Nam Nhân Gả Vào Hào Môn

Chương 47: Giam giữ



"... Ừm, chắc là không thể nào." Nhóc con bị vấn đề của Tiểu Bạch làm cho bối rối.

Cậu có thể nghe được ý nghĩa khác trong câu nói: "Tiểu Bạch chẳng lẽ anh muốn biến thành người."

Tiểu Bạch không hề che giấu ý đồ của mình, thật thẳng thắng biểu đạt mong muốn của bản thân, nó gật gật đầu.

"Ừm, tôi phát hiện nếu biến thành người tôi có thể làm được rất nhiều việc." Có chủ nhân hay không không quang trọng, nó cảm thấy bản thân có thể tự cố gắng, đương nhiên có thể sống một cuộc sống tốt.

Không cần sợ hãi khi bị vứt bỏ, ăn ngủ đầu đường xó chợ, vì một chút thức ăn mà tranh đoạt đầu rơi máu chảy, thậm chí có thể mất mạng.

Thậm chí nó còn nghĩ, tương lai một ngày nào đó sau khi nó biến thành người, sống chung với con người, chắc chắn không ai phát hiện ra nó là một con mèo biến thành.

"Tại sao không được, nhóc cũng biến thành người không phải sao?" Tiểu Bạch không rõ lắm, nó cảm thấy Đầu Đất biết chữ, sử dụng máy tính di động của con người, bây giờ nó cũng đang tập sử dụng, từ từ sẽ đuổi kịp Đầu Đất.

Nó cảm thấy Đầu Đất làm được, nó sẽ không có vấn đề.

Tuy rằng việc học chữ đối với nó mà nói tương đối khó, nhưng chỉ cần thật chăm chỉ thì chắc chắn không thành vấn đề.

Tiểu Bạch hi vọng mình là một con mèo khác biệt.

Nghe chuyện Đầu Đất biến thành hình người, Tiểu Bạch bỗng thấy đầu óc chợt lóe lên một tia sáng, trong lòng giống như được thắp sáng.

"Gần đây tôi thật sự học được chữ, máy tính cũng biết dùng một chút." Tiểu Bạch tiếp tục nói, nó thấy Đầu Đất do dự, nghĩ rằng Đầu Đất không muốn nói với nó.

"... Tôi sẽ không để nhóc nói chuyện này một cách vô ích, tương lai tôi chắc chắn sẽ báo đáp nhóc."

Nhóc con có chút buồn rầu, Tiểu Bạch quá thông minh..., cũng quá cố chấp, dường như không phải chuyện tốt lắm.

"Đây không phải vấn đề báo đáp hay không báo đáp, tình huống của Tiểu Bạch và tôi có chỗ không giống nhau, có thể anh sẽ không biến thành hình người được." Nhóc con chậm rãi giải thích.

Ánh mắt màu lam của Tiểu Bạch nhìn chằm chằm vào cậu, lộ ra khát vọng cầu xin.

Tiểu Bạch luôn rất kiêu ngạo, rất lạnh lùng, chỉ có trước mặt bạn bè mới bộc lộ cảm xúc chân thật của mình.

"..."

"... Tôi nói thật với anh, thật ra trước khi trở thành sóc nhỏ tôi chính là con người, bởi vì bị tai nạn xe, thân thể người đã chết, hồn phách của tôi bay đến trên người con sóc nhỏ, lúc tôi biến thành người cũng mơ mơ màng màng không hiểu rõ lắm. Cho nên tôi không biết anh có thể biến thành người hay không." Nhóc con nhìn Tiểu Bạch, Tiểu Bạch vẫn nhìn chằm chằm nhóc, đôi mắt xanh lam chớp chớp một chút.

"Đầu Đất, nhóc nói trước kia nhóc là con người?"

Nhóc con gật đầu, đôi mắt đậu đen cẩn thận quan sát đồng bọn, sợ nó không hiểu rõ.

