Nam Phụ Trở Thành Nam Chính Cuộc Đời Tôi

Chương 42: Mong Chờ



Xe này hắn đã mua một năm rồi, bảo hiểm xe vẫn còn cho dù có va chạm thế nào đi nữa, chỉ cần mui vẫn còn, cánh cửa không bị mất chỉ cần lái xe tới hãng sẽ được bảo hiểm xe trả hoàn toàn, còn nếu cửa xe mất, mui cũng bị ủi cho trống không, thì chỉ có thể chấp nhận đem con xe này vào bãi phế liệu mà thôi.

Hiện tại hãng này vẫn chưa bán phụ kiện rời để thay.

Cho dù có phụ kiện rời để thay giá cũng đã bằng phân nữa một chiếc xe.

Tư Đồ Thuần lái xe đến bệnh viện, đổ xe ở một góc mới mang mũ, đeo khẩu trang mới xuống lấy từ cốp xe ra một chiếc xe lăn, di chuyển tới cửa ghế phụ dìu Tân Tử xuống.

Tân Tử nói nhẹ cũng không nhẹ mà nói nặng cũng rất nặng, lúc dìu xuống thì còn nhẹ hơn lúc dìu lên nhiều lắm.

Tư Đồ Thuần đỡ hắn xuống được xe lăn trên trán đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, nhưng bởi vì cô mang mũ nên không nhìn thấy.

Nhưng Tân Tử lại nghe tiếng thở gấp của Tư Đồ Thuần như phả vào bên tai, tai hắn hơi ửng đỏ.

Bởi vì là bệnh viện tư nên rất ít người ra vào, giá làm kiểm tra đơn giản trong đây cũng không rẻ những nông hộ bình thường tất nhiên không trả nổi, bệnh viện này lấy giá cao như vậy đều có nguyên do, thiết bị trong đây đều là nhập từ Pháp về, bệnh viện công chắc chắn sẽ không có, dùng tiền mua biện pháp tốt nhất để khám bệnh, đồng thời cũng dùng tiền mua sự riêng tư nên mới đắt hơn những chỗ khác.

Thông tin bảo mật đều được giữ kín, mỗi hồ sơ bệnh án đều được đặt dưới một phòng ở tầng hầm, ngoại trừ bác sĩ trưởng, những y tá cũng không thể tuỳ tiện vào, lúc vào sẽ xác nhận khuôn mặt, nếu có bất trắc gì người trong bệnh viện sẽ kiểm tra lại ai là người đi vào, đem hồ sơ nào đi ra.

Như vậy vừa đảm bảo an toàn tính bảo mật cho bệnh nhân còn có thể đảm bảo uy tín của bệnh viện.

Tư Đồ Thuần đẩy Tân Tử đến quầy đăng ký.

Y tá vừa nhìn thấy Tân Tử liền niềm nở mà không để ý đến Tư Đồ Thuần, còn tiến lên hất mạnh vai cô một cái.

- Bác sĩ Đào đã dặn khi nào ngài đến thì đến thẳng phòng kiểm tra, không cần đến quầy đăng ký.

Tư Đồ Thuần loạng choạng lui về sau mấy bước, nhưng cô rất nhanh liền lấy lại thăng bằng mà chụp lấy tay y tá muốn đẩy Tân Tử đi.

Tân Tử:" Buông tay."

Giọng nói của hắn không mang theo cảm xúc gì, nghe qua chỉ là một câu bình thường nhưng người khác lại cảm thấy uy lực trong lời nói của hắn.

Ở đây không có nhiều bệnh nhân, nhưng y tá đi qua lại không ít, bọn họ đã sớm chú ý tới hành động bên này, nghe Tân Tử lên tiếng liền có người muốn lấy dưa ra vừa ăn vừa xem, nhưng tiếc là hôm nay bọn họ không mua dưa.

Y tá nghe lời này còn tưởng nới với Tư Đồ Thuần, mặt còn hất lên tận trời.

Tư Đồ Thuần không nói lời nào, mím môi thành một đường thẳng mà buông tay.

