Nam Nhân Gả Vào Hào Môn

Chương 25: Nhìn hành động của nhóc con



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương này dài gấp 4 luôn, edit xỉu xỉu=)))

- -----------------------

Nếu cậu có tay thì tốt rồi, sóc nhỏ nhìn hai móng vuốt của mình, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Bởi vì máy tính đang để trạng thái chờ, cậu nhanh chóng dùng hai móng vuốt bấm lên bàn phím, máy tính rất mới, vừa chạm lên đã bấm được dễ dàng. Móng vuốt nhỏ của cậu gõ bàn phím này hoàn toàn không khó khăn gì, con chuột hình mũi tên trên màn hình linh hoạt di động.

Cậu rất vui vẻ, giống như mình vừa mở được một kĩ năng mới vậy.

Tự yên lặng kiểm điểm bản thân về một màn vụng về hồi sáng, cậu tập trung trở lại, hai mắt đen sáng ngời có thần nhìn chằm chằm màn hình, cậu ngồi xổm trước máy tính, vô cùng nghiêm túc. Cùng lúc đó hai lỗ tai nhọn xù lông cũng dựng lên cảnh giác cao độ, chú ý tới mọi động tĩnh xung quanh.

Vì vậy, có một con sóc lông xù màu nâu đỏ nghiêm chỉnh ngồi trên bàn làm việc, không chỉ chiếm chỗ ngồi của tổng giám đốc mà còn công khai sử dụng máy tính của hắn.

Nhóc con có vẻ rất tập trung, ra dáng tri thức.

Móng vuốt nhỏ gõ xuống bàn phím, con chuột trên màn hình cũng di chuyển qua lại, một trang web được mở ra, cậu ra sức gõ từng chữ cái vào. Việc đánh chữ đối với nhóc con mà nói vẫn là tương đối quá sức, nhưng mà nhóc rất nhanh đã tìm được cách sử dụng thân thể béo tròn của mình, đó là chạy xung quanh bàn phím từ bên ngoài với vào bấm, như thế sẽ không ấn nhầm lên phím khác nữa.

Tuy rằng có hơi phiền toái nhưng làm như vậy sẽ đánh chữ chính xác hơn.

Về tin tức trên mạng kia, đều là người ngoài viết, muốn trong khoảng thời gian ngắn tìm được chút thông tin thì quá tốn thời gian, cậu không tra nữa mà định đăng nhập vào tài khoản mạng xã hội của mình.

Lúc cậu đăng nhập luôn hiện lên thông báo sai mật mã, liên tục nhập sai ba lần cậu bỗng cảm thấy không thích hợp.

Mật mã là tên cậu và sinh nhật ghép lại, không thể nào cậu nhớ nhầm được.

Tạm thời bỏ qua chuyện mật khẩu một bên, cậu vào mục tìm kiếm gõ mấy chữ, rất nhanh đã hiện ra tài khoản của mình.

Tài khoản của cậu đang bị người khác sử dụng!

Nhìn thấy tài khoản của mình bị người khác đụng vào, lông trên người cậu đều muốn xù hết lên!

Vốn dĩ là một viên thịt tròn, bởi vì xù lông nên có vẻ càng béo hơn, hai mắt sóc con trừng lớn, bộ dáng như sắp phát hỏa tới nơi.

Thật đáng ghét!

Móng vuốt nhỏ kéo trên bản cảm ứng, nhanh chóng kéo xuống bài viết một tháng trước, nhìn những hình ảnh video kia và cách viết chữ, cậu hoàn toàn xác định có người đã sử dụng tài khoản của mình.

Tài khoản Âu Dương Thiếu Vũ bị người ta lấy trộm!

Nhưng hình như chuyện này không có ai phát hiện ra.

Nhóc con phẫn nộ, đồng thời cảm thấy có một chút chua xót.

Thận phận của cậu bị người ta đánh cắp, không chỉ tài khoản mà cả bạn bè đồng học cũng vậy, ngay cả thân phận con người của cậu cũng bị lấy mất.

Từ ngày cậu xảy ra chuyện đến giờ, weibo này mỗi ngày đều đăng ảnh mới, viết bài mới, trong suốt một tháng.

Ngày cậu bị tai nạn, không biết ở đâu xuất hiện một Âu Dương Thiếu Vũ đăng ảnh lên mạng, nhìn qua có vẻ không quá nghiêm trọng, nhưng mà ảnh chụp rất rõ ràng có thể thấy được miệng vết thương trầy da đáng sợ. Mặt hắn so với đôi mắt và gương mặt nhìn có vẻ hơi trẻ con của cậu đều rất giống, ngay cả lúm đồng tiền bên má phải cũng không sai biệt lắm.

Chỉ có điểm khác biệt chính là Âu Dương Thiếu Vũ thật có một đôi mắt to, hơn nữa người này dấu vết cắt mí quá rõ ràng, nếp uốn mí nhìn rất lớn.

Cậu nhớ rõ mắt mình mí khá mỏng!

Cằm của cậu mới không nhọn như vậy!

Gã đáng giận này ra dáng chụp ảnh còn viết một bài cảm động: Cảm ơn mẹ của tôi, người vĩ đại nhất trên đời, một khắc kia mẹ dùng thân thể bảo vệ cho tôi, cứu tôi một mạng!

Ngươi đi chết đi!

Không phải là ngươi!

