Nam Phụ Trở Thành Nam Chính Cuộc Đời Tôi

Chương 16: Trượt Tuyết



Bài viết Hoa Thần gửi qua là một cái video, mà người trong video chính là Tư Đồ Thuần.

Cô lướt xuống một chút liền thấy có không ít bình luận nối tiếp nhau, Tư Đồ Thuần chưa kịp đọc đã có thêm bình luận khác nhảy vào bình luận liên tiếp, làm màn hình điện thoại trượt lên.

Lầu 1980:"Là ca sĩ nghiệp dư hay chỉ là người may mắn qua đường nhận được giải thưởng rồi hát bài bản thân tự sáng tác vậy? Theo tôi thấy đây chính là người của công ty nào đó chuẩn bị ra mắt sản phẩm đầu tay đúng không? Sắp xếp lên đây để đánh bóng tên tuổi trước khi ra mắt."

Lầu 1986:" Cầu danh tính, giọng hát êm ái như vậy tôi cảm thấy cho con tôi nghe lúc nó ngủ cũng rất hợp a, nếu được có thể ra bài hát ru em bé không? Con tôi lúc nãy còn khóc nhưng lúc nghe thấy liền nín hẳn."

Lầu 1990:" Mọi người đừng hốt, tôi tìm được danh tính rồi, họ Tư là Tư Đồ Thuần là người của công ty Kiếm Tú, tôi không biết là nghệ sĩ sắp ra mắt hay là diễn viên nhưng lúc lên mạng tra thì tôi tìm được hai video quảng cáo, mọi người coi xong đừng đem ra bàn luận, bởi vì bàn luận sẽ bàn rất lâu, càng bàn càng hăng mà không tập trung đi học được đâu."

Tư Đồ Thuần đọc xong bình luận này mí mắt liền giật giật.

Cái này thật sự quá ác miệng rồi.

Cô đọc được đó nha.

Lúc trước rõ ràng không phải cô quay quảng cáo mà, hiện tại kết quả hậu quả đều đổ lên mình cô như vậy, công bằng sao?

Không công bằng.

Nhưng có thể trách ai chứ?

Tư Đồ Thuần lướt thêm một lúc mới đặt điện thoại mà đi vệ sinh cá nhân, xong mới đẩy cửa ra bên ngoài.

Tư Đồ Thuần không thấy thím Trần ở phòng khách, phòng bếp cũng không thấy, Tư Đồ Thuần đứng ở phòng khách mà chống eo nhìn đồng hồ phía trước mặt.

Hiện tại đã hơn chín giờ rưỡi, qua giờ ăn sáng từ lâu, Tư Đồ Thuần đứng nhìn đồng hồ mà ngẩn người thêm một lúc mới quyết định vào bếp làm bữa trưa.

Bữa trưa hôm nay Tư Đồ Thuần sẽ làm năm món mặn một món canh.

Đánh rồi cũng phải xoa Tân Tử một chút, xem như bù lại hôm qua Tư Đồ Thuần không có ở nhà, để hắn phải ăn nhiều thực phẩm sạch như vậy.

Tư Đồ Thuần không cẩn thận cắt thịt liền cắt trúng tay, vết thương không sâu cũng không chảy máu nhiều, Tư Đồ Thuần rửa qua với nước lau tay một chút vết máu liền biến mất, chẳng qua còn có chút đau rát.

Tư Đồ Thuần không biết nghĩ gì mà thái thịt thêm một lúc liền đứng nhìn đăm đăm vào chỗ lúc nãy bị dao cắt qua.

Trong lòng cô hiếm khi dâng lên một cổ bất an, bình thường Tư Đồ Thuần không xui thì thôi nhưng nếu xui chính là xui cả ngày.

Muốn hết xui ngày hôm đó cũng chỉ có thần tiên cứu được cô mà thôi.

Tư Đồ Thuần làm xong đã là mười một giờ rưỡi, đúng ngay giờ ăn trưa, Tư Đồ Thuần chạy lên phòng Tân Tử gõ ba cái mà hô lớn một câu như qua loa.

