Nam Nhân Gả Vào Hào Môn

Chương 14: Bị nhốt lại???



Cái đầu tròn vo và đôi mắt xanh lam của mèo trắng mở to, tiểu quái vật bị cạo lông trụi lủi nhìn chăm chú về phía cục lông đỏ cách đó không xa, ánh mắt mang theo chút ước ao.

Ảnh đế bị biểu tình trên mặt Tiểu Bạch chọc cười.

Bộ dáng đáng thương của mèo trắng hắn đều nhìn thấy, hắn nghĩ nếu như cứ hai tay không đi khỏi cửa hàng nhóc mèo sẽ thương tâm cực độ.

Làm một chủ nhân tạm thời, không dỗ dành tiểu quái vật một chút có phải là quá nhẫn tâm rồi không?

“Haizz thật là hết cách rồi, vừa nhìn ánh mắt ngươi ta liền mềm lòng.” Ảnh đế xoa nhẹ đầu tiểu quái vật, khiến lông nó thô ráp xù lên.

Tiểu Bạch ngẩng đầu lên, không hiểu hắn nói lời này có ý gì, đến lúc hắn mang nó đến trước tủ kính, ngón tay thon dài lựa chọn vài món đồ, đôi mắt xanh lam của nó vốn tròn càng mở to hơn.

Này, đây là mua cho nó sao?

Tiểu Bạch thấp thỏm bất an, nhất thời không xác định được hắn có phải đang nói đùa hay là mua thật.

Nó cuộn mình thành một đoàn, yên lặng dịu ngoan vô cùng, so với thú cưng khác nghe lời hơn nhiều.

Nằm trong khuỷu tay ấm áp của chủ nhân, Tiểu Bạch nhiều lần len lén nhìn về phía đầu đất bên kia.

Đầu đất là nhóc nhỏ tuổi nhất trong đám, nhưng nó xinh đẹp nhất, tuy rằng đuôi có bị thương nhưng may mắn tìm được chủ nhân tốt.

Hơn nữa người này thật sự rất sủng đầu đất.

Tiểu Bạch cũng muốn làm nũng với chủ nhân, không ngần ngại cào móng vuốt, muốn thỉnh thoảng nghiêng đầu kêu meo meo, cũng muốn chủ nhân hành động thân mật với nó.

Giống như đầu đất vậy, nó có thể dụi đầu vào bàn tay chủ nhân hoặc liếm lên tay hắn một chút, biểu thị nó đang vui mừng.

Còn có đứng trước tủ kính vung móng vuốt lên, hăng hái chỉ huy ảnh đế mua cho nó cá khô nhỏ thích ăn, cá hộp các loại.

Tiểu Bạch chỉ có thể hâm mộ nhìn, yên lặng thu hồi ánh mắt khát vọng.

Nó và đầu đất không giống nhau, nó bị người ta vứt bỏ, bây giờ trở nên xấu như vậy, chủ nhân mới tuy nhận nuôi nó nhưng có thể cảm nhận được hắn không quá yêu thích con mèo này.

Hắn ghét bỏ nó xấu...

Tiểu Bạch càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.

Nó không muốn bị bỏ rơi lần nữa, cho nên nó sẽ nỗ lực càng ngoan hơn, càng nghe lời càng dễ nuôi, như vậy chủ nhân sẽ không cảm thấy phiền phức mà vứt nó đi.

“Được rồi, trước mua cho nhóc mấy thứ đi, hi vọng nhóc sẽ thích.” Ảnh đế chọn mấy loại cá khô nhỏ, một ít thức ăn cho mèo, sau đó mua thêm cho nó một cái ổ và cát.

Còn phía bên kia, Hàn Thiên Hữu và sóc con ở chung hết sức hòa hợp, nhóc liên tục vung móng vuốt chỉ huy, hắn theo ý nhóc mà mua, chờ đến lúc thanh toán làm nhóc con trợn tròn mắt.

Cậu đã mua thứ gì thế này, thật nhiều đồ vốn không cần dùng đến, chỉ là cậu thấy thích một chút, không ngờ tới hắn toàn bộ mua hết.

Trong nhất thời cậu cảm thấy vô cùng chột dạ, nhưng thấy hắn không chút để ý lấy thẻ ra thính tiền, chờ nhân viên đóng gói lại. Trong lòng nhóc con cảm thấy thõa mãn nhảy nhót, vì vậy chút xíu chột dạ kia liền bay mất.