Mẹ cậu không bao giờ cứu hắn, được cứu chính là cậu! Nhóc con trong lòng phẫn hận nguyền rủa, lúc ngã xuống vách núi, cậu nhớ rõ ràng mẹ đã dùng hai tay ôm bảo vệ cậu.

Đáng ghét, cậu hận ngứa răng, còn may gã này là giả, không có lấy trộm thân thể cậu, bằng không cậu thật muốn nổi điên.

Cậu nhớ rõ ngày đó, một buổi tối cậu và mẹ cùng gặp tai nạn giao thông liên hoàn trên đường, xe ngã xuống vách núi, từ nơi cao như vậy ngã xuống gãy tay gãy chân là nhẹ, mà hắn chỉ bị trầy da trên cánh tay một chút, lừa bịp?

Cho nên cậu đưa ra kết luận Âu Dương Thiếu Vũ này vốn không phải là Âu Dương thiếu gia.

Hiểu rõ rồi, trong lòng cậu cũng dễ chịu hơn một chút.

Cứ tính như cậu đã chết, sau đó đầu thai tới thân thể của con sóc con này, cậu cũng không hi vọng thân thể của mình bị một gã xa lạ chiếm dụng, hoàn toàn đoạt sự tồn tại của cậu như vậy thật quá tàn nhẫn.

Âu Dương Thiếu Vũ giả này nhìn qua hình như rất thích đăng ảnh, cùng cậu trước kia bất đồng, lúc còn là Âu Dương Thiếu Vũ cậu cũng sẽ chụp một ít phong cảnh đường phố, viết vài dòng cảm nghĩ của bản thân, còn biết làm vài món điểm tâm ngọt gì đó. Rất khác với phong cách của gã này.

Mấy ngày đầu cũng đăng bài giống cậu, là chụp phong cảnh ven đường, nhưng mà hắn sẽ làm như vô tình chụp dính một ít bản thân vào, hơn nữa còn cố ý khoe khoang quần áo đang mặc trên người...

Đến một tuần sau, hắn bắt đầu nơi nơi chia sẻ các loại quần áo sang trọng, giày dép, điện thoại, khạch sạn xa xỉ, đồ ăn cao cấp và rượu vang đỏ. Mới qua một tuần mà người theo dõi đã tăng đến hai vạn!

Khen tặng, lấy lòng, hâm mộ, châm chọc khinh thường hắn đều có, vây dưới weibo đến là náo nhiệt.

Cậu xem một lát, cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, cậu tìm vào danh sách bạn bè xem thử, danh sách bạn tốt vẫn như cũ chỉ là thêm rất nhiều người khác, hơn nữa bạn thân không còn tương tác với hắn nữa.

Trước kia cậu có hai người bạn thân, có thể nói là không giấu nhau bí mật gì.

Hai người bạn đăng trạng thái gần nhất là nửa tháng trước.

Một tài khoảng viết: Thế giới này biến hóa thật là nhanh, thì ra bạn bè có thể tùy ý vứt bỏ như vậy, haha!

Một tài khoản khác mới đăng cách đây hai ngày: Trong một ngày nhìn thấu kẻ làm bạn mười bảy năm, đáng giá!

Cậu nhìn trạng thái của hai người bạn thân, cảm thấy chua xót trong lòng, hốc mắt nong nóng.

Đây là bạn thân nhất của cậu, bọn họ chỉ ghi vài dòng đơn giản nhưng cậu đã hiểu ý tứ họ muốn nói.

Bọn họ cùng với người chiếm thân phận của cậu cãi nhau.

Như vậy thật ra cũng tốt, bạn thân sẽ không bị lừa gạt nữa, cũng không bị tổn thương. Ít nhất sẽ nghi ngờ Âu Dương Thiếu Vũ giả kia, không hết mình giúp hắn.

Cậu xoa xoa đôi mắt, rất muốn liên lạc với người thân bạn bè, nói cho bọn họ cậu còn sống, sống rất tốt, cái người kia lừa gạt mọi người căn bản không phải là cậu, là người khác giả mạo.

Nhưng mà hiện tại đăng kí một tài khoản khác có hơi mất thời gian, cậu suy nghĩ tắt đi trang web, lên một diễn đàn khác trên mạng.

Trang web này là một diễn đàn Tieba, hai người bạn của cậu cũng có trong đây, hơn nữa tài khoản này tương đối kín đáo, cậu thử một chút, phát hiện tài khoản này không có bị trộm mất.

Vui sướng một lát, cậu bắt đầu gởi tin nhắn đơn giản cho hai người bạn thân.

"Âu Dương Thiếu Vũ không phải là Âu Dương Thiếu Vũ như trước, cẩn thận một chút, đừng mắc mưu."

Chữ khá ít nhưng cậu mất kha khá thời gian mới gõ được, cậu nhìn đồng hồ phía dưới, cách thời gian Hàn Thiên Hữu tỉnh lại còn mười phút, cậu nhanh chóng rút lui.

Tắt giao diện, xóa hết lịch sử lên mạng, cậu tỉ mỉ xem xét một hồi phát hiện không có gì bất thường mới hài lòng thu móng vuốt về.

Trở lại giường trong phòng nghỉ, cậu giẫm lên gối đầu mềm như bông, trộm ngắm người đang ngủ một chút rồi thở dài một hơi.

Móng vuốt nhỏ vỗ vỗ ngực xù lông, cậu cảm thấy bản thân quả thật không dễ dàng.

