Nam Chính Yêu Tôi Đến Phát Điên Rồi!

Chương 9: Hiện thực tàn khốc



Kalan không phải là lãnh địa của anh nên Maximilian đã quyết định cải trang đến đây chỉ với năm hiệp sĩ đồng hành khác mà anh tin tưởng nhất. Bọn họ đã không hề biết tin tức lần này chỉ là một cái bẫy mà trở thành chuột sa vào hũ.

Công tước đã bị đám người nhà thổ đánh lừa bởi một số kỷ vật của mẹ anh, Maximilian đã thực sự nghĩ rằng bà đang bị giam giữ ở nơi này và bỏ ra một số tiền lớn để chuộc người. Họ đã cẩn thận đến mức không chạm tới bất kỳ một giọt nước hay thức ăn nào ở đây, nhưng cuối cùng lại trúng thuốc mê được bôi trên những kỷ vật của mẹ anh được đưa tới.

Cả sáu người họ đều bất tỉnh và bị đưa xuống hầm giam này trước khi đám người nhà thổ giao lại cho phe cánh của hoàng hậu. Nhưng ả gái điểm làm chủ khu nhà thổ này lại để ý đến dung mạo của vị công tước trẻ tuổi. Và để phòng anh có thể trốn thoát sau khi tỉnh thuốc, ả ta đã cho người hạ thứ thuốc kích dục nặng nhất cho Maximilian.

Nếu không thể quan hệ với phụ nữ trong vòng một tiếng, anh thực sự sẽ bị thứ thuốc đó dày vò đến chết. May mắn thay, công tước lúc đó bỏ chạy được và gặp được thiếu nữ Rosie Gemma.

Lần trở lại Maximilian đã giết chết người phụ nữ ghê tởm đó đầu tiên và đi tìm đám thuộc hạ của hoàng hậu. Nhưng cho dù giết sạch đám người ở đây cũng chẳng thể tìm ra bất kỳ manh mối gì, bà ta làm việc hết sức kín kẽ và không để lại giấu vết. Công tước cuối cùng chỉ có thể nín nhịn cơn tức giận mà rời khỏi đây.

“Điện hạ, những nô lệ bị giam giữ ở đây thì phải giải quyết làm sao đây ạ? Ngoài bệnh hủi và đậu mùa, họ còn mắc thêm rất nhiều loại bệnh khác, e rằng dù được thả ra cũng không thể sống được bao lâu nữa.”

Sau khi kiểm tra một lượt các phòng giam khác, các hiệp sĩ nhanh chóng quay lại báo cáo với công tước. Tình hình ở khu nhà thổ này tệ hơn nhiều so với bọn họ nghĩ.

Sử dụng thuốc cấm, buôn bán mại ***, buôn bán nô lệ, đánh đập và bóc lột những con người từ già đến trẻ một cách tàn bạo đến không tưởng. Một nơi mục nát như vậy đáng nhẽ ra không nên tồn tại trên đời. Vậy mà chỉ vì lợi nhuận khổng lồ từ việc phi pháp này mang lại, luật pháp của đế quốc lại có thể chấp nhận một nơi thối rữa như vậy!.

“Có tổng tất cả bao nhiêu người?” Maximilian nhíu mày lên tiếng hỏi.

“Có thể lên đến hơn hai trăm người thưa điện hạ.” Xác chết và người sống được nhốt chung một cách lẫn lộn, họ cũng chỉ có thể ước chừng được từng lấy người còn sống sót.

Rosie kinh ngạc trước con số khủng khiếp mà họ báo cáo, thế giới này quả thực tàn nhẫn hơn cô tưởng rất nhiều. Giờ đây, Rosie không thấy việc Maximilian tàn sát đám người nhà thổ đó là sai trái, họ thực sự rất đáng chết với những tội ác đã gây ra. Hiện tại hơn hai trăm mạng người, trước đó thì còn có thể là bao nhiêu sinh mạng nữa?

Số lượng người khá lớn khiến Maximilian không khỏi trầm ngâm suy nghĩ. Xác chết phân hủy cũng không được đem đi, những nô lệ bị nhốt chung đều vì chúng mà nhiễm đủ loại bệnh. Cũng có thể nói rằng những kẻ một khi đã bị nhốt vào nơi này chính là chẳng còn giá trị gì để lợi dụng, họ căn bản là không còn đường sống.