"Đúng vậy, trước kia tôi là người, bộ dạng so với lúc từ hình sóc biến thành người đều rất giống nhau."

Tiểu Bạch dường như đối với chuyện này không ngạc nhiên lắm, mặt mèo thoạt nhìn thật bình tĩnh, so với lúc nó biết Đầu Đất có thể biến thành người thì bình tĩnh hơn rất nhiều.

Nó sửng sốt một lát, hồi lâu chưa phục hồi lại, nửa ngày sau mới nói: "À, thì ra là như vậy."

Khó trách thoạt nhìn Đầu Đất rất khác lạ.

Thật ra nhóc là con người, chỉ là lúc đầu thai sai thời điểm, chạy tới trên người con sóc nhỏ.

Thảo nào nhóc có thể tìm được một chủ nhân không tồi nhanh như vậy, còn trong thời gian ngắn được chủ nhân vô cùng cưng chiều.

Do Đầu Đất có thể biến thành người.

Chẳng trách thoạt nhìn Đầu Đất ngốc như vậy mà biết được thật nhiều chữ khó hiểu...

Thì ra Đầu Đất không phải là một con sóc bình thường, nhóc có thể thoải mái giao lưu với con người, bản lĩnh không phải từ sóc nhỏ học được, mà lúc làm người vốn đã có bản lĩnh này sẵn rồi.

Đầu Đất là nhân loại...

Mà nó chỉ là một con mèo, một con mèo nhìn qua rất giỏi nhưng bản chất vẫn là một con mèo bình thường mà thôi.

Nó còn tưởng rằng tất cả mọi người đều là động vật nhỏ.

Thì ra đều không giống nhau.

Tiểu Bạch thở dài một hơi trong lòng, rất nhanh đã khôi phục lại bộ dáng ban đầu.

"Nói như vậy, quên đi, thật ra tôi chỉ hỏi một chút, nhưng mà vẫn rất cảm ơn Đầu Đất đã dạy tôi nhiều chữ như vậy." Tiểu Bạch cảm kích nói.

Nhóc con nhìn bạn mình rất nhanh đã nghĩ thông, hơi kinh ngạc.

"Không khách khí, không khách khí, chúng ta là bạn tốt, học chữ chỉ là chuyện nhỏ, nếu anh có gì không làm được cứ nói cho tôi biết." Nhóc con vui vẻ giơ móng vuốt nhỏ.

"Ừ, tôi sẽ nói." Tiểu Bạch nhanh chóng bỏ qua mất mát.

"Nhưng mà tôi nghĩ bây giờ chúng ta phải làm gì mới cứu được Thanh Xà đại ca ra, nếu chậm trễ sẽ không tốt lắm." Trong lòng Tiểu Bạch vẫn nhớ việc này, nó không vì chuyện không biến thành người được mà quên đi.

Nhóc con tự hỏi một chút, gãi đầu gãi má.

"Tôi phải hỏi chủ nhân đã, trong tiểu khu này đều là người có thân phận địa vị, dù tôi có ra mặt cũng không ai thèm để ý tôi." Nhóc con rất rõ ràng điểm này.

"Tốt lắm, tôi nghe lời nhóc." Tiểu Bạch nhu thuận đi theo nhóc con, thấy Đầu Đất lấy di động trên sô pha, quen thuộc chọt móng vuốt, rất nhanh mở di động lên, một đám chữ hiện lên màn hình, cuối cùng ấn nút gửi đi.

Tiểu Bạch duỗi cổ sang, nó phát hiện mình cố gắng học tập một tuần, học mấy trăm chữ, tin tức Đầu Đất vừa dùng móng gửi đi nó có thể miễn cưỡng hiểu được, cụ thể nội dung trong di động là gì thì nó không rõ ràng.

Sau khi trở về nó phải càng cố gắng mới được, Tiểu Bạch tự nói với chính mình.

