Nam Phụ Trở Thành Nam Chính Cuộc Đời Tôi

Chương 55: Người Lớn Giận Dỗi Còn Ấu Trĩ Hơn Cả Con Nít



Buổi sáng Tư Đồ Thuần nấu theo thực đơn cô đã nói, trưa cũng như vậy, buổi chiều cũng là ba rau hai thịt, Tân Tử ăn rau chỉ một ngày hắn còn tưởng bản thân thật sự biến thành cộng rau xanh rồi.

Cơm chiều xong hắn không thấy Tư Đồ Thuần ở nhà, không biết đã chạy đi đâu.

Lúc cô trở về đã gần tám giờ, tóc bị mồ hôi làm cho ướt dính vào trán, nhịp thở hổn loạn, môi bị Tư Đồ Thuần mím đến đỏ hồng, trên môi còn có dầu.

Tân Tử nheo mắt nhìn cô.

Tư Đồ Thuần đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, liền tìm cớ chạy bộ mệt mà chuồn về phòng tắm.

Hai ngày liên tiếp cô đều áp dụng thực đơn giảm cân, buổi chiều ăn chiều xong cũng đi chạy bộ trong tiểu khu, nhưng lúc trở về khoé môi không dính tương thì là dầu, có hôm áo dính một vệt tương rất đậm.

Tư Đồ Thuần chột dạ còn nói đó là bùn, lúc chạy bộ không cẩn thận bị bùn bắn lên áo.

Mấy hôm nay không có mưa, nắng oi bức, căn bản không có một giọt mưa nào để đất ướt trở thành bùn, đừng nói mặt đất khô thoáng, những cây trong sân biệt thự bị nắng hung cho gần héo hết.

Hôm nay Tư Đồ Thuần trở về trễ hơn so với mọi hôm mười lăm phút.

Tư Đồ Thuần vừa vào thay giày, liền nghe giọng của Tân Từ vang vọng ra.

- Hôm nay trễ hơn hôm qua mười lăm phút.

Có thể cô hơi run lên một cái, cứng nhắc quay đầu lại:" Hôm nay tôi chạy có chút xa, nên về trễ."

Tân Tử:" Chạy bộ ở tiệm xiên nướng hay là chạy bộ ở tiệm chân gà?"

Tư Đồ Thuần cười cười đi tới bên cạnh hắn:" Chú nói gì vậy chứ, tôi không hiểu gì hết, tôi chạy bộ ở tiểu khu mà."

Tân Tử đưa điện thoại bản thân đang cầm sang cho Tư Đồ Thuần.

Cô nghi ngờ mà nhận lấy, nhìn chương trình được thu lại bên trong phát ra giọng nói của người dẫn chương trình an ninh thành phố.

Là chương trình cảnh báo về an ninh, phòng trốn trộm cướp, khung cảnh phía sau người dẫn chương trình là một xe chân gà nướng còn xe bên cạnh chính là xiên nướng.

Tư Đồ Thuần đứng ăn chân gà, còn thâm tình mà nói mấy câu với bà chủ, ăn xong rồi cô lại chạy sang xe xiên nướng bên cạnh, chọn rồi lựa đưa cho người nướng.

Đến lúc người dẫn chương trình đi phỏng vấn người dân, liền bắt lấy Tư Đồ Thuần mà hỏi chuyện.

Tư Đồ Thuần trong tay vẫn còn cầm chân gà nhìn vào ống kính camera.

- Chị che mặt tôi lại được không? Tôi trốn người nhà để đi ăn đêm.

Người dẫn chương trình làm động tác ok, sau đó khuôn mặt liền bị làm mờ, càng làm mờ càng nhìn Tư Đồ Thuần giống tội phạm hơn bị truy nã hơn.

Lúc phỏng vấn xong, mặt cô không được làm mờ nữa, cái này căn bản có làm mờ hay không cũng chẳng khác gì nhau.

Rõ ràng người ngay từ đầu muốn giảm cân chính là Tư Đồ Thuần, nhưng người muốn giảm lại chạy đi ra bên ngoài nạp thêm gấp đôi chất béo, còn người không có ý định giảm cân lại tuân thủ theo quy tắc ăn kiêng mà không đòi thêm lát thịt nào.

Tân Tử nhìn Tư Đồ Thuần, cô có chút chột dạ mà rụt cổ:" Tôi, tôi có chạy bộ mà, chẳng qua những thức ăn đó dụ dỗ tôi, mỗi lúc tôi chạy ngang nó liền dùng mùi hương thu hút tôi, bà chủ còn vẫy tay mời gọi tôi."