- Không mở cửa là tôi vào đó nha.

Tư Đồ Thuần vừa nói dứt lời liền đẩy vào, Tân Tử ngồi bên cạnh cửa sổ đọc sách, miệng chưa kịp lên tiếng đã thấy Tư Đồ Thuần đứng trước cửa, Tân Tử nhìn thấy cô, hắn liền quay đầu hướng khác.

Tân Tử:" Cô căn bản không cho tôi có cơ hội trả lời."

Tư Đồ Thuần đi tới ngó nghiên mực một lúc mới dời tầm mắt:" Khi khác rồi chú trả lời cũng không muộn, tôi vừa làm xong bữa trưa, chú nhanh xuống ăn lúc còn nóng."

Tư Đồ Thuần đợi Tân Tử dùng một cái khung gỗ dài được điêu khắc hình hoa sen đặt giữa cuốn sách làm dấu mới khép lại, khăn lông trên đùi cũng đặt qua một bên, Tư Đồ Thuần thấy Tân Tử dẹp đến lúc trên người không còn cái gì để dẹp nữa, mà đi tới phía sau đẩy xe lăn ra bên ngoài.

Ở lại thêm một lúc cô sợ, hắn chắc chắn dẹp luôn bộ đồ cuối cùng trên người.

Tân Tử thấy hành động này của cô lưng liền cứng đờ.

- Không cần, tôi tự làm.

Tư Đồ Thuần đẩy ra khỏi phòng còn tiện tay đóng lại.

- Thức ăn sắp nguội rồi, chú đi nhanh một chút nếu không đợi chú xuống tới dưới tôi đã ăn xong hết rồi.

Tân Tử cuối cùng vẫn là bị thức ăn mà để Tư Đồ Thuần đẩy mình tới thang máy.

Khoảng cách từ phòng Tân Tử tới thang máy không gần nhưng cũng không xa, Tư Đồ Thuần đẩy rất nhanh hai chân còn chạy theo ở phía sau.

Tân Tử còn tưởng Tư Đồ Thuần đang chơi trượt tuyết, xe lăn của hắn chính là cái đồ cố định để không bị ngã.

Tư Đồ Thuần đẩy một cái liền đến ngay cửa thang máy, cô có chút chưa đã mà nhảy nhảy hai cái tại chỗ.

Tân Tử nhìn Tư Đồ Thuần.

Tư Đồ Thuần như hiểu ý mà chạy xuống thang bộ, đứng ở phía dưới mà hô lớn.

- Chú nhanh đi, tôi đói rồi.

Tân Tử ấn vân tay vào thang máy mới di chuyển xe lăn đi vào.

Lúc thang máy mở ra Tư Đồ Thuần muốn đi tới đẩy xe, Tân Tử liền nhanh tay tự di chuyển xe lăn vào bếp.

Sàn nhà dưới phòng khách với phòng bếp làm bằng đá cẩm thạch rất trơn, nếu để Tư Đồ Thuần đẩy như lúc nãy chỉ sợ hắn và cô nhất định sẽ và vào đồ dưới phòng khách.

Bình hoa lớn đặt ở cầu thang là thứ Tân Tử trân quý vô cùng, trên thế giới chỉ có hai cái, một cái giá trị gần mấy tỷ đô, là vật phẩm đấu giá ba năm trước ở LonDon, cái thứ nhất ở đầy còn cái thứ hai là ở nhà chính.

Tư Đồ Thuần đúng là có ý định đẩy như lúc nãy, hành lang trên lầu được lót bằng miếng gạch dán giả gỗ vậy mà lúc đẩy lại chạy mượt như vậy, ở dưới đây chính là gạch cẩm thạch, đẩy càng phải mượt.

Tư Đồ Thuần ngồi xuống đối diện Tân Tử mà ăn.

Tân Tử kẹp một khối thịt vào bát mình mới lên tiếng:" Buổi chiều ông tôi kêu chúng ta trở về nhà chính ăn một bữa cơm."