Tin nhắn trong di động gửi đi, nhận được, Tiểu Bạch ngắm nghía trông mong nhìn, nhìn thấy Đầu Đất và chủ nhân của nhóc không cần nói chuyện, trao đổi qua di động cũng có thể vui vẻ như vậy.

Chủ nhân của Đầu Đất đáng tin cậy hơn chủ nhân của nó nhiều, hắn rất chiều Đầu Đất, sau khi tiếp nhận tin tức rất nhanh đã bình tĩnh lại, tâm trạng dường như không tồi.

Mèo rất mẫn cảm với cảm xúc của con người.

Thích, ghét đều hiểu rất rõ ràng.

Cho dù con người đối với nó, hay nó đối với con người, mèo đều là một loài vật cực kì kiêu ngạo, nó luôn tùy hứng nhưng đồng thời rất có lí trí.

Ví dụ như khi nó giận thì sẽ không quan tâm đến ngươi nói gì, cho dù ngươi dỗ dành thế nào nó cũng không để ý tới ngươi một chút.

Tiểu Bạch có thể cảm nhận được chủ nhân của Đầu Đất toàn tâm toàn ý cưng chiều bảo vệ nhóc, còn chủ nhân của nó không có cảm giác này.

Nó phải học thật nhiều chữ, giống như Đầu Đất vậy, có thể nhắn tin với chủ nhân, chủ nhân nhìn thấy chắc chắn sẽ rất vui mừng.

Một lần nữa Tiểu Bạch điều chỉnh tâm trạng tốt lên, mà Đầu Đất cũng nhận được tin nhắn chủ nhân nó gửi đến.

"Tiểu Bạch, tôi đã nói chuyện với chủ nhân, hắn nói sẽ gọi người đi hỏi chủ của biệt thự kia một chút."

Trên sô pha, mèo trắng và cục lông đỏ tán gẫu với nhau rất vui vẻ, một lát kêu chít chít, một lát meo meo không ngừng.

Phòng khách bên kia, ảnh để phát hiện đang nói chuyện một lát, bạn thân hắn bắt đầu bấm điện thoại...

"... Là bạn trai nhỏ kia của cậu sao?" Mặt ảnh đế không chút thay đổi hỏi, hắn vậy mà thấy bạn thân nở nụ cười.

Tuy rằng chỉ hơi cong khóe miệng lên một chút.

Nhưng mà đang trò chuyện cũng bị ngược FA, cảm giác này thật sự không tốt.

"Là em ấy." Hàn Thiên Hữu thản nhiên.

"Sao cậu không cho em ấy xuống, để em ấy ở một mình trong phòng như vậy không tốt đi." Ảnh đế tỏ vẻ rất muốn thấy bạn thân và bạn trai nhỏ của cậu ta nói chuyện.

Lúc này bạn thân mới ngẩng đầu nhìn hắn một cái, một cái liếc mắt trông như bình tĩnh không sóng gió, nhưng ảnh đế dường như nhìn ra có gì kì lạ.

"Thân thể em ấy không thoải mái, cần nghỉ ngơi."

"..."

Cậu nói không thoải mái, rốt cuộc là loại không thoải mái nào?

Ảnh đế cảm thấy bạn thân nói chuyện càng lúc càng mất mặt, không biết có phải do hắn có bạn trai nhỏ hay không, lão nam nhân nào rơi vào lốc xoáy tình yêu cũng có loại tính nết này.

Ảnh đế nhìn bạn thân và bạn trai cậu ta nhắn tin trong chốc lát, rồi phân phó quản gia một việc.

Quản gia phái người đi hỏi, rất nhanh đã trở lại, mặt than có chút cảm xúc kì lạ.

"Tiên sinh, biệt thự ngài nói là của Chương tiên sinh." Tiên sinh bỗng nhiên gọi người đi hỏi biệt thự của bạn thân mình...

