Nam Thần Của Chị Gái Yêu Thầm Tôi

Chương 7: Vậy em nhớ đến thuê anh thường xuyên nhé



Đưa mắt nhìn hai người rời đi, Giang Mộng hỏi: “Nhìn ra gì không?”

Lý Thiến Văn cũng trông theo hai bóng người xa dần: “Một tin tốt, một tin xấu, cậu muốn nghe cái nào trước?”

“Cậu cứ nói thẳng đi,” Giang Mộng không còn tâm trạng để đùa giỡn.

“Tin tốt là, chúc mừng cậu đã đoán trúng phóc.” Lý Thiến Văn đáp, “Tin xấu là, mình nghĩ Lê Ứng 200% có ý với em trai cậu.”

Thực ra Giang Mộng cũng đã chắc chắn được bảy tám phần rồi, cô chỉ muốn nghe Lý Thiến Văn xác nhận lại lần nữa mà thôi. Tựa như quả bong bóng cuối cùng cũng phải bị chọc thủng, phải đảm bảo rằng không còn chút hi vọng nào nữa.

“Cậu thấy ánh mắt Lê Ứng nhìn em trai cậu không?” Lý Thiến Văn liếc nhìn Giang Mộng, cô không nén được một tiếng cảm thán, “Bởi thế người ta mới nói ‘khi thích một người thì không tài nào che giấu được’, nam thần cũng không thoát khỏi quy luật đó.”

Cô tặc lưỡi: “Tiếc ghê, một chàng trai cực phẩm như vậy mà em trai cậu lại không cần, đúng là uổng phí.”

Giang Mộng than thở một tiếng khó tin: “Không ngờ tình địch của mình lại là thằng em mình.”

Nói xong, dường như cảm thấy rất thú vị, cô lại không nhịn được mà bật cười: “Phải mà biết trước thì lúc nhỏ mình đã đập nó thêm mấy cái.”

“Cậu đánh em cậu, không phải người đau lòng sẽ là nam thần của cậu à.” Đến lúc này mà Lý Thiến Văn vẫn không quên xát muối vào vết thương của cô, “Cậu nói xem, có phải Lê Ứng thích em trai cậu từ cái nhìn đầu tiên không?”

Giang Mộng vẫn chưa kịp ngẫm nghĩ về vấn đề này, hai người không hẹn mà nhìn nhau, đồng thời nghĩ đến một sự kiện.

“Bảo sao hôm đó cậu ấy chờ nó tận hai tiếng liền,” Giang Mộng không nhịn được mà trợn mắt, cô đúng là tự làm nhục mình mà!

“Quên đi quên đi, đừng nghĩ nữa, dù sao bọn mình cũng không hái được mấy đóa hoa cao lãnh như vậy đâu.” Lý Thiến Văn ôm chặt cô bạn thân, cười nói, “Cậu cũng đừng bận tâm, chắc chắn Lê Ứng cũng nhìn ra em cậu là trai thẳng. Thích cũng thích rồi, còn làm sao được nữa, cứ để cho cậu ấy tận hưởng sự tra tấn ngọt ngào này đi.”

Hai người vừa nói chuyện vừa sóng vai đi vào màn đêm.



Đặt chân vào kí túc xá của Lê Ứng, Giang Dục tùy ý nhìn lướt qua, bên trong được sắp xếp rất gọn gàng, trong không khí còn thoang thoảng một mùi hương rất trong trẻo.

Tuy Giang Dục chưa từng trọ lại ở trường, nhưng cậu cũng từng đến phòng ngủ của các bạn học khác, cậu biết kí túc xá của nam sinh bình thường không giống như thế này.

Quan trọng là có tận mấy nam sinh ở cùng một phòng, ấy vậy mà những người khác cũng phối hợp rất tốt. Cậu không thể không bội phục Lê Ứng ở điểm này.

Có điều, Giang Dục cảm thấy cậu chắc chắn không thể ở chung một mái nhà với Lê Ứng. Nếu ngày nào cũng bắt cậu dọn này dọn kia, cậu sẽ phiền chết mất.

Lê Ứng mở tủ quần áo, để Giang Dục tự mình chọn lựa.

