Nam Thần Bảo Tôi Ném Tiền Vào Người Anh Ấy

Chương 3



Editor: Senhh

Beta: Nha Đam

____________

9.

Kỳ lạ.

Tôi theo đuổi Chu Tiêu ba năm, anh ta kiêu ngạo như một con khổng tước, đoan chính hơn bất kì ai, chưa bao giờ chủ động nói chuyện với tôi.

Hôm nay uống nhầm thuốc à?

Tôi nhớ tới lần trước tôi nhìn thoáng qua thấy anh ta vay tiền qua mạng, nhanh chóng bịt kín túi tiền: "Tôi nói cho anh biết, có đánh chết tôi thì tôi cũng sẽ không cho anh vay tiền đâu!"

"...Hoan Hoan, anh không vay tiền, anh muốn nói một chút chuyện quan trọng với em."

Ồ, được rồi.

Tôi kêu bạn cùng phòng đi trước, chỉ vào một góc cách đó không xa: "Qua đó nói."

Chu Tiêu đề nghị đi dạo ở ven hồ, nhưng tôi sợ anh ta trả thù tôi muốn đẩy tôi xuống sông nên dứt khoát từ chối.

Sau đó anh ta nhìn tôi, do dự một lát mới nói; "Anh đã chia tay với Tuyết Nhi rồi."

Tôi cảnh giác: "Có phải anh muốn vu khống tôi là kẻ thứ ba không?"

Chu Tiêu lắc đầu: "Hoan Hoan, anh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn cảm thấy em phù hợp với anh hơn."

"Chắc chắn là anh muốn vu khống tôi là kẻ thứ ba!"

Tôi tức giận quá đi mất!

"Chu Tiêu, anh không phải là người, tôi theo đuổi anh tận ba năm nhưng không thành công, sao anh có thể vu oan tôi là "tuesday" chứ? Đây chẳng phải là anh lợi dụng tôi một cách trắng trợn sao?"

"...Không phải đâu Hoan Hoan, anh không có ý này."

"Vậy anh có ý gì?"

"Anh chỉ muốn nói, Hoan Hoan, chúng ta yêu đương đi! Anh chợt nhận ra anh thực sự rất thích em."

Tôi lùi về sau một bước.

Loại người như Chu Tiêu đúng thật chẳng ra gì cả.

Lúc tôi lấy tiền đập anh ta thì anh ta không thích tôi, lúc tôi không lấy tiền đập thì anh ta lại thích tôi!

Đếm tiền của tôi mà anh ta còn không thích, sao có thể thích tôi chứ?

"Anh lừa quỷ à!"

Chu Tiêu nhíu mày, sải bước đi về phía tôi, vội vàng muốn nắm lấy tay tôi, một thân hình đột nhiên chắn trước mặt tôi.

Đại thần!

Đại thần mặc áo T-shirt trắng, bóng dáng cao gầy.

"Xin lỗi, anh muốn làm gì với bạn gái của tôi?"

Chỉ một câu.

Hoàn toàn hạ gục trong nháy mắt!

Chu Tiêu nghẹn lời, ngại ngùng rời đi.

Tôi rất cảm động.

"Cảm ơn đại thần, cậu thật sự là người tốt!"

Tôi đập tiền theo đuổi Chu Tiêu ba năm mà anh ta chưa một lần đối xử tốt với tôi, nhưng tôi chỉ mới đập tiền đại thần mấy ngày thôi mà?

Xem ra tôi phải đập tiền mãnh liệt hơn chút nữa!

Dường như Thẩm Đạc cười nhẹ một chút, sau đó quay người cúi đầu nhìn tôi.

Lông mi cậu ấy dài quá...

Đôi mắt dưới lông mi cũng thạt sâu...

Sau đó cậu ấy nói.

"Hoan Hoan, anh bảo vệ bạn gái của mình không phải là chuyện đương nhiên sao?"

Bạn gái?

Bạn gái!

Tôi chỉ vào mũi của mình.

Thẩm Đạc thở dài.

"Cả trường đều biết em đập tiền theo đuổi anh thành công, sao em lại không biết?"

Tôi ngơ ngác.

Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, Thẩm Đạc liền dắt tay tôi.

Là cái kiểu mười ngón đan nhau.

Sau đó tôi mơ mơ màng màng bị Thẩm Đạc dắt tay đi ăn sáng, sau đó lại được anh ấy dẫn tới giảng đường...

Thời điểm tôi bước vào, cả thế giới đều yên lặng, tất cả mọi người vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm tôi và Thẩm Đạc.