Hàn Thiên Hữu rất ngoài ý muốn, hắn buông di động nhìn về phía quản gia: "Ông nói là Chương Tử Minh?"

Mặt quản gia không chút thay đổi, kể lại: "Đúng vậy, đúng là biệt thự của Chương tiên sinh."

Hàn Thiên Hữu trầm ngâm trong chốc lát, khoác tay với quản gia.

"Chuyện này tôi sẽ xử lí, không cần ông lo lắng." Hắn cầm di động lên gọi điện cho bạn thân.

Ảnh đế ngồi một bên không hé răng, nhưng trong lòng cực kì tò mò.

Tên Chương Tử Minh kia so với Hàn Thiên Hữu còn quái dị hơn, bây giờ là người có danh tiếng địa vị so với diễn viên như hắn cao hơn không ít, quanh năm suốt thàng gặp mặt hai lần đã không tệ.

Ảnh đế vểnh tai lên quan minh chính đại nghe ngóng.

Quản gia: "..."

Đừng nhìn mặt lão không thay đổi, thật ra lão cũng tò mò lắm, biệt thự của Chương tiên sinh ngay trong tiểu khu, khoảng cách cũng không phải rất xa, lái xe mấy phút là đến, tiên sinh phái người điều tra biệt thự của bạn thân, thật sự rất kì lạ.

Điện thoại nối máy, đợi một lát mới có người nghe, không có âm thanh dư thừa, ảnh đế và quản gia dù có vểnh tai lên cũng không nghe được gì, chỉ có thể suy đoán dựa vào lời Hàn Thiên Hữu nói.

"A Hữu, là cậu? Tại sao rãnh rỗi gọi điện cho tôi vậy?" Giọng nói đầu kia trong trẻo nhưng lạnh lùng, lưu loát.

"Ừ, tôi hỏi cậu một chuyện, có phải chỗ biệt thự của cậu có một con rắn lục?" Hắn hỏi thẳng.

Đầu kia điện thoại trầm mặc trong chốc lát, một lát sau giọng nói trong trẻo lạnh lùng kia mới đáp lời: "Đúng vậy, đêm qua mới bắt được."

"Đó là rắn của bạn tôi, cậu có thể thả nó không? Hôm nào tôi mời cậu ăn cơm xem như bồi thường..."

"Không phải! Tôi đã quan sát nó một thời gian, nó trộm không ít trứng của tôi, tôi hận không thể lột da rút gân nó đây. Không tiêu hết lửa giận tôi tạm thời không muốn thả nó." Thái độ đối phương kiên quyết, khẩu khí quyết đoán, là tật xấu do công việc lâu ngày để lại.

"Nhốt một thời gian sẽ thả đi?" Hàn Thiên Hữu ngừng chốc lát, hỏi một câu.

Đối phương dường như đang suy nghĩ chuyện gì, nửa ngày sau mới trả lời.

"Được rồi, tôi sẽ không giết nó." Nói xong bên kia lập tức cắt điện thoại, dường như không muốn tiếp tục chủ đề này.

Hắn nhìn qua di động bị ngắt, cúi đầu nhắn tin.

Ảnh đế cảm giác dường như mình đã biết được chuyện gì.

"Đúng rồi, Hàn Thiên Hữu tôi hỏi cậu chuyện này, khi nào thì cậu có thêm một người bạn?" Ảnh đế chỉ biết Hàn tổng có hai người bạn thân.

"Chuyện con rắn kia là thế nào, nó từ đâu chạy tới chỗ Chương Tử Minh?"

Vấn đề đầu tiên Hàn Thiên Hữu không trả lời, còn vấn đề sau hắn gật đầu.

"Đúng vậy, có lẽ là trùng hợp." Thật ra là không, tiểu khu có mấy trăm căn nhà, biệt thự nhiều như vậy, sao chỉ chạy vào nhà bạn hắn.