Bên trong ngăn tủ, quần áo được sắp xếp gọn gàng theo thứ tự, mỗi một chiếc áo khoác đều được treo lên móc một cách ngay ngắn.

Giang Dục tiện tay cầm một chiếc áo khoác tối màu, không kiềm được tiếng cảm thán. Anh còn ngăn nắp hơn cả mẹ cậu nữa, vừa nhìn đã biết về sau anh sẽ là một người đàn ông biết chăm lo cho gia đình. Nếu Giang Mộng có thể theo đuổi được anh, chẳng phải về sau cô sẽ hưởng phúc sao?

Trên áo khoác còn vương mùi nước giặt quần áo, sau khi mặc vào, một hương thơm man mát cứ quanh quẩn ở chóp mũi, Giang Dục không nhịn được mà đùa một câu: “Anh hoàn hảo quá rồi anh Lê Ứng, anh mà như này về sau sẽ khó tìm được bạn gái đó.”

Lê Ứng nhìn cậu vài giây, bỗng dưng cảm thấy rất hứng thú: “Sao vậy, hoàn hảo không tốt à?”

“Anh nghĩ đi, anh đã hoàn hảo như vậy rồi, còn ai có thể xứng với anh nữa chứ,” Giang Dục nói, “Chẳng lẽ người ta không thấy tự ti khi hẹn hò với anh sao?”

“Không có gì là không xứng,” Lê Ứng im lặng trong chốc lát, “Anh sẽ luôn chiều theo em ấy.”

“Thế thì anh là một người đàn ông quá ư hoàn hảo rồi,” Giang Dục tâng bốc ngọt xớt. Dù sao cậu cũng đang mặc quần áo của người ta nên vẫn phải biết ý, huống chi đây cũng không phải là lời nói khách sáo, sự thật là như vậy mà.

Nhìn ra Giang Dục không muốn tán gẫu về chủ đề này, Lê Ứng cũng không nói thêm nữa.

“Em uống nước không?” Lê Ứng hỏi.

Giang Dục đang ngắm nghía giá sách của anh, bên trên chỉ có một số cuốn sách liên quan đến chuyên ngành. Cậu học ngành kĩ thuật hải dương nên ít nhiều gì cũng có phần tương tự, tuy rằng trên thực tế thì thua xa.

Giang Dục đang đặt hết sự chú ý lên sách vở, nghe anh hỏi vậy, cậu mới chậm rãi quay đầu lại.

Lê Ứng đi đến cạnh cậu, anh kéo ngăn tủ rồi lấy ra một cái ly mới: “Anh chưa dùng đâu.”

“À, em cảm ơn,” Giang Dục nói.

Thật ra cậu cũng không để ý đến việc mới hay không, thế nhưng cách tiếp khách của Lê Ứng quả là tinh tế.

Giang Dục cầm một ly nước ấm rồi đứng trước bàn học của Lê Ứng. Dường như cậu rất có hứng thú với bàn học của anh, hết nhìn cái này rồi lại xem cái kia, đôi khi cậu còn lấy một quyển sách ra lật xem, thế nhưng chưa đến một phút đồng hồ thì đã nhét lại vào chỗ cũ.

Lê Ứng cầm ly nước, anh tựa mình vào giường tầng phía sau, lặng lẽ nhìn cậu một cách chăm chú.

Quả thực tóc cậu đã ngắn đi không ít, nhìn từ đằng sau, anh có thể thấy rõ một đoạn cổ lộ ra khỏi cổ áo cậu. Chiếc cổ trắng nõn, nhỏ dài mà rắn chắc, rất xinh đẹp.

Thỉnh thoảng cậu lại đưa tay lên nắn cổ một lúc.

Khi xoay người lại, Giang Dục đúng lúc bắt gặp ánh mắt chăm chú của Lê Ứng. Anh như đang thất thần, cứ dán mắt vào cậu mà không có phản ứng gì.

Giang Dục khẽ dựa vào bàn học, cậu khua khua tay: “Anh đang ngẩn người ạ?”

