Nam Thần Và Mèo Của Anh Ấy

Chương 20: Nhiệm vụ thứ mười một (2)



Nguyễn Nhuyễn chớp chớp mắt, lại lần nữa chớp mắt.

Nghẹn nửa ngày, cô chỉ có thể nói ra một câu: “Mi con mẹ nó trêu chọc ta?”

Hệ thống lạnh nhạt nói: “Không có, tôi rất nghiêm túc tuyên bố nhiệm vụ.”

Nguyễn Nhuyễn tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhưng nhiệm vụ này một chút đứng đắn cũng không có!”

Cắn rách quần áo Lục Ly mà nói, Lục Ly chắc sẽ xé nát chính mình mất.

Nghĩ như vậy, Nguyễn Nhuyễn chỉ cảm thấy sợ hãi, tại sao hệ thống có thể máu lạnh vô tình nói ra như vậy, cô nghe được chỉ muốn hộc máu.

“Không làm nhiệm vụ này.”

Hệ thống a một tiếng, không chút nào để ý nói: “Vậy cô liền làm mèo cả đời đi.”

Nguyễn Nhuyễn ừ hử một tiếng: “Làm mèo thì như thế nào, làm mèo có thể được Lục Ly cưng chiều, ta rất thích làm mèo.”

Hệ thống cười lạnh: “Làm mèo rất tốt, nhưng làm mèo lại không thể biểu đạt tình cảm, đừng cho là tôi không biết cô thích Lục Ly.”

Nó không đếm xỉa tới Nguyễn Nhuyễn nhắc nhở: “Làm mèo mà nói, đến lúc đó cô cũng chỉ thấy nam thần Lục Ly của cô cùng một cô gái khác tình chàng ý thϊế͙p͙, cô ở một bên ăn thức ăn cho mèo, ngẫm lại xem có cảm thấy ủy khuất không thể chịu được phải không?”

Nguyễn Nhuyễn còn chưa kịp đáp lời, hệ thống tiếp tục nói: “Nhưng mà theo nghĩa khác mà nói, làm mèo cũng rất tốt, Lục Ly đối với cô cũng không tệ, ít nhất bây giờ ở giai đoạn này mà nói, là rất cưng chiều, nhưng cũng không biết, chờ đến khi Lục Ly tìm bạn gái, vạn nhất bạn gái không thích mèo, hoặc bị dị ứng với mèo, vận mệnh của cô sẽ thế nào, cô vẫn lại lần nữa lưu lạc, hay là đưa cho Trần Bân?”

“À, không đúng, cô khẳng định sẽ không được đưa cho Trần Bân.”

“Vì.. Vì sao?”

Hệ thống nhắc nhở cô: “Bởi vì công việc của Trần Bân không ổn định, thường xuyên chạy tán loạn khắp nơi, cũng không yêu thích mèo nhiều như Lục Ly, nhất định sẽ không nuôi cô.”

Nguyễn Nhuyễn: “…”

Nghe hệ thống nói như vậy, cô thật sự vô cùng tức giận, nhưng cho dù tức giận, hệ thống nói cũng là sự thật.

Nhưng nếu cô làm nhiệm vụ xé rách quần áo Lục Ly, Lục Ly sẽ giết cô mất, hơn nữa còn là lúc phát sóng trực tiếp, Nguyễn Nhuyễn hoàn toàn không dám nghĩ, đến lúc đó tình cảnh sẽ như thế nào.

Cô đoán chừng, đại khái tất cả mọi người trong vòng bạn bè đều sẽ xem trực tiếp, cũng sẽ hét lên không dứt, còn có thể nhìn thấy thân thể của nam thần.

Trầm mặc hồi lâu, đột nhiên, Nguyễn Nhuyễn chớp mắt, hỏi hệ thống: “Chỉ là nói muốn xé rách quần áo của anh, cũng không nói xé vị trí nào chứ?”