Tuy rằng từ nhỏ tôi đã quen với việc được mọi người chú ý nhưng vẫn không nhịn được mà đỏ mặt.

Tôi muốn rút tay lại nhưng Thẩm Đạc lại nắm chặt hơn.

Anh ấy nhìn mọi người rồi cười với vẻ mặt phong khinh vân đạm.

"Da mặt bạn gái tôi mỏng, mọi người không cần để ý."

Vẻ mặt của tôi và mọi người đều giống nhau.

Há hốc miệng, mở to mắt.

Lặng lẽ mà---

Aaaaaaaaa!!!

10.

Thẩm Đạc ngồi học cùng tôi hai tiết rồi bị giáo sư gọi đi.

Lúc này đám bạn cùng phòng của tôi mới dám vây quanh chất vấn tôi.

" Hoan Hoan, chuyện này là thế nào?"

Tôi đỏ mặt.

"Đại thần nói tớ đập tiền thành công, hiện tại anh ấy là bạn trai của tớ."

Đám bạn cùng phòng liên tục "ĐM".

Còn nói lãng phí ba năm thanh xuân cho một tên cặn bã.

Tôi cực kỳ đồng ý: "Nếu biết Thẩm Đạc dễ dàng theo đuổi như vậy thì tớ đã đập tiền theo đuổi anh ấy từ lâu rồi."

Đám bạn cùng phòng kinh ngạc.

Cuối cùng tôi không ngờ rằng mấy lời tám nhảm của chúng tôi rất nhanh liền bị người khác đăng lên diễn đàn.

"Hot! Trình Hoan Hoan nói Thẩm Đạc rất dễ theo đuổi!"

Tôi thành công khiến cho rất nhiều người tức giận.

Số lời chửi tôi còn tăng nhanh hơn cả tên lửa.

Chỉ trong một giờ ngắn ngủi liền có hơn mấy nghìn bình luận.

Ai nấy đều nói là tôi xúc phạm đại thần!

Trời biết, tôi không có ý đó, tôi chỉ nói sự thật!

Lần đầu tiên tôi cảm thấy hơi lo lắng.

Cẩn thận gửi cho Thẩm Đạc một tin nhắn.

"Đại thần, em thề là em không hề có ý xúc phạm anh."

Thẩm Đạc không trả lời tôi, cho nên cả tiết học tôi không nghe lọt nổi một chữ, trong lòng luôn thấp thỏm bất an.

Vừa tan học, tôi liền bị Lâm Vi chặn đường.

Lâm Vi không hổ là nữ thần, cao gầy xinh đẹp, quần áo mà cậu ta mặc hẳn là được đặt làm riêng, tôi không nhìn thấy logo trên đó.

Sợi dây chuyền kim cương trên cổ vừa to vừa sáng, trông rất giống thật.

Ngay cả nhà giàu mới nổi như tôi cũng không nhịn được mà nhìn thêm vài cái.

Lúc này Lâm Vi mới cười: "Thì ra cô chính là Trình Hoan Hoan, quả nhiên chẳng ra gì."

Hừ, cậu ta tưởng tôi không nhìn thấy sự ghen ghét trong mắt cậu ta sao?

Cơ hội thể hiện da mặt mình dày đã đến rồi!

Tôi cười hì hì: " Nhưng mà Thẩm Đạc thích tôi."

Hừ, anh ấy thích tôi đập tiền thì cũng là thích tôi.

Sắc mặt Lâm Vi thay đổi: "Trình Hoan Hoan, cô không thể thắng nổi tôi."

" Nhưng mà Thẩm Đạc thích tôi."

Lâm Vi tức đến nghiến răng nghiến lợi: "Trình Hoan Hoan, cô cứ đợi đấy, sớm muộn gì Thẩm Đạc cũng sẽ là bạn trai của tôi."

Không cho tôi có cơ hội trả lời, cậu ta liền dẫn theo một đám người kiêu ngạo rời đi.

Trước khi đi, người đứng cạnh cậu ta còn cười nhạo tôi.

"So với Vi Vi nhà tôi, cô còn kém xa lắm!"

"Trình Hoan Hoan, cô chẳng là cái thá gì, Thẩm Đạc cũng không phải bị mù, sao có thể thật lòng thích cô chứ?"

Đột nhiên, bạn cùng phòng kêu lớn.

"Hoan Hoan, đại thần trả lời!"

Chính là cái bài viết mà tất cả mọi người đều mắng tôi xúc phạm Thẩm Đạc.

Thẩm Đạc trả lời ở bên dưới một câu.