Lê Ứng hơi cụp mắt rồi uống một ngụm nước, anh không đáp mà hỏi lại: “Hôm nay em hỏi anh thích kiểu con gái như thế nào.”

Giọng nói của anh rất đỗi nhẹ nhàng, Giang Dục yên lặng chờ câu nói tiếp theo của anh.

Lê Ứng giương mắt lên, hai người cứ thế chạm mắt với nhau.

“Em thì sao?” Lê Ứng hỏi, “Em thích kiểu con gái như thế nào?”

Giang Dục nghe vậy thì thoáng suy tư. Tuy đã từng được nhiều người hỏi về vấn đề này, song cậu vẫn chưa bao giờ suy nghĩ hẳn hoi.

Ấy vậy mà lần này cậu lại nghiêm túc cân nhắc một lát: “Chắc là ít nói, điềm đạm, nói chung là kiểu trái ngược với Giang Mộng ạ.”

Lê Ứng chậm chạp gật đầu.

Chưa gì mà đã đến tám giờ, Giang Dục xoa xoa cổ, cậu lấy di động ra nhìn một cái rồi chuẩn bị tạm biệt anh.

Lê Ứng nhìn cậu: “Cổ em khó chịu à? Anh thấy em cứ xoa suốt.”

“Dạ,” Giang Dục không để tâm nói, “Em chơi game nhiều nên hơi nhức. Sắp tám giờ rồi, em đi trước…”

“Vai gáy của ông nội anh không tốt, lúc trước anh hay giúp ông mát xa, còn đi học một khóa xoa bóp nữa.” Lê Ứng nói, “Em muốn thử không?”

Đúng là cổ Giang Dục có hơi đau, thế nhưng mát xa là một việc rất phiền toái, thậm chí còn có hơi thân mật, hình như cậu và Lê Ứng vẫn chưa thân thuộc đến mức đó.

Giang Dục có hơi rục rịch, nhưng rồi lại do dự: “Không ổn lắm đâu anh.”

Lê Ứng chẳng nói gì, anh chậm rãi uống một ngụm nước, một lúc lâu sau mới hỏi: “Em phải về gấp à, có hẹn chơi game sao?”

“Không ạ,” Giang Dục lại nâng tay lên xoa cổ, thế nhưng càng bóp thì cổ cậu lại càng đau hơn, “Chơi game thì không cần hẹn trước, bọn em có nhóm chat, ai rảnh thì hú một tiếng là được.”

Lê Ứng gật đầu như đã biết, sau đó anh lại nói: “Ông nội anh nói xoa bóp thoải mái lắm, hôm sau ngủ dậy vai gáy đỡ căng hơn nhiều.”

“…Phiền anh lắm,” Giang Dục do dự một lát rồi vẫn từ chối, “Thôi ạ.”

“Không phiền đâu,” Lê Ứng nói, giọng anh không chút bận tâm, “Đã lâu rồi anh cũng chưa xoa bóp cho ông nội, đúng lúc có cơ hội luyện tập luôn.”

Nói xong anh lại đứng dậy: “Mà thôi, nếu em phải đi vội thì hôm nào khác cũng được. Để anh đưa em xuống.”

“Em không vội gì hết đó,” Nghe giọng điệu của anh, không hiểu sao Giang Dục lại giải thích một câu: “Em chỉ sợ phiền anh thôi.”

“Ừ,” Lê Ứng nhìn cậu, bỗng dưng lại khẽ cười một tiếng, “Anh không sợ phiền đâu.”

Giang Dục: “…Thế, không ấy mình thử xem?”

Năm phút sau, Giang Dục ngồi trước bàn học của Lê Ứng, còn anh thì lại đứng bên cạnh cậu.

Anh cố ý ngâm tay vào nước nóng, khi chạm vào cổ Giang Dục thì lòng bàn tay tỏa ra một luồng nhiệt.

Đầu tiên, anh dán tay vào sau gáy Giang Dục rồi nhẹ nhàng xoa bóp một lát, đến khi làn da cậu hơi nóng lên, anh lại dịu dàng xoay tròn xung quanh, lòng bàn tay ấm áp cọ vào phần vai cổ mịn màng, có phần thoải mái.