Biết mình đã an toàn, Hàn Thiên Hữu không có phát hiện, cậu tự nhận mình hành động vô cùng hoàn hảo, an tâm nằm vào ổ cạnh gối đầu, nhắm mắt lại ngủ thơm thơm ngọt ngọt.

Gương mặt anh tuấn thanh lãnh, ánh mắt có vẻ lạnh nhạt, tròng mắt màu đen tỉnh táo, nằm nghỉ hơn một giờ nhưng không hề thấy hắn có chút buồn ngủ nào.

Hắn nhìn thoáng qua ổ màu trắng trên gối đầu, sóc nhỏ đang ngủ rất ngon, ánh mắt không khỏi tối lại.

Bình tĩnh nhìn vài giây, hắn không như thói quen lúc trước đem nhóc cùng với cái ổ ra đặt trên bàn trong văn phòng nữa.

Hắn vào nhà vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó trở lại bàn làm việc, ngồi trước máy tính.

Đối với lãnh địa của mình, trực giác của hắn nhạy bén như dã thú.

Bất luận thay đổi nhỏ như thế nào, hắn cũng phát hiện điểm không thích hợp trong đó.

Máy tính của hắn bị sử dụng.

Hắn biết rõ.

Vào văn phòng phải gõ cửa, giờ nghỉ trưa sẽ không có ai đi lên, mà trong lúc đó nhóc con đang ngủ bên người hắn không biết chạy đi đâu, ở bên ngoài hơn một giờ lăn lộn làm cái gì không rõ, tự làm mình mệt kiệt sức vừa ngã đầu vào ổ đã duổi chân ngủ.

Thoạt nhìn nhóc khá mệt mỏi, ngủ rất trầm.

Hắn gọi điện nội bộ, giọng nói lạnh lùng ra lệnh: "Cậu điều tra một chút camera theo dõi trong văn phòng hôm nay."

Đầu dây bên kia có vẻ rất cẩn thận hỏi lại, "... Là văn phòng của tổng giám đốc ạ?"

"Ừ, xong rồi gởi video qua cho tôi. Còn nữa, cậu kêu mấy người lại đây kiểm tra máy tính của tôi, tra rõ lịch sử truy cập trong máy."

"Vâng, ngài chờ một lát."

Cúp điện thoại, Hàn Thiên Hữu ngồi đợi trong văn phòng một lát, rất nhanh đã có người gởi một tệp vào máy tính của hắn, nhấp mở, là một đoạn video.

Video quay được rất rõ ràng, nhìn không sót thứ gì.

Quay từ lúc hắn đi khỏi bàn làm việc, vào phòng nghỉ ngơi đến khi hắn tới bàn làm việc lần nữa, một đoạn phim này ước chừng hai tiếng.

Trong phòng tổng giám đốc có vài cái camera mini, việc này không nhiều người biết, cũng ít người quan tâm tới.

Video này quay rất đúng chỗ, giống như có người quay một đường theo nhóc con lông đỏ kia hoạt động, hình ảnh rõ ràng thấy nhóc con đang dùng móng vuốt làm chuyện gì, ngay cả ánh mắt đậu đen của nhóc cũng có thể thấy được.

Trong lúc nhóc con cho rằng việc mình làm không một kẽ hở, không lường trước được một chuyện nhất cử nhất động của mình đều bị quay lại hết.

Video đã được cắt ra, để lại đoạn trong giờ nghỉ trưa lúc hắn không ở trong văn phòng làm việc, mà toàn bộ sự việc đã phát sinh lúc đó.

Camera trong phòng tổng giám đốc không có người kiểm tra mọi lúc, nhưng vẫn luôn hoạt động, chỉ khi lúc nào hắn phân phó mới đem ra tới.

Mà Hàn Thiên Hữu đang ngồi ở bàn làm việc, nhìn video trên màn hình, sắc mặt trầm tĩnh như nước, đôi mắt đen hơi ám trầm. Một tay hắn nâng cằm, nhìn động tác của nhóc con không thể quen thuộc hơn trong video một lần rồi một lần.

Móng vuốt nhỏ bấm máy tính mở trang web ra, vào ứng dụng động tác thành thạo nhanh gọn, không thể xem nhẹ thân hình béo tròn của nhóc con, trong video nhóc gõ mỗi một chữ đều thật chính xác, làm hắn không còn gì để nói.

Hắn biết con sóc đỏ mình nuôi thật sự rất thông minh, có nhân tính, còn giấu không ít tâm tư nhỏ không cho người khác biết.

Hắn nuôi thật thuận tay, nhóc con cũng rất ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cần cho ăn no, nhóc liền chui vào ổ ngủ.

Nhưng hắn thật sự không lường được, có một ngày sóc con hắn nuôi sẽ trộm dùng máy tính của mình.

Thương trường như chiến trường, tranh đấu gay gắt, trường hợp tương tự xảy ra nhiều không kể xiết, ăn cắp tài liệu bí mật loại này khá thường thấy.

Chuyện lấy cắp tài liệu vào sáng nay ở biệt thự, hắn rất rõ ràng.

Tiểu Linh chỉ là giúp việc sau bếp, đối với hắn mà nói cảm giác tồn tại vô cùng nhỏ, có thể nói là không có ấn tượng gì, hắn sẽ không vì chuyện này mà dao động. Nhưng khi nghe đến nhóc con hình như cũng có dính dáng đến, hắn hơi bất ngờ.