"Được Hoan Hoan vũ nhục là vinh hạnh của tôi."

"..."

Nhìn thấy câu này, đột nhiên tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng lên.

Trong đầu xuất hiện một số hình ảnh kỳ quái của Thẩm Đạc.

Ví dụ như, đeo tai mèo?

Tôi đỏ mặt nhắn tin riêng với Thẩm Đạc.

"Thẩm Đạc, anh thật sự thích được em đập tiền à?"

Mất khoảng ba phút sau anh ấy mới trả lời tôi.

"Coi như vậy đi..."

11.

Tôi vô cùng vui sướng.

Chuyện đầu tiên tôi làm sau khi trở về phòng ngủ là gọi điện cho ba tôi.

"Ba, dạo này việc làm ăn của nhà chúng ta thế nào?"

"Vẫn tốt."

"Nhà chúng ta có dấu hiệu phá sản không?"

Ba tôi lập tức mắng tôi.

"Trình Hoan Hoan, cái miệng quạ đen của con, con nói bậy bạ gì đấy hả? Muốn ông bố này của con phá sản? Nằm mơ đi!"

Tôi vỗ vỗ lồng ngực.

Vui vẻ nói: "Vậy thì con yên tâm rồi."

Hạnh phúc quá.

Bây giờ tôi mới nhớ đến chiếc túi mà tôi mua cho Thẩm Đạc vẫn chưa đưa cho anh ấy, nhanh chóng cầm túi rồi gọi cho Thẩm Đạc.

"Thẩm Đạc, em muốn tặng cho anh một cái túi!"

Thẩm Đạc cười nói được, sau đó hẹn thời gian gặp mặt.

Đúng lúc còn có thể mời anh ấy ăn bữa tối sang trọng dưới ánh nến!

Chúng tôi hẹn gặp nhau ở cổng trường.

Nhưng khi tôi đến tôi lại gặp phải Lâm Vi.

Cậu ấy đứng trước mặt Thẩm Đạc, mỉm cười nói chuyện gì đó.

Căng thẳng!

Dù sao thì Lâm Vi cũng là người có tiền! Tôi tuyệt đối không thể cho cậu ấy cơ hội đập tiền Thẩm Đạc.

Nhanh chân chạy tới chắn trước mặt Thẩm Đạc.

"Lâm Vi, tôi nói cho cậu biết, tạm thời nhà tôi sẽ không phá sản, tôi sẽ không giao chuyện đập tiền vào Thẩm Đạc cho người khác đâu!"

Lâm Vi rất tức giận, tôi thấy được trong mắt cậu ta ngấn lệ.

Nhưng nữ thần chính là nữ thần, cuối cùng cậu ta vẫn không mắng tôi.

Chỉ nghiến răng nghiến lợi nói: "Ai muốn đập tiền vào Thẩm Đạc chứ?"

Tôi thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tôi yên tâm rồi!"

Sắc mặt Lâm Vi càng lúc càng đen, tôi xoay người lại mỉm cười đưa túi cho Thẩm Đạc: "Thích không?"

"Rất thích, cảm ơn Hoan Hoan."

Thẩm Đạc lấy ở trong túi ra một chiếc vòng tay đeo cho tôi: "Quà đáp lễ."

Thẩm Đạc và tôi ân ân ái ai, khiến cho Lâm Vi không thể không ghen.

Cậu ta nhìn chằm chằm vào vòng tay của tôi: "Thẩm Đạc, sao anh lại..."

Thẩm Đạc không cho cậu ta cơ hội nói tiếp, nắm lấy tay tôi: "Chuyện lúc nãy cô nói tôi sẽ giúp cô chuyển lời cho giáo sư Lý, tôi và bạn gái có hẹn, đi trước."

Tối đó, tôi đưa Thẩm Đạc đến một nhà hàng tư nhân dùng bữa tối dưới ánh nến, hết 5999 tệ.

12.

Về sau, tôi hết mình tiêu tiền cho Thẩm Đạc.

Mua đồng hồ cho anh ấy, mua túi cho anh ấy, mua quần áo cho anh ấy.

Thi thoảng Thẩm Đạc cũng sẽ tặng cho tôi một số món quà nhỏ, phần lớn là trang sức.

Phong cách anh ấy thích chỉ có một, tất cả đều mang hơi hướng cổ điển, khiêm tốn nhưng cũng không kém phần sang trọng.

Tôi còn cố ý tìm một người đặt làm một cái hộp đựng trang sức, còn khắc thêm

mấy chữ "Dành riêng cho Thẩm Đạc ".

