Nam Thần Cũng Là Star

Chương 4



Edit: Xanh

Beta: Meow

“Sao tai bà hồng vậy?”

“Do trời lạnh, do lạnh đó mà… Ha ha ha…” Sở Y Mạn cười khan vài tiếng. Cô có được nói là tai cô đỏ bừng không?

Gió mùa đã tràn về được hơn 49 giờ, đêm đông có vẻ lạnh thấu xương nhưng tai Sở Y Mạn lại cực kỳ nóng.

Mặc dù quãng đường về nhà là ba người đi, nhưng Tần Gia Dương say quắc cần câu như vậy thì sao tính chứ. Hơn nữa, cô nhớ đến ám hiệu của Giản Tiệp lúc trước khi đi, làm cô thẹn đến mức không dám nhìn thẳng Lục Chiêu.

Cũng may Tần Gia Dương say rượu nổi điên làm cho bọn họ không xấu hổ quá. Chẳng qua là, lúc nghe thấy Tần Gia Dương liên mồm “Vì sao Tiểu Tiệp Tiệp không thích tôi?”, Sở Y Mạn lại không biết phải trả lời sao.

“Không cần để ý đến cậu ta, cậu ta say quá rồi.”

“Ai say chứ.” Tần Gia Dương vừa nghe được Lục Chiêu bảo mình say thì không vui, đẩy Lục Chiêu ra rồi lớn tiếng: “Hai người thể hiện tình cảm thì sao có thể hiểu được nỗi đau của kẻ cô đơn như tôi chứ?”

“Được được được, bọn tôi không hiểu, bọn tôi không hiểu.”

“Đặc biệt là ông.”

Đột nhiên tay Tần Gia Dương chỉ vào Lục Chiêu: “Vì tiếp cận em gái Sở nhà người ta còn bày đặt chơi cái gì Thời trang, chẳng lẽ ông đã quên trước đấy ai giúp ông tìm hiểu ID của em gái Sở?”

Lời nói của Tần Gia Dương tựa như một tia sét đánh trúng Sở Y Mạn. Cô không khỏi kích động: “Tên acc của Lục Chiêu là gì thế?”

“Vớ vẩn, đương nhiên là Thiên Lý Chiêu Chiêu.”

Mặc dù câu trả lời của Tần Gia Dương cụt lủn, nhưng cô cũng có được đáp án mình muốn. Trong nháy mắt, cô cảm thấy hốc mắt nóng lên.

May quá, hóa ra không phải chỉ một mình cô tình nguyện.

Lục Chiêu nghe thấy câu trả lời của Tần Gia Dương thì thở dài: “Thực ra thì tôi không nghĩ nói chuyện này cho cậu, bởi vì tôi thấy chuyện này rất là khó nói.”

“Tôi…”

“Thực ra tôi yêu thầm cậu rất lâu, nhưng mà vẫn không dám nói cho cậu.” Lục Chiêu cười khổ, “Tôi biết tôi không đủ xuất sắc, tương lai muốn thi đỗ cùng trường đại học với cậu vẫn còn chưa chắc chắn, nhưng tôi vẫn muốn cố gắng một lần. Vì thế nên mới vùi đầu ôn tập như vậy.”

Nghe được lời nói của Lục Chiêu, Sở Y Mạn yên lặng. Cô không thể ngờ được đối phương lại có tâm thái như vậy, điều này làm cô mềm lòng.

“Tôi biết cậu cũng thích tôi, nhưng mà tôi không biết cậu nghĩ sao về chuyện tôi làm. Tôi chỉ là không muốn cậu chấp nhận tôi một cách tạm bợ mà tôi muốn trong tương lai được chiến đấu cùng cậu.”

Tuyết ở đêm 28 tháng 12 rơi lớn hơn. Sở Y Mạn đứng cùng Lục Chiêu dưới tuyết, không ai chú ý đến Tần Gia Dương đã chết mất xác ở chỗ nào. Trong lúc này, trong mắt họ chỉ có người kia.

“Thế thì cậu muốn tôi đáp lại cậu như nào?” Sở Y Mạn cố gom dũng khí hỏi lại.

“Tôi muốn được ở bên cậu, nhưng mà trước khi kỳ thì đại học kết thúc chúng ta sẽ không lún sâu vào tình cảm, như vậy thế nào? Tôi muốn được học đại học cùng cậu.”

Sở Y Mạn gật đầu. Giữa trời đầy tuyết, họ đối diện nhau, cười như hai đứa trẻ.

Cô nói: “Lần này tôi thi kém là lỗi của tôi, lần sau sẽ không tái phạm đâu.”

Sau hôm đấy, người nào có mắt cũng phát hiện ra bầu không khí giữa Sở Y Mạn với Lục Chiêu có sự thay đổi, nhưng lúc đi hỏi thì chỉ nhận lại được một nụ cười mà không phải câu trả lời.

Sau đó nữa, ngày thi đại học cuối cùng trời trong xanh, một trận mưa lớn qua đi làm thời tiết càng trong trẻo.

Sở Y Mạn mới ra khỏi trường thi, người đầu tiên nhìn thấy không phải là cha mẹ đang đứng chờ ngoài cổng trường, mà lại thấy được Lục Chiêu đang cười từ trường thi bên cạnh đi ra.

Cô cười nói: “Sau này xin được giúp đỡ nhiều hơn.”

HẾT CHƯƠNG 4