Bất quá cũng không để trong lòng.

Đó là nhóc con hắn nuôi, được hắn cưng chiều.

Sau đó hành động lần nữa của nhóc con làm tâm trạng hắn bực bội, nhóc ngoan ngoãn như vậy chẳng lẽ đều là giả dối?

Hắn không hi vọng nhóc con thật sự đúng như hắn suy đoán.

Nhìn thấy nhóc thao tác trên máy tính, bộ dạng nhỏ vụng về đáng yêu, mắt đen giờ phút này rất linh động, nhóc nhanh chóng mở trang web ra, ánh mắt Hàn Thiên Hữu đang nhìn nhóc trở nên tối lại.

Ngay cả nhóc con này cũng đang lừa gạt hắn?

Hoặc là nói nhóc là gián điệp do công ty đối thủ bồi dưỡng ra...

Trong khoảnh khắc hắn suy nghĩ rất nhiều, những ý nghĩ đột ngột lóe qua trong đầu làm hơi thở của hắn cũng dần trở nên lạnh thấu xương.

"...." Hắn lắc đầu tống mấy cái suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu, tiếp tục xem video, sau khi xem xong thì tiếp tục ngồi trước máy tính suy nghĩ.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

"Vào đi." Hắn lãnh đạm nói.

Cửa văn phòng mở ra, một người đàn ông mặc quần áo đen bước vào, phía sau hắn là một lập trình viên mặc áo sơ mi ca rô hơi cũ, mặt trắng nõn, đeo kính.

"Tổng giám, tôi đưa lập trình viên tới, mảng này cậu ta là cao thủ, truy tìm lịch sử sử dụng máy tính khá lành nghề." Người đang ôm áo đen giới thiệu, hơn nữa còn kéo người phía sau có vẻ trầm mặc ít lời lên phía trước.

Hàn Thiên Hữu đứng lên, lập trình viên kia một giây sau dường như đã tiến vào trạng thái làm việc, ngón tay hắn múa may trên bàn phím, hình ảnh trên màn hình chớp động thật nhanh mấy cái. Chưa đến nửa phút hắn đã tìm ra hết lịch sử duyệt web mà nhóc con cực khổ xóa đi.

"Này là toàn bộ trang web đã truy cập vào buổi trưa, toàn bộ đều tra ra." Lập trình viên đeo kính nói xong thì đi ra phía sau người áo đen, cảm giác tồn tại phi thường thấp.

Người đang ông mặc đồ đen cũng là bảo an giống như mấy người ở biệt thự, phụ trách an toàn của Hàn Thiên Hữu.

Đầu năm nay vệ sĩ không dễ làm mà, đã yêu cầu thân thủ nhanh nhẹn rồi còn đòi phải có đầu óc linh hoạt, không chỉ hành động nhanh còn phải tùy lúc có mặt, các loại kĩ năng đều phải học.

Mấy trang web nhóc con mò mẫm cả tiếng trong văn phòng lần nữa được khôi phục như cũ, Hàn Thiên Hữu nhìn từng cái, phát hiện việc này với bị mật kinh doanh hình như không liên quan gì.

Đăng nhập weibo?

Hóng drama à?

Tìm kiếm một tài khoảng tên Âu Dương Thiếu Vũ, hơn nữa còn xem mấy tài khoảng kết bạn với Âu Dương Thiếu Vũ khá lâu.

"Âu Dương Thiếu Vũ không phải là Âu Dương Thiếu Vũ như trước, cẩn thận một chút, đừng mắc mưu."

Hắn đọc đi đọc lại mấy lần, đều có chút không rõ ràng, nhóc con phí sức chín trâu hai hổ mệt đến mức vừa nằm xuống đã lăn đùng ra ngủ, chỉ để gởi một tin nhắn khó hiểu này, hắn nghĩ mãi cũng không biết tin nhắn này rốt cuộc để làm gì?

Nhưng mà biết mình hiểu lầm nhóc con, hắn hơi đau lòng.

Còn nhóc con chủ mưu mọi chuyện kia thì ở cách vách ngủ khò khò. Xác định nhóc không phải do kẻ thù phái tới nằm vùng, cũng không có ý định gây hại hắn, Hàn Thiên Hữu liền cảm thấy thoải mái vô cùng.

Ngay cả chuyện nhóc lén dùng máy tính, hắn cũng cảm thấy hành động lén lúc dùng móng vuốt gõ phím của nhóc đều cực dễ thương.

Ừm, nhóc con hắn nuôi thật đúng là thông minh, đến máy tính cũng biết chơi.

Tâm trạng hắn lúc này có vẻ rất tốt, kèm theo một chút đắc ý khó hiểu, hắn thờ ơ nhìn màn hình, đại khái sự việc đã hiểu rõ ràng.

Cùng lúc tâm tình hắn tốt lên, đồng chí vệ sĩ và lập trình viên đều cảm thấy văn phòng tổng tài hình như ấm lên mấy độ.

May quá, không lạnh nữa.

Vệ sĩ áo đen nhận thấy từ lúc hắn bước vào tổng tài cả người bao phủ áp suất thấp, mây đen bay quanh tức giận vô cùng, đến bây giờ tổng tài nhìn màn hình máy tính rồi đột nhiên bình thường trở lại không nói, còn thăng cấp lên trạng thái ôn hòa nữa.

