Nam Phụ Tâm Cơ Lỡ Thích Tôi Rồi

Chương 24: Cơn mưa



Sáng hôm sau, trời đổ cơn mưa rào.

Thái Văn Kỳ đặt một đôi giày mới tinh vào trong cặp, phòng trường hợp ở trường bị ướt giày thì có thể thay.

Ăn sáng xong, Thái Văn Kỳ liền lên xe đến trường.

Lúc đến nơi, Thái Văn Kỳ đang định cầm ô để rời khỏi xe thì lại thấy ô tô của nhà họ Tô đi đến.

Tô Mộ Nghiên sau đó xuống xe, tay cầm theo một chiếc ô nhỏ màu đen.

Thái Văn Kỳ thấy vậy thì quay lại nói với chú tài xế rằng chiều nay không cần đến đón mình, sau đó anh liền chạy vụt ra khỏi xe mà không mang theo ô. Vừa chạy, anh vừa gọi: “Tô Mộ Nghiên!”

Tô Mộ Nghiên nghe thấy giọng Thái Văn Kỳ thì dừng bước. Cô quay lại nhìn về hướng phát ra tiếng nói thì đã thấy Thái Văn Kỳ chạy một mạch về phía mình.

Anh vượt qua màn mưa, nhanh chóng chạy đến trước mặt Tô Mộ Nghiên, cùng cô đứng dưới chiếc ô nhỏ.

Những giọt mưa rơi trên ô nhỏ tạo ra tiếng lộp bộp, lộp bộp. Mà trái tim của Tô Mộ Nghiên và Thái Văn Kỳ lúc này đều lỡ mất một nhịp, sau đó thì đập thình thịch, thình thịch một cách mạnh mẽ.

Vài giây trôi qua, Tô Mộ Nghiên giống như sực tỉnh trong giấc mộng. Cô nhíu mày nhìn Thái Văn Kỳ rồi hỏi anh: “Cậu chạy đến chỗ tôi làm gì?”

Thái Văn Kỳ nhìn Tô Mộ Nghiên, đợi đến khi nhịp tim trở lại bình thường rồi mới đáp: “Tôi quên mang ô, may mà nhìn thấy cậu nên muốn đi nhờ ô để lên lớp.”

Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì định bảo anh đi cùng người khác đi. Nhưng xung quanh lúc này chỉ có vài học sinh đang che chung ô với nhau, Thái Văn Kỳ chẳng thể xin đi chung ô với ai cả. Hơn nữa xin đi chung ô với người lạ thì khá là ngại, với lại chắc gì người ta đã đồng ý cho Thái Văn kỳ đi chung ô.

Tô Mộ Nghiên lại nhớ đến hôm qua mình vừa nhận bút từ Thái Văn Kỳ. Vừa nhận đồ từ anh xong mà hôm nay cô lại không cho anh đi chung ô thì không phải hơi quá đáng sao?

Tô Mộ Nghiên nghĩ như vậy nên miễn cưỡng để Thái Văn Kỳ đi chung ô với mình. Tuy nhiên cái ô hơi nhỏ, hai người không còn cách nào nên đành phải đứng sát vào nhau để không bị ướt.

Hai người vai chạm vai, cùng nhau bước đi một cách hòa hợp.

Thái Văn Kỳ bỗng nhiên hỏi: “Cậu có thích trời mưa không?”

“Tùy từng trường hợp.” Tô Mộ Nghiên nói, “Nếu hôm nào tâm trạng không tốt thì tôi thường thích ngắm mưa. Còn những hôm nào ra ngoài chơi với bạn thì tôi đương nhiên không thích gặp mưa rồi.”

“Vậy hôm nay thì sao?” Thái Văn Kỳ lại hỏi, “Hôm nay cậu có thích trời mưa không?”

Tô Mộ Nghiên quay sang nhìn Thái Văn Kỳ, thầm hỏi tại sao hôm nay anh lại nói nhiều lời như vậy. Vì trong lòng vẫn còn tức giận Thái Văn Kỳ nên cô cảm thấy hơi phiền khi anh nói chuyện với mình, nhưng cuối cùng thì cô vẫn đáp: “Hôm nay thì tôi khá thích, bởi vì chốc nữa có tiết thể dục. Nếu tiết thể dục mà mưa thì thầy sẽ cho chúng ta ngồi chơi, không phải ra sân tập.”

Mấy tiết liền thầy thể dục đều bắt học sinh chạy bộ nên Tô Mộ Nghiên ngán lắm rồi. Hôm nay trời lại mưa nên chắc sẽ được nghỉ, Tô Mộ Nghiên cảm thấy rất may mắn.

Vậy mà không ngờ đến giờ ra chơi trước tiết thể dục thì cơn mưa rào lại ngừng, Tô Mộ Nghiên tức lộn ruột.

Đến lúc tiếng chuông trường vang lên, báo hiệu tiết thể dục đã tới, các bạn học sinh uể oải đi xuống sân.

Tô Mộ Nghiên đi cùng Hà Tuyết Sam, phía sau là Thái Văn Kỳ đang lặng lẽ đi theo hai người.

