Nam Phụ Thâm Tình Sủng Miêu Hằng Ngày

Chương 12: Giáo thảo ác ma x mèo quýt nhỏ (12)



Edit: Hoatinhlinh

Bích Giang bỗng nhiên có chút cảm động, ôi trời ơi, ký chủ của ta thật nhiệt tình. Đào Tiểu Miêu trước kia không ăn ngủ thì cũng lăn lộn vui chơi, Bích Giang còn cho rằng cả đời cô cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ.

Tuy rằng việc lấy lòng con người gì đó khiến cô không thích, nhưng cô là con mèo co được dãn được. Sáng ngày hôm sau, mới hơn năm giờ, cô đã bắt đầu cào cửa phòng ngủ.

Vừa cào cô còn vừa kêu: "Meo meo!". Mau cho ta vào!

Âm thanh cào cửa kết hợp với tiếng kêu của Đào Tiểu Miêu không bao lâu liền thành công đánh thức Khương Thành Hoài. Hắn mơ mơ màng màng nhìn thoáng qua di động, sau đó bò dậy mở cửa.

"Mới sáng sớm, mày muốn gì thế." Thời điểm Khương Thành Hoài vừa mở miệng, Đào Tiểu Miêu đã nhảy tót trên giường, đi tới đi lui trên gối hắn.

"Meo." Trẫm tới bồi ngươi ngủ, ngươi mau tới đây nằm đi, rồi cho ta vài cái rương bảo vật.

Khương Thành Hoài xoa xoa đôi mắt, còn tưởng rằng bản thân chưa tỉnh ngủ. Thật sự...... quá ảo.

Đào Tiểu Miêu không thích vào phòng hắn, cũng rất ít khi chủ động bám hắn. Chẳng lẽ hắn đang nằm mơ?

Chậm rãi đi đến giường, nằm xuống, lại nhẹ nhàng đem Đào Tiểu Miêu ôm vào trong ngực.

Nho nhỏ, lông xù xù, lại còn mềm. Hắn lập tức vui vẻ đến tỉnh ngủ, ha ha, không phải mơ!

Mèo của ta cho ta nựng a! Hạnh phúc đến mức muốn xuống sân chạy một vòng!

Đào Tiểu Miêu vẻ mặt lạnh nhạt mà chịu đựng Khương Thành Hoài vừa kéo vừa ôm, lẳng lặng chờ đợi. Không phụ sự kỳ vọng của cô, Bích Giang nhắc nhở, cô nhận được rương bảo vật "yêu thích của nam phụ", không phải một mà là hai cái!

Vì thế cô cao hứng hơn một chút, điều chỉnh tư thế, dựa vào khuỷu tay hắn.

Khương Thành Hoài lần đầu tiên trong đời cảm nhận được cái gì gọi là hạnh phúc lâng lâng, ôm Đào Tiểu Miêu không buông tay, cái cằm nhọn nhọn của hắn cọ cọ trán cô, còn ngửi ngửi.

Cô rất thích phơi nắng nên trên người luôn có mùi của nắng, hắn ngửi kĩ hơn một chút...... Sao lại có mùi hương nhàn nhạt? Hơn nữa mùi này còn rất quen thuộc...... giống như mùi kem dưỡng da của hắn?

Đào Tiểu Miêu bị hắn ngửi ngửi, vươn móng vuốt, dùng đệm thịt đẩy gương mặt hắn xa ra.

Quỷ chán ghét, đồ lưu manh, tránh xa ta một chút.

Khương Thành Hoài nương theo cô, cười hỏi: "Tiểu Miêu, trên người của mày thơm quá, có phải mày nhân lúc ta ngủ đã dùng lén mỹ phẩm của ta đúng không?"

Đào Tiểu Miêu bỗng vểnh tai lên, tròn mắt nhìn chằm chằm hắn.

Bị phát hiện rồi?

Đại khái biểu tình của cô quá phong phú, Khương Thành Hoài bỗng nhiên nở nụ cười: "Tiểu gia hỏa thơm ngào ngạt a."