Ảnh đế chống chằm, bộ dáng trầm ngâm, tròng mắt xoay chuyển.

Trên sô pha, nhóc con đang tranh thủ dạy Tiểu Bạch học chữ rốt cuộc cũng đợi được Hàn Thiên Hữu nhắn tin cho mình, cậu cúi đầu, đôi mắt đậu đen nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình di động, nhìn lại hai lần tin tức hắn đưa cho mình, xác nhận không có bỏ qua tin tức quan trọng nào mới nói lại với Tiểu Bạch.

"Chủ nhân của tôi vừa hỏi xong, Thanh Xà đại ca hẳn là xâm nhập vào biệt thự của bạn chủ nhân, tạm thời bị bắt lại, có thể qua một thời gian mới được thả ra." Nhóc con nói với bạn mình.

"Phải qua một thời gian sao, một thời gian là bao lâu? Thanh Xà đại ca có thể bị tra tấn hay không?" Lúc đầu Tiểu Bạch bị làm quà tặng cho người khác, qua một đoạn thời gian cẩm y ngọc thực. Sau đó không lâu thì bị vứt bỏ, gần một năm sống lưu lạc, nó biết có rất nhiều người không thích động vật, đặc biệt khi làm chuyện xấu bị bắt được, kết cục cực kì bi thảm.

Có người dường như rất thích ngược đãi động vật, lúc lưu lạc bới rác tìm thức ăn, đôi khi chúng sẽ nhìn thấy thi thể gầy gò của đồng loại đang phân hủy, lúc đó thú hoang theo bản năng chỉ biết trốn tránh, trốn tránh hình ảnh đáng sợ này.

Nhưng mà chó mèo hoang tính cảnh giác cũng rất thấp, rõ ràng thật sợ hãi con người nhưng mỗi lần họ cho một chút thức ăn, bọn chúng lập tức cúi đầu ngoan ngoãn cho người ta sờ đầu, so với động vật nuôi trong nhà còn nhu thuận hơn, mặc dù như vậy, rất ít trong số chúng được nhận nuôi.

Đa số đều có kết cục không tốt.

Bị xua đuổi, bị đánh là nhẹ, đôi khi sẽ mất mạng...

Nhóc con lắc đầu, cậu tin tưởng Hàn Thiên Hữu, hắn sẽ không nói dối cậu.

"Sẽ không đâu Tiểu Bạch, chủ nhân tôi nói không có nguy hiểm, sau một thời gian sẽ thả ra."

Nghe Đầu Đất giải thích, Tiểu Bạch tạm thời yên lòng nhưng tâm trạng vẫn rất áp lực, buổi chiều Đầu Đất dạy chữ cho nó, nó không thể nào tập trung chú ý được.

Nhưng mà Tiểu Bạch đợi không bao lâu, chủ nhân nó muốn đi, ôm nó cùng nhau trở về.

Nhóc con lưu luyến không rời vẫy tay tạm biệt Tiểu Bạch.

Sau khi gặp gỡ bạn mình, nhóc con thành thật về phòng ngủ, biến thành người chui vào ổ chăn.

"Thanh Xà hẳn là không gặp nguy hiểm phải không?" Cậu vẫn lo lắng an nguy của bạn bè.

"Không có chuyện gì, bạn tôi có chừng mực." Hàn Thiên Hữu nói.

Hiện tại máy tính của hắn đều chuyển tới phòng ngủ, ngồi trước chiếc bàn màu bạc ở cuối giường, lúc hắn làm việc thường hay trò chuyện với nhóc con mấy câu.

"Hai ngày nữa tôi không đi làm, ở nhà cùng em." Đang gõ bàn phím, đột nhiên hắn nói một câu như vậy.

Thiếu niên đang mơ màng thả bay suy nghĩ nghe thấy lời này, hỏi: "Nhưng ngày mai không phải cuối tuần, không đi làm không tốt lắm đâu."