Kia lạnh lùng, ít nói ít cười, đối với chuyện gì cũng nghiêm túc không hề có thái độ cẩu thả, mới là ông chủ bọn họ thường thấy, cũng quen thuộc nhất.

Nhưng mà hiện tại người lạnh nhạt như tảng băng này tự nhiên lại cười.

Tuy rằng khóe miệng chỉ hơi cong lên một chút khi xem video, nhưng vệ sĩ tôi dám lấy tiền lương ra bảo đảm, gương mặt núi băng ngàn năm của tổng tài thật sự hòa tan rồi.

Rõ ràng là ngài tự mình nói muốn điều ra camera ghi hình, còn có thái độ muốn khởi binh vấn tội. Vệ sĩ cũng không dễ làm, bình thường đều làm tốt là được, vệ sĩ tự bổ não ra cảnh tượng có trộm đột nhập vào phòng tổng giám, ăn cắp văn kiện bí mật, không biết sẽ bị xử lí thế nào đây.

Nhưng bây giờ là chuyện gì thế này?

Máy tính bị dùng trộm, trông ngài còn thật vui vẻ....

Nhìn mặt cười cười của Hàn Thiên Hữu, bản năng làm vệ sĩ lui về phía sau vài bước, xoa xoa cánh tay nổi da gà.

Vệ sĩ: "...."

Thật đáng sợ!

Ngài vẫn là đừng nên cười!

Làm ơn, tổng giám đốc ngài rất ít khi cười bỗng nhiên cười lên thật sự rất đáng sợ đó.

Mà đứng phía sau vệ sĩ, lập trình viên đeo kính mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đã xảy ra chuyện gì?

"Các ngươi thấy, đây là có ý gì?" Hàn Thiên Hữu chỉ vào tin nhắn mà nhóc con đã gởi đi.

Vệ sĩ và lập trình viên cùng nhau tiến lên, nghiêng đầu nhìn tin nhắn không đầu không đuôi trên màn hình.

Vệ sĩ chần chờ trong chốc lát: "... Chắc là ý muốn cảnh báo."

Trời ơi, chuyện này thật là làm khó hắn.

Hắn chỉ là vệ sĩ thôi mà, tổng tài đại nhân ngài đây là xem tôi thành bác sĩ tâm lý của động vật hả, có thể đoán được ý đồ muốn nói của động vật nhỏ sao?

Video là hắn chuyển qua, tuy rằng chỉ nhìn sơ qua vài lần nhưng hắn biết được nội dung tin nhắn của tài khoảng này bảy tám phần có liên quan tới nhóc thú cưng của ông chủ nuôi...

Chẳng lẽ tổng tài đại nhân đang khoe khoang với hắn hả?

Vệ sĩ cảm thấy rất có khả năng này, bởi vì hiện tại toàn bộ công ty đều biết tổng giám đốc đang nuôi một con sóc nhỏ đáng yêu, tuy rằng nhiều người vẫn chưa tận mắt nhìn thấy nhóc nhưng vệ sĩ bọn hắn thường xuyên đi theo bảo vệ thì rất là rõ ràng.

Đi theo Hàn tổng có ba vệ sĩ, một người ở lại biệt thự, một người ở công ty, còn một người phụ trách lái xe, bọn họ luôn rõ ràng hướng đi của Hàn tổng.

Ví dụ như lúc tổng tài làm việc trong văn phòng, mỗi ngày đến giờ nghỉ trưa sẽ cho nhóc con uống sữa, tự mình xử lí nhà vệ sinh của nhóc, tổng tài đại nhân ngài thay đổi rồi.

Ngài đừng nghĩ rằng chỉ cần đóng của phòng thì không ai nhìn thấy.

Bọn họ chỉ là mỗi ngày đi theo bảo vệ, không có việc gì thì ngồi chơi điện thoại một chút.

Trước kia một đám vệ sĩ đều rất là buồn chán, trong thời gian dài không thể đi ra ngoài hoạt động, nhưng hiện giờ mọi người đều cực thích công việc này.

Toàn bộ đều muốn xem tổng tài đại nhân tự mình nuôi thú cưng, từ trước đến nay Hàn tổng luôn bị đồn là diêm vương máu lạnh, bây giờ nuôi thú cưng quả là kỳ quan trăm năm khó gặp đó nha.

Mọi người truyền tai nhau, mỗi lần canh gác xong cảm giác cứ như bị nhét mấy thau cơm chó vào miệng!

Hình ảnh này quá ấm áp, bọn họ đều muốn sờ một chú sóc nhỏ lông xù, nhóc lớn lên thật phạm quy, thật đáng yêu quá.

Mấu chốt là đặc biệt ngoan, rất thành thật, để nhóc nằm trong ổ nhóc cũng không nghịch chạy ra chỗ khác, cực kì dễ nuôi.

Hàn tổng hỏi như vậy, chắc là đang có ý khoe khoang sóc con hắn nuôi so với người còn muốn thông minh, còn biết lên mạng đánh chữ các thứ hả?

Vệ sĩ ngập ngừng một chút, vì tiền lương của bản thân mà phấn đấu, hắn cảm thấy nên nịnh nọt con sóc nhỏ kia một chút.

"Sóc nhỏ Hàn tổng nuôi thật quá thông minh." Vệ sĩ cảm giác mình sắp được thăng chức.

Lập trình viên đứng một bên mê mang, cảm thấy đầu mình không kịp nhảy số: "...."

Không thể hiểu nổi.