“Không phải chứ, mua nhiều như vậy?!” Ảnh đế nhìn hai cái túi lớn, nụ cười trên mặt hơi cứng ngắc.

Hắn hiện tại nghi ngờ bạn thân đã bị đá đập đầu.

“Cậu có mua nhiều đồ cho nhóc con quá không? Cậu yêu thương nó tôi hiểu được, nhưng nó nhỏ như vậy, không phải là hơi khoa trương rồi à?” Ảnh đế cảm giác cả người đều không thoải mái.

Hai cái túi đồ kia rất lớn, rộng chừng một mét, có thể không làm hắn bất ngờ nhưng đáng sợ hơn chính là hắn thấy Hàn Thiên Hữu coi đó là chuyện đương nhiên.

Nhân viên trước mặt khách hàng luôn duy trì mỉm cười nhưng trong lòng nổi sóng: Ảnh đế anh chưa thấy đâu, hôm qua Hàn gia chủ còn mua cho nhóc đáng yêu nhà mình cả ba túi đồ chơi lớn.

Hàn Thiên Hữu trả tiền xong liền đem nhóc con thả vào túi áo trước ngực, nhóc bám lấy miệng túi thò cái đầu nhỏ ra, mắt đen nhìn chằm chằm ảnh đế.

Ảnh đế bị manh không chịu được, rất muốn nựng nhóc một cái.

“Nhóc con này thật đáng yêu, nhìn bộ dáng cậu cưng chiều nó tôi còn tưởng nó là tình nhân nhỏ cậu nuôi đấy, nhìn đống đồ mua cho nó này.” Ảnh đế chỉ đống đồ của nhóc con.

Hàn Thiên Hữu lãnh đạm liếc một cái, “Không đáng bao nhiêu tiền, để nhóc vui vẻ là được.”

“Ngược lại là ảnh đế ngài giá trị bản thân không nhỏ, lại keo kiệt với thú cưng.” Giọng nói nhàn nhạt nhưng ảnh đế vẫn cảm nhận được xem thường trong đó.

“…” Không phải chứ, vì một nhóc con mà khinh bỉ hắn.

Thật không nghĩ tới Hàn gia chủ là người như vậy.

Nội tâm ảnh đế điên cuồng gào thét nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười ấp áp như gió xuân, “Tôi cũng chỉ nuôi mấy ngày, không cần mua nhiều như vậy, chờ qua một thời gian nữa tặng nó cho fan nuôi, ngươi cũng biết ta rất bận, lịch trình nhiều như vậy lấy đâu ra thời gian chăm sóc nó.” Ảnh đế bất đắc dĩ nói.

Chỉ là hắn không nhìn thấy lúc hắn nói những lời này, mèo trắng luôn núp trong khuỷu tay rụt cổ lại, thân thể có chút cứng ngắc, đôi mắt xanh lam nhìn xuống sàn nhà.

“Tôi có tiền cũng tiêu trên người mỹ nhân, tiểu quái vật này có đáng yêu cũng không thể xem như con người phải không.” Hắn cầm lấy túi thức ăn cho mèo, chuẩn bị rời khỏi.

“Còn cậu nữa, nên có chừng mực một chút, tôi biết cậu một lòng một dạ với nhóc con này, nhưng nếu tiếp tục như vậy tôi cũng nghi ngờ một ngày nào đó trên đầu báo xuất hiện một dòng to đùng- kinh ngạc Hàn gia chủ kết hôn với một con sóc đỏ…”

Nhân viên trong quầy phì cười, cảm thấy ảnh đế là đang làm chuyện bé xé ra to.

Hàn Thiên Hữu bị hành động thần kinh của Ôn Minh Thành làm khó chịu, tuy rằng lúc trước hắn cũng không bình thường nhưng vẫn khá tỉnh táo.

“… Cậu nghĩ nhiều rồi.”

Ảnh đế cười lạnh: “Không thể à? Ở nước ngoài đã có nhiều rồi, bởi vì quá yêu thương thú cưng nên không ít người đã kết hôn với chúng, cùng nhau trải qua một đời. Tôi thấy cậu rất có khả năng này, khi còn nhỏ không có bạn bè, hiện tại không có người yêu, giới thiệu cho thì lại không muốn…”

Cảm giác đề tài này càng nói càng thái quá, Hàn Thiên Hữu giơ tay lên ngăn ảnh đế đừng tiếp tục nói mò.