Tân Tử cau chặt mày:" Chiếc xe lăn này tôi đặt thiết kế riêng của Ang Lê, một chiếc 14,4 triệu đô, làm bẩn một vết cô liền tìm một chiếc giống vậy mà mang đến đây cho tôi."

Y tá nghe lời này liền bối rối mà rút tay lại, còn dùng đồng phục của bệnh viện đang mặc chùi lên tay nắm chỗ bản thân đặt tay lên lúc nãy.

Tân Tử:" Tay bẩn như vậy chạm vào xe của tôi, cô không ngăn lại?"

Tư Đồ Thuần nhìn xung quanh thấy không có phóng viên liền cởi mũ với khẩu trang, còn làm vẻ mặt vô tội nhìn y tá lúc nãy.

- Tay cô rất bẩn sao? Chú ấy sợ nhất là bẩn.

Tư Đồ Thuần nói xong liền đẩy Tân Tử đi vào bên trong.

Y tá nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, lúc Tân Tử vừa đi xung quanh liền vang lên tiếng xì xầm nhưng có người lại cố tình không nói nhỏ, mà chính là nói để người này nghe thấy.

- Thật mất mặt y tá bệnh viện chúng ta, còn muốn giành công để đại thiếu gia họ Tân để mắt đến? Còn không nhìn lại bản thân mình là ai, tôi nói cho mọi người biết, đại thiếu gia Tân Tử đã có vợ rồi, tốt nhất đừng lanh chanh nếu không lại nhục mặt giống như vậy, những đều biết rõ kết quả cố gắng cũng vô dụng.

Chuyện Tân Tử kết hôn không có quá nhiều người biết, tuy lời này là sự thật nhưng những người khác nghe qua tất nhiên không tin, chỉ tưởng người này muốn mắng y tá đứng quầy đó một trận hả dạ mà thôi, dù sao hai người vốn dĩ không hoà thuận ở bệnh viện ai cũng biết.

Lúc đầu chỉ có Tân Tử kiểm tra, nhưng một lúc sau Tư Đồ Thuần cũng sẵn tiện mà kiểm tra tổng quát hết một lượt từ trên xuống dưới.

Lúc hai người trở về đã là giữa trưa, Tư Đồ Thuần ghé vào cửa hàng tiện lợi mua mấy gói mì ăn liền mua thêm vài món ăn kèm liền trở ra.

Tân Tử ngồi trên xe mặt liền tái mét, như cắt không còn một giọt máu.

Tư Đồ Thuần bị bộ dáng này của hắn doạ cho nhảy dựng, nói:" Chú không khoẻ? Tôi chở chú lại bệnh viện khám lại một lần nữa, bọn họ chắc chắn kiểm tra không cẩn thận."

Tân Tử khoác tay:" Không cần."

Tư Đồ Thuần nói thêm mấy câu thấy không lung lay được Tân Tử liền thở dài một hơi.

Người già đúng là thật khó tính.

Sau này cô làm một bà cô trung niên, cũng sẽ không khó tính như vậy.

Cho dù có khó tính cũng sẽ không khó tính như Tân Tử,

Xe lái đến biệt thự, bụng Tân Tử liền nhộn nhạo muốn nôn, hắn ngồi trên xe nhưng lại cảm giác bản thân đang tham gia một trò chơi mạo hiểm, còn không kịp ký cam kết đã bị ép buột leo lên, trò chơi này chỉ có một mạng duy nhất.

Tư Đồ Thuần dìu Tân Tử xuống xe lăn, đẩy hắn vào thang máy nhưng cô không đi lên theo, đặt một chai nước vị đào lúc nãy Tư Đồ Thuần tiện tay mua hai chai trong cửa hàng đặt vào tay Tân Tử.

- Tôi nấu xong sẽ lên gọi chú.

Tư Đồ Thuần nói xong liền chạy lạch bạch ra bên ngoài, còn nháy mắt hôn gió một cái mới chạy vào bếp.

Cửa thang máy đóng lại.

Tân Tử hiện tại không quá bày xích với hành động lúc nãy của Tư Đồ Thuần như lúc trước, mà mỗi lần vào thang máy còn mong chờ hành động này của cô.