Tổng tài cao lãnh đương nhiên rất tán thành với vệ sĩ, hơi cười cười.

"Nhóc con đương nhiên là thông minh." Hắn trả lời.

Vệ sĩ: "...."

Tôi mới khen một câu, Hàn tổng ngài biểu cảm xem như chuyện đương nhiên là sao?

"Được rồi, hai người ra ngoài trước, có việc tôi sẽ gọi" Hàn Thiên Hữu nhìn trang web một hồi, ra lệnh đuổi khách.

Vệ sĩ: "...."

Dùng xong liền ném a, còn tưởng Hàn tổng đang muốn nhờ chuyện gì...

"Khoang đã, cậu cho người điều tra một chút chuyện nhà Âu Dương Chấn Vũ, đặc biệt là người tên Âu Dương Thiếu Vũ, tra rõ ràng một chút, xong rồi gởi tài liệu qua cho tôi là được." Hàn Thiên Hữu bổ sung.

"Vâng."

Dắt theo tiểu lập trình viên vẫn còn mờ mịt rời khỏi, nội tâm vệ sĩ quay cuồng.

Chuyện này cứ như vậy là xong rồi?

Không phải muốn bắt nhóc con dùng trộm máy tính à?

Còn bộ dáng dung túng này của Hàn tổng, rốt cuộc đang muốn làm gì?

Vệ sĩ mang theo một bụng câu hỏi trở về, thương lượng với mọi người về công việc Hàn tổng giao một chút rồi bắt đầu phân công việc làm, đi điều tra chuyện nhà của Âu Dương Chấn Vũ.

Còn sóc con do mệt mỏi quá, cộng thêm lo lắng bị phát hiện mà tập trung cao độ, buổi trưa không nghỉ dẫn đến buổi chiều nhóc ngủ thêm hai tiếng nữa.

Sau khi ngủ đã, nhóc con lần nữa khôi phục sức sống.

Mở mắt đậu đen, cậu nhìn nhìn một bên thấy Hàn Thiên Hữu đã đi rồi, từ từ bò ra khỏi ổ đi đòi ăn.

Không sai, bây giờ cậu đói bụng.

Sau khi thức dậy cậu mắc đi vệ sinh, trước vào nhà vệ sinh xi xi một chút, sau đó thì ngóng trông nhìn Hàn Thiên Hữu, mong hắn nhanh nhanh cho cậu ăn.

Bình thường hắn đều sớm chuẩn bị đồ ăn cho cậu, cậu chưa kịp đói đã đút tới miệng, hôm nay tại sao lại trễ vậy?

Là bởi vì cậu ngủ quá lâu sao?

Nhưng mà cậu thật sự rất đói bụng, có lẽ đã quen được hắn nuông chiều hầu hạ, mỗi lần hơi đói đều có ăn, vừa ngủ dậy là được ăn ngay, ăn xong rồi ngủ tiếp, cuộc sống vô cùng dễ chịu.

Đột nhiên có một ngày, Hàn Thiên Hữu không cho cậu ăn...

Hắn quên hả?

Cậu hơi buồn buồn, hai móng vuốt nhỏ ấn ấn lên cái bụng xẹp lép, ngẩng đầu nhìn cái ổ đặt bên cạnh, trong lồng sắt cũng có bát ăn, bên trrong là thức ăn cho sóc nhưng nó không ngon không thơm như bột hạt xay.

Cậu vẫn thích được Hàn Thiên Hữu đút bột có mùi hạt óc chó thơm phức.

Nhưng hiện giờ hắn vẫn đang làm việc, tuy rằng không phải xử lí một đống lớn văn kiện giấy tờ, hoặc là sửa chữa kí tên hợp đồng, mà hắn đang nghiêm thúc xem gì đó trên máy tính, cậu có chút chần chờ, không biết quấy rối khi hắn đang làm việc sẽ có kết quả gì.

Chắc là hắn đang xem một tài liệu rất quan trọng.

Nghiêm túc như vậy, miệng còn lạnh lùng mím lại thành một đường, tay cầm chuột cũng bất động.

Cậu ngóng mắt trông mong nhìn hắn đang ngồi trước bàn làm việc mãi, cậu phải đợi hắn xử lí xong công việc mới tìm hắn đòi ăn.

Đi quấy rầy lúc người ta đang làm việc là không tốt, cậu cũng không làm mấy chuyện này đâu.

Chờ một hồi lâu, từ cõi lòng tràn đầy niềm tin hi vọng cho đến khi đôi mắt đen cũng chậm rãi trở nên ảm đạm.

Mười phút, hai mươi phút, nửa tiếng rồi mà Hàn Thiên Hữu vẫn đang xem máy tính, một chút đều không có ý định muốn đứng dậy, hoặc là có hành động khác.

Chẳng lẽ vẫn đang xử lí văn kiện rất quan trọng?

Nhưng mà cậu đã đói bụng rồi, bụng đều muốn bẹp xuống, cậu cảm thấy bản thân nên chủ động một chút cũng được. Cậu chậm rì rì bò qua, kéo ống quần hắn một đường trèo lên trên, mong muốn Hàn Thiên Hữu đang tập trung làm việc cuối cùng cũng phát hiện ra mình.

Hàn Thiên Hữu chỉ nhìn cậu một cái, sau đó lại tiếp tục xem máy tính, sóc nhỏ không thể tin được trợn tròn đôi mắt đậu đen.

