Nam Phụ Tâm Cơ Lỡ Thích Tôi Rồi

Chương 32: Nam phụ xuất hiện



Tối chủ nhật, trước hôm kỳ nghỉ kết thúc, Tô Mộ Nghiên nhắn tin cho Thái Văn Kỳ là ngày mai đi học không cần đến đón cô.

Nhận được tin nhắn này trong lòng Thái Văn Kỳ liền hoang mang. Lần trước vì lỡ hôn nhau nên Tô Mộ Nghiên không cho anh đến đón cô nữa, lần này là vì lý do gì đây?

Thái Văn Kỳ lo lắng, vội vàng hỏi: [Tại sao lại không để tôi đón cậu?]

[À, sáng mai tôi hẹn đi chọn đồ ở văn phòng phẩm với Tuyết Sam, chọn xong thì hai chúng tôi cùng nhau đi học luôn.]

Thái Văn Kỳ thấy tin nhắn này thì mới thở phào nhẹ nhõm. Anh còn tưởng rằng hôm Tết mình cà khịa Tô Mộ Nghiên nên làm cô giận, may mà không phải.

Sáng hôm sau.

Thái Văn Kỳ không đón Tô Mộ Nghiên nên liền đi thẳng đến trường.

Khi ngồi trên xe, anh vẫn luôn có cảm giác trống trải bởi không có người bên cạnh.

Tới cổng trường rồi anh lại một mình đi vào trong trường, giống như trước kia chưa gặp Tô Mộ Nghiên, anh vẫn luôn một mình như vậy.

Lên tới cửa lớp, Thái Văn Kỳ nhìn thấy Thái Ngạn Nhân đang ngồi cặm cụi giải đề. Có vẻ vì chuyện thành tích thụt lùi nên Thái Ngạn Nhân đang phải cố gắng rất nhiều.

Thái Văn Kỳ cũng không để ý quá nhiều đến Thái Ngạn Nhân mà đi vào lớp. Lúc sắp đi qua bàn Thái Ngạn Nhân, điện thoại của Thái Ngạn Nhân đặt trên bàn liền sáng lên vì có nhắn tin đến.

Vô tình nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, bước chân của Thái Văn Kỳ liền dừng lại, bởi vì anh thấy hình nền điện thoại của Thái Ngạn Nhân là ảnh chụp chung với Tô Mộ Nghiên và Hà Tuyết Sam.

Chụp chung với Hà Tuyết Sam thì được, nhưng tại sao trong hình lại có Tô Mộ Nghiên?

Thái Văn Kỳ nhíu mày, thầm hỏi đầu óc Thái Ngạn Nhân có vấn đề à? Thích Hà Tuyết Sam thì đặt hình nền là ảnh chụp với cô ta đi, thêm Tô Mộ Nghiên vào làm gì? Hơn nữa tại sao trong hình Thái Ngạn Nhân lại đứng gần Tô Mộ Nghiên thế kia? Thái Ngạn Nhân không biết suy nghĩ à? Hay là…

Thái Ngạn Nhân thích cả Hà Tuyết Sam và Tô Mộ Nghiên nên định bắt cá hai tay?

Thái Văn Kỳ siết chặt bàn tay, vì tức giận nên suy nghĩ nhanh chóng bay cao bay xa, còn Thái Ngạn Nhân vẫn đang chú ý giải đề nên không biết Thái Văn Kỳ đang đứng bên cạnh.

Trong lúc đó, Tô Mộ Nghiên và Hà Tuyết Sam cũng đã đến trường. Nhưng hai người không đi lên lớp luôn mà xuống phòng giáo viên vì Hà Tuyết Sam có việc cần tìm thầy chủ nhiệm.

Nói chuyện với thầy chủ nhiệm một lúc, Hà Tuyết Sam và Tô Mộ Nghiên liền rời khỏi phòng giáo viên. Nhưng khi hai người mới ra đến cửa phòng thì đúng lúc một nam sinh lại bước vào, vô tình va phải Hà Tuyết Sam khiến cô ngã về phía sau.

Tô Mộ Nghiên nhanh tay nhanh mắt nên đỡ được cô bạn của mình. Tay cô luồn vào eo Hà Tuyết Sam để đỡ cô ấy, còn Hà Tuyết Sam thì ngơ ngác nhìn Tô Mộ Nghiên đang đỡ lấy mình.

Mà lúc này, bạn nam va phải Hà Tuyết Sam cũng đang nhìn chằm chằm vào Tô Mộ Nghiên.

Tô Mộ Nghiên không biết bạn nam kia nhìn mình, cô nhanh chóng kéo Hà Tuyết Sam đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Hà Tuyết Sam lắc đầu bảo “Mình không sao.” rồi cảm ơn Tô Mộ Nghiên.

Bạn nam kia lúc này liền lên tiếng xin lỗi Hà Tuyết Sam.

Hà Tuyết Sam mỉm cười nói “Không sao.”, sau đó cô ấy liền cùng Tô Mộ Nghiên rời đi.

Bạn nam kia đứng trước cửa phòng giáo viên khẽ đưa mắt nhìn theo, nhưng không phải nhìn Hà Tuyết Sam mà là nhìn Tô Mộ Nghiên.

