Nam Phụ Trở Thành Nam Chính Cuộc Đời Tôi

Chương 39: Mau Gọi Bác Sĩ



A Trụ vừa lái xe ra khỏi biệt thự, Tân Tử cũng vừa di chuyển xe lăn ra khỏi thang máy.

Tân Tử không biết Tư Đồ Thuần kiếm đâu ra năm sáu cây bút làm đũa, còn dùng hạt đậu để làm cơm, còn mang một cái tập dề cô mới mua lúc chiều mà mang vào.

Vừa thấy Tân Tử xuống, cô liền đem thức ăn bày trên bàn, bộ dáng thâm tình.

- Chú đi làm về rồi sao? Tôi cũng vừa nấu cơm xong, tôi dọn ra cho chú rồi, mau ăn trong lúc còn nóng.

Tân Tử di chuyển xe tới, chỉ nhìn thấy trên bàn đặt hai bát còn có hai ba cái đĩa với hai cái nồi nhỏ, bên trong ngoài đậu ra thì không có thứ gì khác.

Hắn bị Tư Đồ Thuần dúi đũa vào tay, cô thuần thục dùng bút làm đũa, còn giới thiệu từng món.

- Món này là thịt thuỷ quái chiên nước mắm, còn cái này là thịt khủng long kho tàu, chân khủng long nướng, tôi thấy dạo gần đây chú không được khoẻ còn đặc biệt hầm một nồi canh đuôi thuỷ quái cho chú bồi bổ thân thể.

Tân Tử hết nhìn đĩa cô chỉ lại nhìn cái nồi nhỏ Tư Đồ Thuần chỉ liền xoa mi tâm.

- Cô lúc nãy chẳng phải là bà chủ mở quán ăn hay sao? Bây giờ là cái gì?

Tư Đồ Thuần nghe hỏi, động tác hơi dừng lại mà nhẻo miệng cười.

- Là vợ của chú đó.

Tân Tử trước giờ thấy không ít phụ nữ, từ xinh đẹp đến nhan sắc tầm trung, những người mẫu nổi tiếng hay trên bìa tập chí cũng đều gặp qua, còn có không ít người có ý đến tiếp cận hắn, bọn họ biết ưu điểm của bản thân là thân hình và khuôn mặt cuốn hút người khác nên đều dùng những điểm này mà tiếp cận Tân Tử, nhưng hắn vừa ngửi mùi nước hoa trên người bọn họ liền không nói hai lời, chạy vào nhà vệ sinh nôn khan một lúc rất lâu.

Lời nịnh nọt cũng nghe đầy tai, nước hoa ngửi đến mũi đau nhức, lúc đồng ý mối hôn sự này Tân Tử cũng đã chuẩn bị tâm lý mỗi ngày căn nhà đều ngập mùi hương khó chịu do Tư Đồ Thuần mang lại.

Nhưng lúc hai người tiếp xúc gần, đúng thật người Tư Đồ Thuần có mùi nhưng là mùi đào, nghe qua liền khiến hắn có chút dễ chịu.

Dùng khuôn mặt vô tội nói ra những lời không nên nói, càng làm Tân Tử vừa muốn tránh xa cô lại vừa muốn gần.

Cảm giác này trước giờ Tân Tử chưa từng có nên mới muốn cách xa Tư Đồ Thuần một chút.

Tân Tử nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt, ánh mắt nhìn hắn đơn thuần lại không pha chút tham vọng nào.

Tim hắn đột nhiên đập nhanh hơn một nhịp.

Tân Tử đột nhiên cúi người, tay đặt lên vị trí ngay tim.

Tư Đồ Thuần vừa nhìn thấy hành động này liền bị hắn doạ cho hết hồn, bút làm đũa trong tay cũng buông xuống, chạy lại ngồi xổm bên cạnh Tân Tử.

- Chú sao vậy? Chú bị đau ở đâu? Tôi gọi bác sĩ đến cho chú.

Tân Tử không đồng ý nhưng cũng không từ chối, thím Trần nghe động tĩnh liền từ trong bếp đi ra.

Tư Đồ Thuần hô lớn một tiếng:" Thím Trần, mau gọi bác sĩ tới."

Bởi vì hiện tại đã gần mười giờ, trên đường cao tốc giờ này chính là giờ cao điểm, bình thường chỉ mất tới mười phút còn hiện tại gần ba mươi phút bác sĩ mới lái xe tới nơi.

Ông vừa tới liền gấp rút đi vào, phía sau còn có một người phụ nữ chỉ cỡ tuổi Tư Đồ Thuần, tuy là học trò nhưng khí chất trên người nhìn qua liền biết không tầm thường.

Tân Tử được Tư Đồ Thuần đẩy lên phòng, còn dìu hắn lên giường, chăn đắp ngang đùi hắn.

Cửa phòng đóng chặt liền bị mở ra, Tư Đồ Thuần liền quay đầu nhìn về hướng cửa.

Cô nhìn người phụ nữ phía sau mắt liền trợn tròn.

Sao Tư Đồ Thuần lại quên mất chuyện này chứ.