“Chuyện của tôi, tôi tự biết chừng mực.” Hắn dừng chuyện này lại.

Lúc ảnh đế và Hàn Thiên Hữu nói chuyện, nhóc con luôn ngồi trong túi áo và mèo trắng cũng trao đổi với nhau.

“Chít chít chít chít ~” Anh Tiểu Bạch đang buồn sao?

“Meo” Tôi cảm thấy chủ nhân không thích mình.

Thanh âm Tiểu Bạch mang theo vô hạn buồn bã.

Cậu cũng nghe ảnh đế nói, lúc đầu rất vui mừng vì Tiểu Bạch có người thu dưỡng, hơn nữa còn là người quen, sau này cậu có thể gặp lại Tiểu Bạch. Nhưng mà bây giờ cậu cảm thấy hơi bối rối.

Nhìn thấy tâm trạng mèo trắng không vui, nhóc con cũng buồn theo.

“Chít chít ~ chít chít” Vậy phải làm sao đây? Sau này có chủ nhân khác, sẽ không cần sợ bị bệnh nữa.

Cậu tiếp tục an ủi.

“…Meo~” Tôi không muốn bị đem tặng cho người khác.

Tuy biết rằng ảnh đế không yêu thích nó, mà mèo trắng cũng không phải rất mến hắn, nhưng nó biết được mình sẽ bị tặng cho người khác liền cảm thấy mắt chua xót, ngay cả cá khô nhỏ vừa mua cũng không muốn ăn.

“Chít chít ~” Vậy phải làm sao bây giờ?

Nhóc con cũng cuống lên.

“…” Tâm trạng Tiểu Bạch ủ rũ, cảm giác so với lúc bị cạo lông còn bi thương hơn.

“Chít chít chít chít ~” Nếu không thì như vầy đi, anh ở trong nhà ảnh đế mấy ngày, trước tiên trị khỏi bệnh. Lúc ảnh đế muốn tặng anh đi thì hãy chạy ra ngoài, đến rừng cây nhỏ. Sau đó tôi sẽ tìm cá khô cho anh được không?

“…” Tiểu Bạch chôn đầu trong khuỷu tay ảnh đế, không ngẩn đầu lên cũng không nói gì thêm.

Bởi vì ảnh đế rời đi, cậu không nhìn thấy mèo trắng nữa, càng không nghe tiếng nó.

Cậu lo lắng cực kì.

Sau khi trở về tinh thần cậu luôn mệt mỏi, uống hai bình sữa xong lại được tắm sạch, mơ mơ màng màng liền lăn ra ngủ.

Nằm trên giường nhỏ mềm mại, nhóc híp mắt bắt đầu nghĩ cách, suy nghĩ một hồi cuối cùng vẫn là mơ màng ngủ mất, chỉ là trước đó nhóc nhớ tới một vấn đề.

Một vấn đề rất nghiêm trọng, nhất định phải tìm cánh ngăn cản cô gái hay hạ độc động vật trong trang viên.

Hoặc là đuổi cô ta đi, không thì nhiều động vật hơn sẽ phải chịu khổ.

Có thể lúc trước bị cô ta giẫm hỏng đuôi, nhóc con đêm đó lăn qua lộn lại ngủ không ngon, chờ nhóc rốt cuộc chịu không được một trận xóc nảy, mở mắt ra mới phát hiện bên ngoài biến hóa long trời lở đất!

Cậu bị nhốt trong lồng!

Bốn phía đều là thanh sắt ngăn lại, cậu từ trong ổ nhảy dựng lên, nắm lấy thanh sắt hoảng sợ rít gào.

Đầu nhỏ liều mạng chui ra bên ngoài, nhưng đáng tiếc nhóc cố bao nhiêu cũng không chui ra được.

“Chít chít!” Cứu mạng với! Cứu mạng với!

Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?

Tại sao mới ngủ một giấc đã bị giam trong lồng sắt rồi?!

Hết chương 14. (4/2/2021)

Edit: Thỏ Cụp Tai

Truyện của mèo Tiểu Bạch các cô có thể tìm bộ Mèo của ảnh đế nha, mà hình như chưa có nhà nào thầu hết.