Bàn tay to xoa nhẹ bụng cô mấy cái, cũng không có tâm tư truy cứu chuyện này. Hắn tự an ủi mình, có thể là do mình ôm cô, làm cô dính mùi đi.

Đào Tiểu Miêu kinh hồn táng đảm vài phút, thấy Khương Thành Hoài không tra hỏi nữa, lại được thưởng thêm một cái rương bảo vật, lúc này mới yên lòng.

Trong một buổi sáng ngắn ngủi, cô chỉ bồi hắn nằm một chút, liền kiếm lời ba cái rương bảo vật! Nghĩ lại cả một tháng trước, cô cũng chỉ kiếm được bảy cái a!

Chờ sau khi Khương Thành Hoài đi học, Đào Tiểu Miêu mở giao diện cá nhân của mình ——

Họ tên: Đào Tiểu Miêu

Tích phân: 50

Mức độ hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến (ngăn cản nam phụ yêu nữ chủ): 50

Đạo cụ: 0

Rương bảo vật: 【yêu thích của nam phụ】*3

Cô quyết định nỗ lực, chờ tích cóp đủ 10 cái, liền mở một lần.

Mấy ngày sau đó, cô mỗi ngày đều ở trước mặt Khương Thành Hoài xoát sự tồn tại, cho sờ bụng, sờ đầu, ngẫu nhiên còn cho hắn hôn vài cái, vì biến thành người, tiết tháo đều vứt hết.

Khi cô tích cóp được 8 cái rương bảo vật, Giản Đình lại đến.

Lần này hắn không chỉ mang thực phẩm đến, mà còn đưa đến cho Đào Tiểu Miêu một cái nhà cây cho mèo. Tuy rằng chỉ là một cây nhỏ, nhưng cũng đủ làm cô vui vẻ.

Giản Đình hỏi cô: "Đặt ở đâu đây?"

Đào Tiểu Miêu nghênh ngang đi tới cửa: "Meo."

"Được, vậy đặt ở đó."

Công nhân phụ trách lắp ráp nhìn Đào Tiểu Miêu thêm vài lần, trong lòng tự nhủ đại khái là trùng hợp đi, làm thế nào mà một con mèo có thể nghe hiểu được tiếng người chứ.

Đào Tiểu Miêu trông coi, cũng không biết Giản Đình đi vào phòng ngủ, để lại một cái hộp nhỏ.

Chờ buổi tối lúc Khương Thành Hoài trở về, cô đang chơi trên nhà cây cho mèo. Hắn ngẩng đầu, nhu hòa mà nhìn cô một cái: "Xuống đây đi, ta ôm một cái."

Đào Tiểu Miêu liếm chân, không muốn xuống.

Khương Thành Hoài cũng không miễn cưỡng cô, vào phòng thay quần áo, sau đó thấy cái hộp trên bàn.

Hắn mở nắp ra, bên trong là một cái vòng cổ có gắn lục lạc. Bên trong có gắn một cái định vị, chỉ cần hắn tải về điện thoại một cái app là có thể thấy được vị trí của cô.

Khương Thành Hoài chạm vào lục lạc, sau đó hướng Đào Tiểu Miêu nói: "Đến đây, cho mày một món đồ xinh đẹp."

"Meo?" Cô từ trên nhà cây cho mèo nhảy xuống, nhìn chằm chằm vòng cổ trong tay hắn, có chút tò mò.

Thứ này, cô từng thấy mấy con mèo nhà đeo trên cổ.

Cô cũng không biết bên trong có gắn định vị, trong lòng tự nhủ mang thử vài ngày rồi tháo xuống. Vì thế ngoan ngoãn ngồi yên, tùy ý để Khương Thành Hoài mang vòng cổ cho cô.

Đại khái vòng cổ giống như cho Đào Tiểu Miêu một lời hứa hẹn, Khương Thành Hoài cười đến xán lạn: "Thật là đẹp mắt."

Mèo con hai tháng, chiêc vòng đeo trên cổ lại khiến đầu cô trông tròn tròn.