Cậu đã bò lên tới, hơn nữa đang ngồi trên đùi hắn, tại sao hắn không sờ cậu một chút chứ?

Chuyện này hoàn toàn không giống với ngày thường.

Cậu cảm thấy thật mất mát, nhưng mà chút mất mát này duy trì không lâu cậu đã tiếp tục trèo lên trên, đến bàn làm việc nhắc nhở Hàn Thiên Hữu, cậu đói bụng rồi.

Đã đến giờ ăn.

Cậu thật sự rất đói.

Nhìn vào đôi mắt đen như mực của cậu và cái bụng xẹp lép, thật sự cậu không có nói dối.

Hàn Thiên Hữu! Mau nhìn xem, em đói bụng rồi!

Cậu trèo lên bàn làm việc, thành công chạy đến trước máy tính muốn Hàn Thiên Hữu nhìn vào mình, nhắc nhở hắn đừng quên có chuyện quan trọng phải làm, cậu còn lén lút muốn nhình thử xem rốt cuộc hắn đang xem cái gì mà có vẻ nghiêm túc như vậy.

Mắt đen liếc qua một cái, cậu thấy được trên màng hình chuyển động, Hàn Thiên Hữu đang xem phim!

Hắn trong giờ làm mà xem phim!

Hắn không có làm việc mà ngồi xem phim hả! Cậu không dám tin tưởng đây thật sự là Hàn Thiên Hữu sao? Nhóc con sợ ngây người, nhưng cậu cũng muốn xem một chút nội dung trong máy tính là gì mà làm hắn xem nghiêm túc vậy, chỉ là cậu đã bị hắn ôm lấy.

Đừng tưởng làm như vậy mà cho rằng cậu không biết hắn xem video trong giờ làm, nhóc con nói thầm trong lòng. Nhưng mà động tác của hắn quá nhanh, lúc cậu vừa bò lên bàn làm việc định bụng ngó vào xem thì đã bị bắt lại nên chỉ mới nhìn được một góc nhỏ trong video, cũng không thấy rõ nội dung là cái gì, chỉ thấy hình ảnh hình như hơi quen quen.

Giống như là hình ảnh trong văn phòng nha, lúc cậu suy tư đang nhớ xem mình đã thấy hình này ở đâu rồi thì bị Hàn Thiên Hữu ôm lên.

"Chắc là đói bụng rồi đi, lập tức cho nhóc ăn." Hắn cũng ý thức được nhóc con đang đói nên đến đòi ăn.

Vừa nghe được ăn, bộ dáng cậu từ buồn bã ỉu xìu lập tức trở nên phấn chấn, hai mắt nhỏ lên tin thần mở to như phát ra ánh sáng.

"Chít chít, chít chít." Đúng là đói rồi ~ nhanh nhanh cho em ăn.

Hàn Thiên Hữu không làm nhóc con thất vọng, đứng lên khỏi chỗ ngồi đi đến chỗ cậu quen thuộc, hắn đặt cậu vào ổ, cậu thoải mái dễ chịu nằm trong ổ còn hắn lấy ra hộp bột múc mấy muỗng, đến máy nước lấy nước sôi, bộ dáng bảo mẫu tiêu chuẩn.

Cậu tới sống với hắn không lâu nhưng thân thể nhỏ bé lớn lên rất nhanh, lúc đầu chỉ nhỏ bằng một nắm tay nhưng bây giờ cậu giống như bong bóng nhanh chóng thổi phì lên, từ một nhóc con nhỏ như quả chanh biến thành nhóc mập tròn như quả dưa!

Thành quả này chủ yếu là nhờ công lao của Hàn Thiên Hữu cẩn thận che chở, mỗi ngày đúng giờ cho ăn cho uống, mỗi lần đều đút no cậu nào là sữa bột cao cấp, nào là bột hạt dinh dưỡng.

Tuyệt đối là hàng cao cấp, dinh dưỡng, mùi vị đều ngon khỏi phải bàn.

Từ lúc chỉ được ăn một muỗng bột đến giờ đã tăng lên ba muỗng đầy, chén đổi thành loại lớn như của người, sau khi pha nước bột hạt màu vàng đầy một chén tựa như trứng chưng thơm phức mỹ vị.

Mùi thơm tràn ngập, là mùi thơm của quả hạch bay ra, hương thơm này so với sữa bột càng làm cậu thèm ăn hơn, khó trách ảnh đế cũng nhịn không được mà cướp đồ ăn của cậu.

Cậu nằm thoải mái trong ổ của mình, hiện tại thân thể đã lớn lên không ít nên cái ổ có vẻ hơi chật, nhưng vẫn có thể nằm được. Cậu cuộn mình ở bên trong, hai mắt đen gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Thiên Hữu, sớm đã đem thắc mắc về video kia vứt ra sau đầu.

Mới vừa pha nên bột còn rất nóng, nhưng mà cũng không thành vấn đề, trong tủ lạnh có đá, chỉ cần để chén bột lên khối đá một ướp lạnh một lát, rất nhanh đã nguội bớt.

Chính là xa xỉ như vậy.

Giống như lúc hắn pha sữa bò cho nhóc con, hắn một bên chờ sữa nguội một bên nhìn nhóc con hai mắt ngóng trông, thèm chảy nước miếng, bộ dáng nhỏ gấp gáp đau khổ chờ đợi của nhóc chọc cho hắn vui vẻ.

Sợ cậu bị đói, hắn suy nghĩ một chút tìm ra biện pháp này.

