái mình phải chịu tổn thương không đáng.

Hơn bất kỳ ai, Alan hiểu sự điên cuồng của hoàng đế với chị gái của mình. Chính cậu cũng từng không tán thành mối quan hệ khó hiểu này của bọn họ.

Rosie lưu luyến rời khỏi vòng tay cậu mà leo lên ngựa, khoảnh khắc nàng chuẩn bị phóng ngựa rời đi một mũi tên sắc nhọn bất ngờ lao tới cắm thắng lên thân cây gần sát với nàng. Rosie kinh hoàng ngoảnh mặt lại thì đã thấy Maximilian từ phía xa, một lần nữa giương cung tên về phía nàng với vẻ mặt vô cùng tức giận.

“Nàng muốn rời khỏi ta sao Rosie?”