Tôi cảm thấy tôi rất hạnh phúc...

Khi nào rảnh rỗi liền mở hộp trang sức của tôi ra, mỉm cười ngọt ngào.

Nhưng có một câu nói là gì ấy nhỉ?

"Sợ cái gì thì cái đó tới."

Cái miệng quạ đen này của tôi, bị tôi nó đúng rồi.

Nhà tôi sắp phá sản!

Thẻ của tôi bị khóa!

Thời điểm ba gọi điện thoại cho tôi, tôi đã gào khóc rất lớn!

"Ba, con rất xin lỗi, nếu như con có đầu óc một chút thì con cũng sẽ dùng đầu óc và tấm lòng của mình để giữ chân đối phương! Bây giờ con đã tìm được con rể tốt nhất cho ba mẹ, nhưng chỉ sợ là không giữ lại được nữa!"

Nhưng tôi không muốn từ bỏ Thẩm Đạc.

Thẩm Đạc vô cùng tốt.

Bỏ xa tên cặn bã Chu Tiêu kia tám con phố.

Tôi tặng quà cho anh ấy, anh ấy cũng tặng lại tôi quà đáp lễ.

Còn Chu Tiêu cho tôi cái gì?

Đã không tặng gì cho tôi mà còn muốn tôi làm tiểu tam!

Sau khi cúp máy, tôi quyết định sẽ nỗ lực không ngừng.

Con gái nhà giàu mới nổi sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu!

Tôi lén tìm đám bạn cùng phòng, nhờ họ giới thiệu công việc làm thêm cho tôi.

Trời còn chưa sáng tôi đã thay quần áo của dì làm cơm ở nhà ăn, đeo khẩu trang liền bước vào, công việc sáng sớm của tôi là nấu cháo.

Giữa trưa tan học, tôi cũng chạy như điên tới nhà ăn, nhiệm vụ bây giờ của tôi là múc cơm.

Buổi chiều, tôi vội vàng chạy đến quán ăn gần trường nhất, lúc này thì là người rửa bát.

Đến thứ bảy cuối tuần, các loại việc làm thêm trở nên dễ hơn bao giờ hết.

Phát tờ rơi, mặc quần áo gấu...

May là dạo gần đây Thẩm Đạc tham gia một dự án nghiên cứu nên cực kỳ bận, cũng không phát hiện ra tôi có gì bất thường...

Cứ như vậy, tôi dựa vào số đồng lương làm thêm ít ỏi cùng với da mặt dày, miễn cưỡng mới có thể duy trì hình tượng "nhà giàu mới nổi" của tôi trong lòng Thẩm Đạc.

Lì xì, từ 9999 đổi thành 9.9.

"Đại thần, một chút tiền cũng là chân ái. Chúng ta thử trải nghiệm một tình yêu khác với bình thường."

Mua túi thì không mua đồ hiệu, đổi thành đồ thủ công tự làm.

"Đại thần, đây là túi thủ công lần đầu tiên em làm đấy, không có cái thứ hai đâu!"

Còn về bữa tối, không đi nhà hàng sang trọng mà đổi thành quán ăn vỉa hè.

"Đại thần, trước tiên em muốn cảm nhận hơi thở của cuộc sống cùng với anh!"

Nhưng tôi vẫn bị lật tẩy.

Mặc dù tôi đã rất cố gắng đeo khẩu trang để che giấu.

Nhưng video tôi rửa bát vẫn bị livestream.

Lúc đó tôi không biết chuyện này, vẫn đang ở quán ăn làm việc chăm chỉ.

Tôi bất cẩn làm vỡ một cái bát sau đó ông chủ nói ông sẽ trừ của tôi 5 tệ, đau lòng đến rơi nước mắt.

Đúng lúc đó, có người xông vào.

Cô ta kéo khẩu trang của tôi xuống, cầm điện thoại liên tục chụp ảnh tôi.

"Trình Hoan Hoan, không ngờ cô đúng thật là Trình Hoan Hoan!"

Vừa chụp tôi, cô ta vừa vẫy vẫy tay ra phía ngoài.

"Đúng là Trình Hoan Hoan, mọi người mau lại nhìn đi, Trình Hoan Hoan nhà giàu mới nổi đang rửa bát ở đây!"

Tôi luống cuống, vội vàng vùi đầu rửa hết mấy cái bát cuối cùng, tìm ông chủ thanh toán, chạy ra khỏi quán ăn."

_________

Còn 1 phần cuối nữa thui ^^