Vừa rồi cảnh Tô Mộ Nghiên đỡ Hà Tuyết Sam, bạn nam vẫn nhớ rõ trong đầu. Trông Tô Mộ Nghiên lúc đó vừa ngầu, lại vừa có chút dễ thương khiến cho người khác có ấn tượng khá sâu sắc.

Bạn nam đó thầm nghĩ: Nếu được học cùng lớp với bạn nữ này thì thật tốt quá.



Sau khi lên lớp, Tô Mộ Nghiên ngồi buôn chuyện với Hà Tuyết Sam và mấy cô bạn mà cô hay chơi cùng.

Đến lúc vào lớp, Tô Mộ Nghiên trở về chỗ ngồi bên cạnh Thái Văn Kỳ. Bỗng nhiên cô lại phát hiện ra ở bàn thứ hai dãy trong cùng có một chỗ trống nên liền hỏi: “Ủa? Vào lớp rồi mà bạn học ngồi bàn thứ hai chưa đến hả?”

Cô bạn bàn trên nghe vậy liền quay xuống: “Cậu bạn ngồi bàn thứ hai chuyển ra nước ngoài học rồi. Nghe nói hôm nay có bạn mới đến, sẽ chuyển vào lớp chúng ta đấy!”

Cô bạn vừa nói xong thì thầy chủ nhiệm đã bước vào lớp, đi phía sau thầy là một nam sinh điển trai, mà nam sinh đó lại chính là người đã va vào Hà Tuyết Sam vừa nãy.

Tô Mộ Nghiên vừa nhìn nam sinh này vừa nghĩ đến đến lời cô bạn bàn trên nói thì mới nhớ ra nội dung trong tiểu thuyết. Học kỳ hai của năm lớp 10, nam phụ si tình Hứa Tông Dương chuyển đến lớp của nam nữ chính.

Lần đầu tiên gặp nữ chính, Hứa Tông Dương vô tình va phải cô ấy khiến cho cô ấy ngã xuống đất.

Sau đó anh đã vội vàng đỡ nữ chính dậy rồi xin lỗi và ân cần hỏi han. Nữ chính liền mỉm cười nói mình không sao, Hứa Tông Dương mới thở phào nhẹ nhõm. Qua chuyện này anh cũng có ấn tượng rất tốt với nữ chính, lại không ngờ rất nhanh sau đó hai người lại trở thành bạn cùng lớp.

Hứa Tông Dương cảm thấy đây nhất định là duyên phận, vậy nên anh đã xem nữ chính là định mệnh của mình.

Nhưng rồi Hứa Tông Dương lại biết được nữ chính và Thái Văn Kỳ đang hẹn hò với nhau. Anh vì thế mà tan nát cõi lòng, thế nhưng lại vẫn một lòng si tình với nữ chính.

Đến lúc Thái Văn Kỳ lộ ra bộ mặt thật, Hứa Tông Dương tưởng rằng mình đã có cơ hội đến với nữ chính, nhưng nữ chính lúc đó lại đóng cửa trái tim mình lại.

Và sau đó, cánh cửa lại được mở ra bởi nam chính, còn nam phụ si tình vẫn yêu thầm nữ chính đến tận mấy năm sau.

Tô Mộ Nghiên lúc đọc tiểu thuyết còn thấy thương cho nhân vật này. Nếu có thể, cô hy vọng anh sẽ không dành quá nhiều tình cảm cho nữ chính để rồi phải buồn bã vì thất tình.

Lại nghĩ đến hôm nay, lần gặp đầu tiên giữa Hứa Tông Dương và Hà Tuyết Sam đã có nhiều thay đổi. Hà Tuyết Sam không bị ngã xuống đất, vậy nên Hứa Tông Dương cũng không hỏi han Hà Tuyết Sam nhiều như trong nguyên tác, sau đó Hà Tuyết Sam cũng nhanh chóng rời đi nên Hứa Tông Dương không có cơ hội tiếp xúc nhiều với cô ấy.

Vì vậy, Tô Mộ Nghiên nghĩ có thể Hứa Tông Dương sẽ không phải lòng Hà Tuyết Sam.

Tuy nhiên hào quang nữ chính là thứ không thể coi thường, biết đâu Hứa Tông Dương vừa nãy vẫn bị nữ chính hớp hồn, hoặc nếu không thì sau này có chuyện gì đó xảy ra thì anh ấy cũng sẽ đem lòng yêu nữ chính.

Tô Mộ Nghiên vừa nghĩ như vậy lại vừa nhìn chằm chằm Hứa Tông Dương trên bục giảng. Mà ngay từ khi bước vào lớp thì Hứa Tông Dương đã nhìn thấy Tô Mộ Nghiên, bây giờ lại cảm nhận được Tô Mộ Nghiên đang nhìn mình nên anh rất vui vẻ, liền nhìn về phía cô rồi nở nụ cười ấm áp.

Tô Mộ Nghiên nhìn thấy nụ cười này thì thầm nhận xét là Hứa Tông Dương khá đẹp trai, thế nhưng trái tim cô lại không có chút dao động.

Mà Thái Văn Kỳ từ nãy đến giờ vẫn luôn lén nhìn Tô Mộ Nghiên, lại nhận ra Tô Mộ Nghiên cứ nhìn chằm chằm cậu bạn mới đến thì anh rất khó chịu.

Cuối cùng không nhịn được nữa, anh liền cất tiếng hỏi: “Ngắm đủ chưa?”