Tư Đồ Thuần đặt điện thoại lại vào tay hắn:" Tôi không kiềm chế nổi mà, cám dỗ này quá lớn."

Tân Tử bất mãn mà lên tiếng:" Vậy tôi thì sao?"

Tân Tử nói xong phòng khách liền rơi vào khoảng không tĩnh lặng, hắn không nói hai lời liền xoay xe lăn, di chuyển vào thang máy.

Tư Đồ Thuần nhìn theo bóng lưng hắn, Tân Tử chỉ cho cô một bóng lưng, một cái quay đầu cũng không nhìn lại.

Thang máy cứ như vậy mà đóng lại.

Tư Đồ Thuần nằm dài ra sô pha.

Người lớn lúc giận dỗi đúng là ẫu trĩ hơn cả con nít.

Muốn ăn chẳng phải chỉ cần nói là được rồi sao?

Cô nhất định sẽ nấu thịt cho hắn ăn mà.

Tân Tử vừa lên phòng liền vứt xe lăn sang một bên, đến giả vờ cũng không thèm giả vờ mà đóng cửa lại còn tiện tay chốt cửa.

Hắn nhìn điện thoại lặp đi lặp lại chương trình phỏng vấn an ninh thành phố, bên trên là khuôn mặt của Tư Đồ Thuần bị làm mờ.

Nhưng giọng nói nghe qua liền nhận ra là cô, giọng có phần trong trẻo không pha chút tạp âm nào.

Tư Đồ Thuần:" Tôi cảm thấy khu này rất an toàn, mỗi ngày tôi chạy bộ ở đây vẫn chưa thấy xảy ra cướp hay là đánh nhau."

Lời nói này vừa dứt không biết vì sao người phụ nữ ở hai gian hàng phía sau bắt đầu cãi cọ, lời qua tiếng lại, nghe rất hăng.

Tư Đồ Thuần lại làm ra không có việc gì, tay cầm một xiên chân gà nướng, nói tiếp:" Lâu lâu thì cũng có chút phức tạp nhưng là chuyện nội bộ gia đình, cãi nhau xong tôi tới mua ủng hộ là bọn họ ại vui vẻ ngay ấy mà."

Tân Tử vào phòng gần nửa tiếng bên ngoài liền có tiếng gõ cửa, chốt nắm cửa bị xoay một cái nhưng bởi vì bị hắn khoá nên không thể đẩy vào.

Tư Đồ Thuần ở ngoài hô lớn một tiếng.

Tân Tử đặt điện thoại xuống bàn, thuần thục ngồi vào xe lăn di chuyển tới cửa.

Cửa vừa mở Tư Đồ Thuần liền bước vào trong tay còn cầm theo một cái khay, bên trên là bát mì thịt bò còn có một ly sữa.

Tư Đồ Thuần:" Tôi biết tôi sai, là tôi không nên bắt chú ăn thức ăn không có thịt còn tôi lại chạy ra ngoài ăn chân gà."

Sau này cô gặp camera ở đâu nhất định sẽ né, sống chết cũng phải né, nhất là camera của người đi đường hay bên những chương trình an toàn pháp luật, an ninh, phòng chống tội phạm gì đó.

Tân Tử lúc nãy chỉ muốn hỏi như vậy, thật sự không có ý định giận dỗi cô.

Nhưng được người khác vuốt mông ngựa như vậy cũng không tồi.

Vợ chồng ấy mà, đầu giường cãi cuối giường hoà tuy câu này không áp dụng cho bọn họ, mà phải nói là.

Cãi nhau ở phòng khách lên phòng ngủ liền hoà, tuy bọn họ không thật sự cãi nhau.

Tư Đồ Thuần vừa nghĩ ra câu này liền cảm thấy có chút sai sai, nhưng lại không nhận ra sai ở đâu.

Cô đem một cái ghế gỗ kéo tới bên cạnh, mới đi tới đóng cửa đẩy Tân Tử lại trước bàn, còn bản thân ngồi xuống bên cạnh.

- Chú mau ăn đi, ăn xong chúng ta liền đi ngủ.

Tư Đồ Thuần lúc nãy ăn có chút nhiều nên hiện tại đã rất no, hai mắt cũng sắp dính vào nhau rồi.

Đợi Tân Tử ăn xong, cô liền đem khay xuống phòng bếp, còn lật đật chạy lên nháy mắt, hôn gió một cái mới chạy thẳng về phòng mình.