Đi đến gần sân thể dục, Hà Tuyết Sam và Tô Mộ Nghiên gặp một vũng nước cực lớn. Hai người đang định né vũng nước ra thì bị mấy bạn học xô vào.

Hà Tuyết Sam may mắn không sao, nhưng Tô Mộ Nghiên bị xô vào vũng nước.

Mà vừa rồi thấy Tô Mộ Nghiên bị xô đẩy, Thái Văn Kỳ vội vàng đi đến muốn đỡ cô nên cũng không cẩn thận mà giẫm vào vũng nước. Kết quả giày của hai người đều bị ướt nhiều y chang nhau.

Tô Mộ Nghiên lúc này đã phát cáu, liền lớn tiếng: “Mấy cậu xô đẩy gì vậy? Không đi từ từ được à?”

Mấy bạn học thấy Tô Mộ Nghiên bị ướt giày thì cũng xin lỗi, nhưng một cô bạn trong số đó lại nói móc nói mỉa: “Giày bị ướt thôi mà, chúng tôi có làm cậu ngã hay bị thương chỗ nào đâu mà căng? Làm như đôi giày của cậu quý báu lắm ý.”

Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì bực mình, nhưng đang định lên tiếng cãi tay đôi với bạn nữ kia thì Thái Văn Kỳ đã lấy chân đá mạnh vào vũng nước, khiến nước bắn tung tóe lên người bạn nữ kia.

Bạn nữ đó bị ướt thì tức điên lên, trừng mắt nhìn Thái Văn Kỳ rồi hét toáng lên: “Cậu đang làm cái gì vậy?”

“Hét cái gì mà hét? Quần áo bị ướt thôi mà, tôi có làm cậu bị ngã hay bị thương chỗ nào đâu mà la lên như bị thần kinh vậy?” Thái Văn Kỳ thản nhiên nói khiến cho bạn nữ kia tức chết.

Tô Mộ Nghiên được trút giận hộ thì liền cười vui vẻ mà nhìn Thái Văn Kỳ, lúc này lại phát hiện ra giày của Thái Văn Kỳ cũng bị ướt.

Một người ưa sạch sẽ như anh chắc lúc này khó chịu lắm nhỉ.

Tô Mộ Nghiên vừa nghĩ như vậy thì Thái Văn Kỳ đã quay lại bảo cô: “Cậu mau ra ghế đá ngồi rồi nhanh cởi giày ra, nếu không chốc nữa nước thấm qua giày rồi ngấm vào chân thì sẽ khó chịu lắm đấy.”

Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì cũng nhanh chóng chạy ra ghế đá rồi cởi giày ra. Thái Văn Kỳ lại bảo: “Cậu đợi tôi một lát.” Nói rồi anh liền quay người chạy lên lớp.

Tô Mộ Nghiên thấy lạ, không hiểu tại sao Thái Văn Kỳ bảo cô đợi.

Hà Tuyết Sam lúc này lại nói: “Làm sao bây giờ? Sắp phải xếp hàng điểm danh rồi, hay tớ xin thầy nghỉ giúp cậu nhé!”

Tô Mộ Nghiên liền gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Được được, xin thầy nghỉ giúp tớ nha!”

“Ok!” Hà Tuyết Sam đồng ý rồi liền chạy về hướng sân thể dục.

Tô Mộ Nghiên ngồi trên ghế đá, nghĩ bụng mình nên đi lên lớp nghỉ ngơi. Nhưng mà giày của cô bị ướt, bây giờ nước cũng đã bắt đầu ngấm vào mặt trong của giày rồi, nếu đeo vào thì khi đi lên lớp chắc chắn sẽ bị ướt tất, ướt chân. Nhưng nếu ngồi đợi giày khô thì khéo phải đến sáng mai, hay là cứ đeo giày vào rồi chạy thật nhanh lên lớp nhỉ?

Tô Mộ Nghiên đang nghĩ đến đây thì Thái Văn Kỳ đã chạy xuống sân trường. Mặc dù lớp ở trên tầng ba nhưng anh đi chạy rất nhanh nên không mất nhiều thời gian.

Anh không muốn Tô Mộ Nghiên phải chờ lâu.

Lúc này Tô Mộ Nghiên cũng đã nhìn thấy Thái Văn Kỳ chạy xuống, mà trên tay anh còn cầm một đôi giày.

Tô Mộ Nghiên thấy lạ: Giày của Thái Văn Kỳ cũng bị ướt, nếu cậu ta có mang theo giày dự phòng thì sao không đeo luôn trên lớp đi, còn mang xuống đây làm gì? Mang xuống đây rồi mới đeo thì khéo nước ngấm vào chân rồi còn gì nữa.

Tô Mộ Nghiên đang cảm thấy hình như đầu óc Thái Văn Kỳ không được sáng suốt cho lắm. Vậy mà anh lại chạy đến trước mặt cô, sau đó cúi người đặt đôi giày trên tay xuống dưới chân cô.

Tô Mộ Nghiên ngây ngốc nhìn đôi giày, sau đó lại ngây ngốc nhìn về phía Thái Văn Kỳ.

Thái Văn Kỳ liền hỏi: “Sao? Cậu còn đợi tôi đeo giày cho cậu nữa à?”