Lê Ứng không hề nói suông, tay nghề của anh quả thực rất thành thạo, lực tay vừa phải khiến phần gáy căng cứng của Giang Dục dần dần thả lỏng.

Khi mát xa phải vô cùng kiên nhẫn, mà hiển nhiên sự kiên trì của Lê Ứng là không thể nghi ngờ. Anh chậm rãi xoa bóp phần vai gáy cho Giang Dục, khiến cậu thoải mái đến mức như đang ngâm mình trong đám mây mềm mại, mơ màng sắp đi vào giấc ngủ.

Đến lúc mát xa xong, Giang Dục đã ngáp lấy ngáp để. Cậu duỗi thắt lưng rồi xoay xoay cổ, nhất thời cảm thấy cả người thoải mái hơn rất nhiều.

Giang Dục mừng rỡ giương mắt, cậu tán thưởng từ tận đáy lòng: “Sao cái gì anh cũng biết vậy, đây là năng lực của học bá ư.”

Suy cho cùng thì cậu cũng chiếm được món hời lớn từ người ta, Giang Dục bèn giơ ngón tay cái rồi tâng bốc anh không ngớt miệng: “Anh Lê Ứng, tay nghề của anh còn chuyên hơn dân chuyên nữa. Nếu anh theo nghề này, lương bây giờ cũng phải ít nhất bốn chữ số đó.”

Lê Ứng nở nụ cười: “Được, vậy em nhớ đến ủng hộ anh thường xuyên nhé.”

“Cái đó thì thôi ạ,” Giang Dục mặc lại áo khoác của anh, cậu không nhịn được mà cười, “Tiền tiêu vặt cả tháng của em chỉ đủ thuê mấy tiếng của anh thôi.”

“Vậy anh giảm giá cho em,” Lê Ứng cũng hiếm khi có hứng đùa giỡn, “Ghi sổ nợ cũng được.”

Đúng lúc này cánh cửa kí túc xá bật mở, Triệu Văn – bạn cùng phòng của Lê Ứng – đã về.

“Ủa, Giang Dục?” Triệu Văn cười hỏi, “Cậu đến trường tìm chị cậu à?”

“Dạ, em xách chăn đến hộ chị.” Giang Dục và Triệu Văn từng gặp nhau hai lần, coi như cũng quen sơ sơ.

Triệu Văn nghe vậy thì cảm thán một tiếng: “Có anh chị em tốt thật đấy, trước đây anh cũng muốn có em trai hoặc em gái, nhưng đáng tiếc thế hệ của bọn anh toàn là con một.”

Giang Dục không đáp lại, cậu không phải là một người hay nói, mà cũng không giỏi nói chuyện với người lạ.

Lê Ứng liếc nhìn cậu, chủ động hỏi Triệu Văn: “Hôm nay cậu đi họp mặt thế nào?”

Nghe anh hỏi vậy, Triệu Văn có phần bất ngờ. Xưa nay Lê Ứng không hề quan tâm đến mấy chuyện này của hắn, ấy vậy mà hôm nay lại chủ động hỏi thăm.

“Cũng được, hôm nay con gái đến không nhiều.” Triệu Văn cầm ly lên rót nước, “Bao giờ ông chịu đi thì mới tạo phúc cho cánh đàn ông bọn tôi.”

Lê Ứng không đáp lời mà chỉ sắp xếp lại đồ dùng trên bàn.

Triệu Văn hớp một ngụm nước, đột nhiên hắn nghĩ đến điều gì, lại quay sang Giang Dục: “Giang Dục này, cậu là sinh viên học viện hải dương của Giang Đại à?”

Giang Dục: “Vâng.”

Ánh mắt Triệu Văn chợt sáng rỡ: “Sắp tới học viện của bọn anh định tổ chức họp mặt với học viện của các cậu đó, trường cậu có nhiều con gái không?”

Giang Dục ngẫm nghĩ rồi nói chung chung: “Nhiều ạ, có rất nhiều con gái xinh.”

Lê Ứng nghiêng đầu nhìn cậu một cái.