Bích Giang 1.0: "Chúc mừng ký chủ, lại nhận được hai rương bảo vật, hiện tại đã thu được mười cái."

Dù sao mở rương bảo vật Khương Thành Hoài cũng không thể nhìn thấy, Đào Tiểu Miêu liền nói: "Mở hết ra đi."

Trước mắt có ánh sáng lóe lên, lần này cô không được thưởng tích phân nhưng cô không thất vọng.

Có thêm thật nhiều thời gian để biến thành người chính là kết quả mà cô mong muốn nhất!

Vì thế, Khương Thành Hoài vui vẻ, cô cũng vui vẻ, còn bồi hắn chơi gậy mèo một lát.

Có vết xe đổ, ngày hôm sau cô chờ sau khi Khương Thành Hoài đi học, click mở ba cái đạo cụ【 người thân thể *10 phút 】, chậm rì rì đi lại trong phòng khách.

Cô còn lén dùng mỹ phẩm dưỡng da của Khương Thành Hoài, sau đó mới tập đi đứng cho đúng cách.

Cô cố gắng thẳng lưng, mắt nhìn phía trước, cánh tay tự nhiên rủ xuống. Chỉ là đặc điểm lắc mông lúc đi, nhất thời cô vẫn chưa sửa được.

Ngày ngày từ từ trôi qua, cô ở trước mặt Khương Thành Hoài làm nũng kiếm rương bảo vật nhưng trong lòng lại có tâm tư riêng. Mỗi lần Khương Thành Hoài đi học, cô đều làm bộ ở trên nhà cây cho mèo chơi đùa, sau đó lén nhìn quỹ đạo di chuyển của ngón tay khi hắn ấn mật mã.

Trước kia hắn đề phòng Đào Tiểu Miêu, bây giờ đã hơn một tuần, thấy cô ở chung cư rất thành thật, vì thế liền thiếu cảnh giác.

Ấn mật mã phía trước, hắn nhìn Đào Tiểu Miêu một cái, thấy cô đang chơi, không giống như đang chú ý đến mình, cho nên không đuổi cô đi.

Chờ Đào Tiểu Miêu nhớ kỹ quỹ đạo chuyển động của tay hắn, thời gian cần ra ngoài cũng đến.

Dựa theo lời Bích Giang nói, Khương Thành Hoài hôm nay sẽ cứu Mễ Giai, Đào Tiểu Miêu phải nghĩ biện pháp thay đổi tình tiết này.

Chờ sau khi Khương Thành Hoài đi học, cô mở hết tất cả rương bảo vật mình có được, sau đó click mở giao diện cá nhân của mình.

Họ tên: Đào Tiểu Miêu

Tích phân: 50

Mức độ hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến (ngăn cản nam phụ yêu nữ chủ): 50

Đạo cụ: 【thân thể người *10 phút 】*12

Rương bảo vật: 0

Cô nói với Bích Giang: "Sử dụng toàn bộ đạo cụ."

Ánh sáng lóe lên, một nữ sinh mặc đồng phục xuất hiện. Cô vén tóc, duỗi tay muốn lấy vòng cổ xuống.

Không ngờ, vòng cổ này chỉ có thể điều chỉnh lớn nhỏ, không thể lấy xuống! Tại sao lại như vậy?

Cô dùng sức nửa ngày, cũng không biết cái gì làm bằng chất liệu gì, làm cổ cô đỏ cả lên mà vẫn không thể lấy xuống.

Đào Tiểu Miêu sinh khí, tối nay phải kêu Khương Thành Hoài tháo vòng cổ này xuống mới được!

Bích Giang 1.0: "Ký chủ, chúng ta phải đi thôi, thời gian không còn sớm nữa."

"Ừ, thôi kệ nó đi." Đào Tiểu Miêu giấu vòng cổ sau cổ áo, tiếng lục lạc kêu xôn xao, cô bước đến trước cửa, bấm mật mã.

Tích một tiếng, cửa mở ra. Thật tốt quá, mật mã không sai!

Lần đầu tiên lấy thân phận con người ra ngoài, cả người đều có chút lâng lâng, trong lòng không ngừng mặc niệm "Bình tĩnh, phải rụt rè".