"Sẽ không, em bị thương rồi, là người nhà tôi phải chăm sóc em. Chuyện này tôi sẽ nói với nhân viên công ty." Hắn giải thích làm thiếu niên không còn lời nào để nói.

Tuy rằng hắn nói rất có đạo lí, nhưng mà mấy ngày trước mông cậu bị thương nặng hơn, hắn cũng không nói như vậy mà.

Còn người nhà...

Thiếu niên nằm trong ổ chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ bừng.

"... Thật ra lần này em bị thương không nghiêm trọng như vậy, thoa thuốc xong bây giờ đã không có cảm giác đau đớn." Chuyện nhỏ như vậy làm hắn bỏ bê công việc không đi làm, thật sự không hay lắm.

Nhưng công ty lớn như vậy, một tổng giám đốc bởi vì chuyện nhỏ xíu này mà xin nghỉ, thiếu niên cảm thấy bản thân mình nghiệp chướng nặng nề.

Cho nên anh vẫn đi làm bình thường đi thôi.

Để nhân viên công ty biết tổng tài cao cao tại thượng của họ bởi vì bạn trai bị đau mông mà bỏ việc, chắc chắn sẽ cảm thấy cậu câu dẫn hắn đến mê muội mất ý chí, nguyên nhân làm hắn sa đọa.

"Nếu không đau nữa, ngày mai tôi dẫn em ra ngoài chơi." Hắn không quay đầu lại, tiếp tục nói.

"..." Đột nhiên cậu muốn tiếp tục ở nhà.

Thiếu niên không hé răng, cậu cảm thấy dường như hắn đang từng bước dụ dỗ cậu, kế này không thành lập tức đổi kế khác.

Có âm mưu, nhưng mà tạm thời cậu chưa hiểu được rốt cuộc hắn đang có âm mưu gì.

"Nghe nói ở đường Bách Xuyên mới mở quán cá nướng, hương vị cực kì thơm ngon, cá nướng rất vừa miệng. Bên cạnh bán ếch xào sả ớt, thịt ngọt thơm, từ nước ngoài vận chuyển tới, tôi đã đặt chỗ rồi, em muốn đi không?" Hắn không dừng lại động tác gõ bàn phím, nhìn màn hình, khóe môi lạnh băng cứng rắn hơi cong lên.

Phía sau, thiếu niên sắp nhỏ nước miếng, mặc dù đang ở biệt thự, mỗi ngày cũng ăn không ít đồ ngon, nhưng mà mỗi lần nghe đến đồ ăn ngon đều đặc biệt hăng hái.

Chắc chắn ăn ngon lắm.

Thiếu niên vẫn còn giãy giụa.

"Tôi còn chuẩn bị một ít tôm vừa đánh bắt được, một loại tôm biển rất được yêu thích, tên là ngưỡng vọng tinh không*..."

*Nhìn lên sao trời (Stargazy pie): Xuất xứ từ Anh, nguyên liệu chính là cá mòi (hoặc hải sản), trứng, khoai tây. Đặc biệt phần đầu và đuôi cá của món này xuyên qua lớp da bánh và hướng lên trời.

Nhưng mà trong truyện không phải nhắc tới món này, tác giả đặt trùng tên và cách trình bày giống nhau, thật ra là món sashimi tôm trứng=)))

Lớp vỏ có vẻ ngon nhưng nhìn con cá hơi ghê nhỉ.

Vừa nghe tên này cảm thấy rất có ý thơ, chắc ăn cũng ngon lắm.

"Chỗ đã đặt xong, ngày mai chúng ta đi thôi."

Thiếu niên không cầm cự được cám dỗ, yên lặng nuốt nước miếng.

"Được, vậy mai chúng ta đi."

Vì vậy, lần đầu tiên hẹn hò của hai người cứ quyết định như thế.