Vì vậy, trong tủ lạnh phòng tổng giám đốc luôn có một hộp nước đã chính là chuyên dùng để làm lạnh đồ ăn của nhóc con.

Hưởng thụ xa xỉ như vậy... Cậu cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng mà lúc đồ ăn đưa đến bên miệng đều không từ chối, vẫn ăn rất sung sướng.

Dưới tác dụng của nước đá, bột rất nhanh đã nguội xuống, Hàn Thiên Hữu quậy lên một chút rồi cầm chén nhỏ bắt đầu đút bột cho nhóc con.

Cậu ăn rất nhanh, từng muỗng từng ngụm nuốt vào bụng, không bao lâu chén bột đầy đã được giải quyết sạch sẽ, cái bụng xẹp lép lần nữa phồng lên.

Sau khi ăn uống no nê, cậu tiếp tục nằm trong ổ, Hàn Thiên Hữu thì dọn sạch cát chuột cho cậu, xong rồi trở lại chỗ ngồi tiếp tục xem video!

Cuộn tròn trong ổ, cậu bắt đầu nghĩ tới chuyện lên máy tính xem tin tức, hiện tại cậu đã liên lạc được với hai người bạn, cũng chỉ có hai tài khoản, một cái là trang web kia đã vào hôm nay, còn một cái là tài khoản của web trường, hi vọng không bị trộm mất.

Ngày mai cậu muốn tiếp tục lên mạng, xem tình hình của hai bạn thân một chút đồng thời muốn tìm hiểu xem trong nhà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Âu Dương Thiếu Vũ thay đổi lớn như vậy, tuy rằng bề ngoài tương tự nhưng người thân thiết chắc sẽ nhận ra điểm khác biệt.

Chẳng lẽ ba cậu một chút cũng không phát hiện Âu Dương Thiếu Vũ kia và cậu không giống nhau sao?

Cậu thật mơ hồ và buồn bã, cậu rất muốn gọi điện về nhà hỏi thăm ông bà ngoại sức khỏe thế nào, đồng thời cũng muốn hỏi ba cậu, vì sao khi mẹ mất mới được một tháng đã vội vã cưới người khác.

Cậu có cảm giác, ba cậu không giống như lúc trước, người ba vốn ôn hòa nho nhã kia.

Ba thay đổi.

Không, không có khả năng ba thay đổi, mà là hắn không muốn tiếp tục ngụy trang nữa. Mới một tháng đã cưới người khác, sau khi mẹ mất một tháng đã công bố chuyện này, đối với cô ta tương thân tương ái, cậu cảm thấy gia đình mỹ mãn vốn có của mình thật châm chọc, cũng là một loại sỉ nhục đối với mẹ của mình!

Nhất định là ba cậu sớm đã nuôi vợ bé bên ngoài!

Lặng lẽ nhìn nhìn hai mòng vuốt ngắn nhỏ, sờ hai má bánh bao, cái miệng ba cánh, cậu nhỏ giọng thở dài một hơi.

Hiện tại thân thể này của cậu muốn làm chuyện gì cũng thật sự quá khó khăn, nếu cậu có hai tay của con người với có thể nói chuyện là tốt rồi, xử lí mọi chuyện sẽ không phiền toái như vậy.

Cả buổi chiều cậu đều suy nghĩ ngày mai nên sử dụng máy tính như thế nào, kế hoạch đã sắp xếp hoàn hảo.

Trở lại biệt thự, lần nữa được đút ăn no no rồi tắm sạch sẽ thơm tho, cậu thoải mái nằm trong ngực Hàn Thiên Hữu một lát rồi chạy về giường nhỏ của mình.

Cậu muồn nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị cho kế hoạch ngày mai.

Mang theo một bụng suy nghĩ đi ngủ sớm, có thể là do ban ngày suy nghĩ quá nhiều cộng thêm bị đả kích không nhỏ, một đêm này sóc con ngủ không được ngon. Cậu mơ thấy ông ngoại bệnh tình nguy kịch, người ba ngoại tình vẻ mặt ác độc, còn có gã chiếm thân phận Âu Dương Thiếu Vũ của cậu đắc ý dạt dào, còn có hai bạn thân cực kì thất vọng muốn tuyệt giao với cậu.

Từng chuyện từng chuyện đánh úp lại, nhóc con lăn qua lộn lại trên giường, đầu óc thật loạn tâm trạng áp lực, nên nhóc con nửa đêm giật mình tỉnh dậy.

Từ lúc biến thành sóc đây là lần đầu tiên cậu tỉnh dậy giữa đêm.

Nguyên nhân tỉnh giấc là cậu bị rớt khỏi giường rồi. Cậu sờ sờ đầu, tay chân, mông... khoang đã!?

Mông?!

Cậu là một con sóc làm sao mà có mông? Hơn nữa tại sao giường lớn vậy!

Hết chương 25. (15/8/2021)

Edit: Thỏ Cụp Tai

- --------------------

Rãnh quá nên tui có vẽ một xíu hình em sóc của chương sau=)))

Về quê trốn dịch ko có đem họa cụ theo nên tui bóc lột hộp màu tiểu học của em tui vẽ chơi, khi nào có thời gian sẽ vẽ lại bản hoàn chỉnh hơn=)))





P/S: tui cho bạn tui coi, nó nói phải tau biết vẽ như mài đm tau vẽ cho dduj luôn🙃