“Đương nhiên.” Hệ thống buột miệng thốt ra.

“Ồ, như vậy sao, vậy không thành vấn đề.”

“Không đúng không đúng, có vị trí.”

Nguyễn Nhuyễn cạn cmn lời, trừng mắt: “Mi vừa nói là không có, đừng hòng lừa gạt ta, tuy rằng ta là một con mèo, nhưng ta còn có tư duy của một con người.”

Hệ thống: “…”

Đều do mình nhanh mồm nhanh miệng, nó hận sắt không thành thép mắng chính mình một chút.

“Tuy rằng không yêu cầu vị trí, nhưng xé rách lớn nhỏ vẫn có.”

“Muốn lớn bao nhiêu?” Nguyễn Nhuyễn tức giận: “Mi không cảm thấy yêu cầu lớn nhỏ này, có chút quá đáng sao?”

Hệ thống a một tiếng, cười: “Hoặc là lớn nhỏ, hoặc là vị trí xé rách cố định, cô muốn chọn cái nào?”

Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn: “Mi nói lớn bao nhiêu cùng vị trí ở đâu, ta liền chọn.”

Cô lại không ngốc, đương nhiên cần phải cân nhắc một chút.

Hệ thống bất đắc dĩ, nhưng lời nói đã nói ra, cũng không có biện pháp, chỉ có thể là nói cho cô.

“Kϊƈɦ thước, yêu cầu móng vuốt của cô có thể xuyên qua, còn vị trí, là ở trước ngực.”

Nguyễn Nhuyễn: “…”

Trầm mặc, cô giải quyết dứt khoát: “Ta chọn kϊƈɦ thước.”

Vị trí trước ngực kia thật là cho fans phúc lợi, tuy rằng chính cô cũng có thể nhìn, nhưng Nguyễn Nhuyễn không chọn, so sánh mà nói, cô một chút cũng không muốn fans nhìn thấy phúc lợi mà chính mình cố gắng làm ra.

“Được, liền chọn kϊƈɦ thước vậy.”

“Bao nhiêu điểm?”

“Mười điểm.”

Nguyễn Nhuyễn nghẹn một cái, nói: “Nhiệm vụ khó khăn như vậy, chỉ có mười điểm? “

“Không khó nha.”

“Vậy mi thử một chút đi?”

“Tôi cũng không phải là mèo.”

“Thêm năm điểm.”

“Không thêm.”

“Thêm hay không?”

“Không thêm.”

Nguyễn Nhuyễn tức giận, hung hăng nói: “Mi lập tức biến mất cho ta.”

“Được.”

Nguyễn Nhuyễn: “…”

Khi nào, hệ thống mới có thể giống như bây giờ, nghe lời chính mình như thế?!

Cô xoay người, vẫy vẫy đuôi lông xù, nhìn về phía Lục Ly cùng Trần Bân, nghĩ nghĩ, Nguyễn Nhuyễn liền kéo thân hình béo mập, đi đến gần Lục Ly.

Cô nghĩ, trước khi phát sóng trực tiếp, làm cho Lục Ly vui vẻ một chút, làm nũng, đợi lát nữa cắn rách quần áo anh, cũng không tới mức bị ném ra ngoài.

Nguyễn Nhuyễn không ngừng chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho mình, sau khi làm xong, mới lảo đảo đi tới Lục Ly.

*

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ ấm áp, chiếu vào trong phòng.

Lục Ly cùng Trần Bân ngồi trêи ghế sofa, Trần Bân đang để cho Lục Ly đăng Weibo mới.

“Cậu thuận thiện nói một chút chuyện về nhận giải hôm qua.”

Lục Ly gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

“Ừ.”

Lúc Nguyễn Nhuyễn đi qua, Lục Ly đang gõ chữ, cô trực tiếp nhảy lên ghế sofa, ngồi bên người Lục Ly, rướn cổ nhìn điện thoại.

“Meo.”