Trong đầu cô vốn có cốt truyện, hơn nữa cô vốn dĩ là một con mèo rất giỏi phân biệt phương hướng, cho nên rất mau liền có thể tìm đến cao trung Lance.

Hiện giờ là thời gian tan học, trời đã có chút tối. Cô đứng ở cổng trường, chờ mấy tên côn đồ kia tới.

Đào Tiểu Miêu nghĩ kĩ rồi, cô rất thích Mễ Giai, không thể để cô ấy bị khi dễ. Dù sao hệ thống không cho Khương Thành Hoài cứu cô ấy, vậy thì cô cứu là được rồi! Không chừng sau khi biến thành người, sức chiến đấu của cô còn dư lại chút ít thì sao.

Dù sao đánh không lại thì kêu Mễ Giai chạy trước, cô vẫn còn chiêu "biến thành mèo".

Suy nghĩ quá tập trung, chờ khi Đào Tiểu Miêu hoàn hồn, mới phát hiện rất nhiều người đang nhìn cô.

Cô vẻ mặt vô tội, cúi đầu xem xét. Quần áo bị gì sao, sao họ nhìn ghê thế?

Vài nam sinh từ trong trường đi ra, đôi mắt nhìn thẳng, kích động nhỏ giọng mà nói: "Em gái kia xinh đẹp quá, học trường chúng ta à? Sao trước đây chưa từng thấy qua?"

"Chắc là giáo sinh mới chuyển đến? A, đây chính là cảm giác của mối tình đầu."

Bích Giang 1.0: "Bọn họ thấy người xinh đẹp đó."

Đào Tiểu Miêu ngẩng đầu, tay nắm sau lưng, ngọt ngào cười: "Ta cũng cảm thấy ta thật xinh đẹp."

Mấy nam sinh kia chút nữa chảy máu mũi! Nữ thần cười lên thật đẹp a!

Bọn họ xúi giục nhau, muốn đi qua xin số điện thoại. Cùng lúc đó, từu trong trường, Khương Thành Hoài xách theo cặp sách, mắt nhìn thẳng đi ra ngoài.

Bởi vì gần đây tính tình hắn rất tốt, ngẫu nhiên còn sẽ cười một chút nên không ít bạn học lớn gan đi cùng hắn. Lúc này một nam sinh bên cạnh hắn nghe ngóng được tin tức, liền kích động nói với Khương Thành Hoài: "Nghe nói trước cổng trường xuất hiện một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp!"

Khương Thành Hoài sắc mặt lãnh đạm: "Không có hứng thú." Hắn còn phải về cho mèo ăn, làm bài tập.

Bạn học kia nghĩ thầm, giáo thảo đại nhân trường mình thật quá cao lãnh, sẽ không động tâm trước sắc đẹp.

Dù sao ta là một phàm nhân, thật tò mò thịnh thế mỹ nhan của em gái kia.

......

Sau khi Mễ Giai ra khỏi trường liền bị mấy tên lưu manh cản lại, đôi mắt đảo trên người cô: "Người đẹp, ba của ngươi vẫn không chịu trả nợ, chi bằng để ngươi gán nợ đi?"

Mễ Giai lạnh mặt, đang chuẩn bị nói mình cùng tra nam kia đã đoạn tuyệt quan hệ, oan có đầu nợ có chủ, bảo bọn hắn đi tìm ông ta, thì một em gái xinh đứng lên, một giọng nói vang lên: "Gán cái đầu ngươi! Các người mà còn dám làm bậy, ta liền đánh ngươi."

Đào Tiểu Miêu tin tưởng, không có gì là một nắm đấm không thể giải quyết được, nếu không thể, thì hai nắm!

Thấy cô so với Mễ Giai còn xinh đẹp hơn, mấy nam nhân háo sắc kia liền muốn bắt cô lại.

Đào Tiểu Miêu đang chuẩn bị cào người, bỗng nhiên bị một lực kéo lui lại, Khương Thành Hoài khó nén sự kích động: "Là ngươi!"