“Thiêu trụi nơi này đi.” Mệnh lệnh lạnh lùng được ban bố, các hiệp sĩ khác đều không quá ngạc nhiên trước quyết định dứt khoát này của ngài công tước.

Nếu xét về tổng thể, điện hạ đã ra một quyết định rất đúng đắn. Bọn họ không thể đánh đổi tính mạng của những người dân bình thường chỉ vì tránh đi tai tiếng tàn nhẫn này.

Rosie sững sờ, cô tin chắc đây chính là quyết định tồi tệ nhất!

Cho dù nam chính là quý tộc nhưng Maximilian không thể quyết định mạng sống của người khác một cách dễ dàng như vậy. Đây chính là tàn sát!

“Chẳng nhẽ không thể sử dụng một cách nào khác khả quan hơn sao, như vậy chính là đang tàn sát đó mọi người có biết không.” Rosie gay gắt lên tiếng.

Những kẻ cầm đầu của nhà thổ đều đã chết, nhưng nô lệ này đáng lý ra lên được giải thoát đúng hơn là bị thiêu sống. Công tước dù có tức giận vì bị sỉ nhục ở nơi này cũng không thể làm vậy được.

Maximilian không ngờ con thỏ nhút nhát này cũng có lúc táo bạo như vậy, khuôn mặt xinh đẹp cũng đỏ bừng lên vì tức giận. Rosie cố tình đứng chắn trước mặt anh như thể sẽ ngăn được hành động của Maximilian lại. Nhưng trong mắt của ngài công tước, đó không phải là nhân từ mà là một hành động nông cạn không có suy nghĩ.

“Ngoài mặc phải bệnh hủi và đậu mùa thì còn có một số bệnh không thể xác định được, nếu thả ra ngoài họ cũng chẳng thể sống sót được thậm chí có khả năng tạo ra dịch bệnh. Đến lúc đó không đơn giản chỉ là hai trăm mạng người đâu.”

Đây là thế giới của một câu truyện cổ tích, nhưng thay vì đẹp đẽ và thơ mộng như chuyện tình của công chúa và hoàng tử thì nơi đây lại chứa đựng một hiện thực rất tàn khốc.

Một thế giới cổ đại lạc hậu và cổ hủ! Không có những thiết bị y tế hiện đại, không có thuốc đặc trị càng không có những bác sĩ hiểu biết nhiều như ở hiện đại. Rosie thực sự đã quên mất đi việc đó.

Thời đại này ngay cả bệnh đậu mùa còn không có thuốc gì có thể cứu chữa chứ đừng nói đến bệnh dịch. Nó hoàn toàn có thể hủy hoại một lục địa nếu không kịp thời ngăn cản, và những người ở đây có khả năng mắc phải bất kì một bệnh dịch nào đó. Cách tốt nhất chính là diệt trừ đi mầm họa khi chúng mới chỉ xuất hiện, và Maximilian chính là đang làm điều đó.

“Nhưng hỏa thiêu người sống là một cách khác tàn nhẫn… Chúng ta không còn cách nào khác sao?” Giọng nói của thiếu nữ chợt trầm xuống, dù thật sự khó khăn, những Rosie đã chấp nhận được sự thật rằng họ sẽ phải giết nhiều người như vậy.

“Chúng ta chỉ có sáu người, nếu giết từng người một sẽ không kiểm soát được. Hơn thế nữa sẽ khiến cách kỵ sĩ khác gặp nguy hiểm.” Hiệp sĩ Duncan giải thích cho cô, không còn là giọng điệu cáu gắt đáng ghét như vừa rồi. Chính anh cũng cảm thấy đồng cảm với suy nghĩ của con cáo đỏ này. Dù là hiệp sĩ nhưng anh cũng không thích việc tàn sát quá nhiều người một chút nào cả.

“Thuốc mê thì sao? Chắc hẳn nơi này sẽ có chứ.” Trong đầu Rosie chợt nảy lên một ý tưởng.

Đương nhiên bọn cũng hiểu được suy nghĩ này của cô. Một hy vọng khác cho một cái chết nhân từ với những người nô lệ mệnh khổ.