Triệu Văn đã từng nghe đến việc Giang Đại có nhiều mỹ nữ, dù sao thì con trai cũng chiếm đa số ở Hải Đại, nên bọn họ cũng không chỉ tổ chức họp mặt một hai lần.

Nhưng khi nghe Giang Dục nói vậy, Triệu Văn lại càng mong đợi hơn.

Hắn nhìn Giang Dục, ánh mắt bỗng dưng khựng lại: “Uầy, Giang Dục, hình như cậu vẫn chưa có bạn gái đúng không?”

“Vâng,” Giang Dục gật đầu.

Triệu Văn cười: “Cái đám đẹp mã như các cậu sao vậy nhỉ, bây giờ đẹp trai độc thân đang phổ biến à.”

Hắn hơi dừng lại một lát rồi nói: “Không thì lúc đó cậu cũng đến đi. Tuy học viện của bọn anh toàn con trai, nhưng anh cũng quen biết khá nhiều bạn nữ vừa xinh vừa giỏi, đến lúc đó anh giới thiệu cho cậu.”

Đôi tay đang sắp xếp đồ đạc của Lê Ứng chợt khựng lại.

Giang Dục thoáng suy tư: “Họp mặt là làm những gì ạ?”

“Nói trắng ra thì là một đám nam nữ tụ lại để mong thoát ế đó,” Triệu Văn nói, “Nếu gặp được ai đó không tệ thì cậu có thể xin số rồi tiến tới. Những người đẹp trai như cậu rất nổi tiếng ở mấy sự kiện này.”

Giang Dục đang muốn từ chối thì Triệu Văn lại bảo: “Đi chơi cùng anh đi. Học viện của bọn mình có chuyên ngành khá giống, dù không yêu đương thì làm quen bạn bè có cùng chí hướng cũng không tệ. Về sau mọi người đều ở cùng một vòng tròn mà.”

“À, phải rồi, có thể chị cậu cũng đi đó,” Triệu Văn nói thêm.

“Đến lúc đó rồi nói ạ, để em về trường tìm hiểu thêm,” Giang Dục buông ly nước, cậu cầm di động lên nhìn một cái, “Trễ rồi ạ, em phải đi đây.”

“Ừ, nếu cậu đi thì báo với anh một tiếng nhé.” Triệu Văn lấy di động ra, “Bọn mình thêm WeChat đi.”



Như mọi khi, Lê Ứng lại đưa Giang Dục đến tận cổng trường.

Hai người đứng bên đường chờ xe, Giang Dục bỗng thấy việc này có hơi buồn cười, từ khi cậu quen biết Lê Ứng đến nay, hình như lúc nào bọn họ cũng đứng chờ xe bên đường cả.

Đứng không bao lâu, Lê Ứng mở lời: “Nếu em hay đau cổ thì phải cẩn thận, lúc chơi game cũng phải vận động hợp lý.”

“Dạ,” Giang Dục thuận miệng đáp, “Em biết rồi.”

Một lát sau, Lê Ứng lại hỏi: “Em có định đến buổi họp mặt kia không?”

Nhìn chung thì Giang Dục rất sợ phiền phức, chắc chắn cậu sẽ không đến mấy hoạt động họp mặt gì đó. Nhưng nếu là chuyện liên quan đến nghề nghiệp thì lại khác, cậu có thể cân nhắc một chút.

Đúng như lời Triệu Văn nói, dù sao thì về sau mọi người cũng ở cùng một phạm vi. Đây là hai học viện hải dương đứng đầu cả nước.

“Em chưa biết nữa,” Giang Dục cụp mắt nhìn chiếc áo khoác trên người, “Để em nói chị em mang áo trả cho anh.”

Lê Ứng không đáp.

Chiếc xe dừng lại ở ven đường, Giang Dục bèn kéo cửa xe, cậu đưa lưng về phía Lê Ứng rồi phất phất tay.

Lúc bấy giờ Giang Dục chợt thấy áo mình bị ai đó níu lại, cậu bèn quay đầu.

Lê Ứng khẽ kéo vạt áo cậu: “Về đến nhà thì nhắn cho anh một tin nhé.”



Hết chương 07.
Tác giả có lời muốn nói:

Cái vụ yêu thầm chết tiệt này.