Sáng sớm trong trang viên không khí thật tươi mát, Hàn Thiên Hữu dậy sớm, sau khi chạy bộ xong thì đánh thức thiếu niên còn nướng trên giường.

"Cục cưng, dậy ăn sáng." Giọng nói vang lên từ phía trên cậu.

Thiếu niên xoa xoa ánh mắt, mơ màng mở mắt ra, dường như chưa ý thức được mình đang ở nơi nào, cũng không biết người đang gọi mình là ai, đôi mắt xinh đẹp ngơ ngác.

"... Chào buổi sáng." Thiếu niên cau mày, mắt buồn ngủ mông lung, khóe miệng mím mím lại.

"Chào buổi sáng, cục cưng, mau dậy ăn sáng." Hắn lấy trong tủ ra một bộ quần áo làm riêng cho cậu.

"Ừm." Thiếu niên giờ mới hiểu, thì ra cục cưng là gọi cậu, đỏ mặt, miệng nở nụ cười tươi nho nhỏ.

Cậu chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, nhìn quần áo trong tay hắn, có hơi ngẩn người.

"Hôm nay em phải biến thành hình người ăn bữa sáng sao?" Thiếu niên vẫn nghĩ sẽ giống như trước kia, biến thành hình sóc.

Quần áo hắn lấy hẳn là một bộ trường sam cổ trang, kiểu dáng đúng là kiểu nam, cộng thêm một kiện áo choàng, mặc như vậy ra ngoài tuy vẫn gây chú ý nhưng mọi người sẽ không hiểu lầm giới tính cậu nữa, người qua đường nhiều lắm chỉ nghĩ cậu đang hóa trang nhân vật cổ đại nào đó thôi.

"Ừ, sau này đều biến thành người cùng ăn sáng." Hắn giũ bộ quần áo, đây là đồ hắn tìm người chuyên thiết kế, cũng không phức tạp như đồ cổ trang thật, mặc vào rất tiện, chỉ là kiểu dáng thoạt nhìn giống cổ trang mà thôi.

Thiếu niên mặc vào dễ dàng giống như mặc áo khoác, mặc lên trường sam màu trắng, ở eo có đai lưng buộc lại, thắt chặt lưng áo, một bạch y công tử phong độ nhẹ nhàng hiện ra, khoác thêm một cái áo choàng bên ngoài dường như một chút cũng không dư thừa.

Mặc quần mang giày vào, thiếu niên còn chạy đến phòng rửa mặt cách vách trái phải ngắm mình trong gương, phát hiện bộ quần áo này rất vừa người, hoạt động cũng tiện lợi, đặc biệt là nửa người trên, tay áo là loại ôm sát, không có cổ tay áo rộng thùng thình, ngang eo được buộc lại, áo choàng dài kéo trên mặt đất hoàn hảo che lại cái đuôi quái dị sau mông.

Áo choàng rất dài, dư ra khoảng nửa thước, vì vậy đuôi cậu thả trên mặt đất không bị nhìn thấy.

"Bộ quần áo này không tệ." Thiếu niên cực kì yêu thích, so với váy hôm qua tốt hơn nhiều lắm.

Không màu mè, cũng không phiền phức nặng nề, mặc lên rất thoải mái nhẹ nhàng.

Rửa mặt xong, cậu được hắn nắm tay chậm rãi dẫn xuống lầu, đi đến phòng ăn.

Bữa sáng đã xong đặt trên bàn, khoảng cách của cậu và hắn rất gần, bắt đầu hưởng thụ bữa sáng.

Ánh mắt quản gia lóe sáng: "..."

Trong biệt thự bỗng nhiên mọc ra một người lạ, còn cực kì gần gũi với tiên sinh, làm quản gia mà ông không biết gì cả có phải thất trách lắm không?

Dì Vương: "..."

Gần đây tiên sinh thay đổi thật nhiều, bị đụng đầu ở đâu sao?