Người phụ nữ kia chính là bạn học thời trung học của Tân Tử, còn đem lòng mến mộ Tân Tử rất lâu, đến sau này người này đi lấy chồng nhưng trong lòng vẫn chỉ có hình bóng của Tân Tử.

Bởi vì không có được nên đâm ra thù hận, còn cấu kết với nguyên thân để hại Tân Tử, nhưng cuối cùng người này phản bội nguyên thân trở về bên cạnh Tân Tử, đến cuối cùng thì như cốt truyện đó.

Chỉ có mỗi nguyên thân bị hắn đẩy tới bước đường cùng mà chết.

Ái Lưu vừa nhìn thấy Tân Tử liền có chút bất ngờ, còn nhanh hơn bác sĩ mà tiến lên phía trước.

- Tân Tử? Đúng thật là cậu rồi, mấy năm qua tôi luôn tìm cậu không nghĩ tới lại gặp nhau trong trường hợp này.

Tân Tử nhìn Ái Lưu, nhưng lại không lên tiếng.

Bác sĩ phía sau họ Đào, ông thấy không khí đột nhiên bị kéo xuống liền tiến lên làm dịu không khí.

- Ái Ái là học trò của tôi, lần này tôi mang cô ấy theo chủ yếu chính là để cô ấy quan sát một chút, không ngờ là người quen.

Bác sĩ Đào ngồi xuống bên cạnh, Ái Lưu thuần thục đem ống nghe từ trong hòm thuốc đưa cho ông, nhưng ánh mắt vẫn luôn tập trung về phía Tân Tử.

Tân Tử đối diện với ánh mắt này liền cau mày, nói:" Mặt tôi dính gì sao? Nếu có thì lên tiếng nói thẳng là được không cần nhìn tôi suốt như vậy."

Không khí được bác sĩ Đào làm dịu hiện tại bởi vì câu nói này mà khiến những người ở đây đều khó xử.

Trừ Tư Đồ Thuần.

Ái Lưu nghe câu này mặt liền đỏ ửng mà lắc đầu, lí nhí mà lên tiếng:" Không, không có, chẳng qua tôi thấy cậu so với lúc trung học không khác gì mấy."

Tư Đồ Thuần không biết lấy chân gà từ đâu, còn vắt chéo chân ngồi trên ghế gỗ mà gặm.

Thấy Tân Tử nhìn qua liền nhẻo miệng cười đưa chân gà tới bên khoé miệng hắn.

Ái Lưu nhìn hành động này liền có chút buồn cười.

Tuy y không biết hai người có quan hệ gì nhưng trước giờ gia đình Tân Tử dạy dỗ rất nghiêm khắc, đồ ăn dính qua nước bọt của người khác Tân Tử sẽ không ăn đừng nói đến thức ăn của phụ nữ đưa.

Lúc còn đi học, y luôn quan sát Tân Tử rất nhiều lần, thức ăn được các bạn nữ mua cho, hắn đều không ăn còn đem đi bỏ vào sọt rác trước mặt của những người tặng cho mình.

Còn nói một câu.

- Tôi không ăn đồ của phụ nữ, những thực phẩm rác này chỉ có các cậu ăn chứ tôi không ăn.

Nhưng ngoài dự đoán, Tân Tử há miệng cắn một miếng, còn là ngay khúc Tư Đồ Thuần vừa gặm.

Tư Đồ Thuần chỉ mời như vậy, nào hiết hắn thật sự ăn thật.

Nhưng hiện tại đã ăn cũng không thể kêu người nhả ra.

Mời là ăn sao? Không nhìn chỗ lúc nãy hắn ăn cô đã gặm rồi sao?

Bởi vì dai nên Tư Đồ Thuần cắn không đứt, chỉ gặm vài cái, nhưng bên trên cũng đã dính nước bọt rồi.

Tân Tử thấy Tư Đồ Thuần đưa ánh mắt quái dị nhìn mình liền nhướng mày.

- Làm sao?

Tư Đồ Thuần:" Chỗ đó tôi đã gặm rồi."

Tân Tử xem như không có chuyện gì mà gật đầu:" Chỗ cô gặm tôi không được ăn sao? Chúng ta dù sao cũng là vợ chồng đầu gối tay ấp, chỉ là một miếng gà đã gặm mà thôi, tôi thấy không sao."

Tư Đồ Thuần muốn khóc rồi.

Hắn rõ ràng muốn kéo thêm thù cho cô thì đúng hơn.

Nhìn người phụ nữ kia chỉ hận không thể đem Tư Đồ Thuần băm ra làm ngàn mảnh thì không hả dạ.

Ái Lưu năm nay đã ba mươi lăm, bằng tuổi Tân Tử, cô đến bây giờ vẫn chưa có chồng chính là vì đợi hắn.

Nhưng đợi rồi đợi, cuối cùng lại đợi đến lúc hai người gặp lại bên cạnh Tân Tử còn có thêm một người vợ.

Ái Lưu sao có thể không trách? Y đợi lâu như vậy, dựa vào đâu Tân Tử lại không chọn y?