Nguyễn Nhuyễn bày tỏ, muốn nhìn.

Lục Ly cong môi cười, Trần Bân một bên nói: “Mèo của cậu còn xem hiểu điện thoại?”

Lục Ly buồn cười lắc đầu một cái: “Không rõ lắm, nhưng mà nó rất tò mò.”

Nhìn đôi mắt Nguyễn Nhuyễn, Trần Bân không nhịn được cảm khái nói: “Cậu đúng là nhặt được một con mèo tuyệt phẩm.”

Nghe vậy, Lục Ly nhướng mày nói: “Không phải nhặt.”

“A?” Trần Bân kinh ngạc nhìn anh, gameshow lần trước kia nhân viên công tác nói là Lục Ly nhặt mèo mà.

Lúc ấy còn dán bố cáo tìm chủ nhân của mèo trong tiểu khu, nhưng vẫn không có người liên hệ, cũng hỏi hộ gia đình bên cạnh, đều nói là mèo hoang, bên kia khu biệt thự thường xuyên có mèo hoang xuất hiện.

Cho nên Trần Bân tự nhiên mà cho rằng, con mèo trước mắt này là Lục Ly nhặt được.

“Đó là cậu mua sao?”

Lục Ly lắc đầu, đưa tay xoa xoa đầu Nguyễn Nhuyễn: “Đưa đến.”

“Ai?” Đôi mắt Trần Bân sáng lên, con mèo linh hoạt như vậy cũng tặng người, chủ nhân nó có bao nhiêu không thích mèo vậy chứ.

Lục Ly cười thần bí: “Anh đoán xem.”

Trần Bân: “……”

Khi nào, Lục Ly cũng trở nên ấu trĩ như vậy.

Anh ta suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra là ai đưa, dứt khoát khoát tay một cái, cũng không hiếu kỳ.

“Trước đăng Weibo đi.”

“Ừ.”

Nguyễn Nhuyễn ở một bên nhìn Lục Ly gõ chữ, tay Lục Ly rất đẹp, khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn, lúc gõ chữ rất là đẹp mắt.

Cô nhìn một chút, không tự chủ liền mê mẩn.

Chờ tới khi kịp phản ứng, Lục Ly đã đăng Weibo xong.

Nguyễn Nhuyễn sốt ruột, trực tiếp giẫm lên đùi Lục Ly, kêu.

Muốn xem nội dung trong điện thoại, lúc làm người có thể nhìn thấy Weibo của nam thần, lúc làm mèo, càng muốn xem Weibo của nam thần.

Lục Ly nhướng mày, nhéo lỗ tai cô, thấp giọng hỏi: “Sao thế?”

Nguyễn Nhuyễn không thể nói chuyện, trực tiếp đạp lên màn hình điện thoại, vươn móng vuốt muốn mở khóa.

Lục Ly nhìn, cong môi cười: “Thật đúng là thông minh.”

Anh duỗi tay, mở khóa màn hình, giao diện vẫn còn dừng lại ở trêи Weibo, Nguyễn Nhuyễn cúi đầu nhìn.

Bĩu môi.

Lục Ly V: Cảm ơn giải thưởng Kim Ngưu, cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ tôi. Đúng lúc có tám ngàn vạn fans nên muốn cho mọi người phúc lợi, cho nên đêm nay tám giờ sẽ phát sóng trực tiếp, nhớ tới xem.

Lục Ly đưa tay đổi mới một chút nội dung, nhìn mọi người ở trêи mạng.

“A a a a ông xã thật là giỏi, tám giờ phải hông, em lập tức đặt đồng hồ báo thức, chỉ cần đêm nay không có việc, nhất định phải xem ông xã phát trực tiếp.”

“Cầu hỏi, mèo của anh có được quay không, muốn nhìn thấy ông xã cùng mèo.”

“Ngao ngao ngao, nhận được thông báo của nam thần, ta hôm nay nhất định phải lên trước, bởi vì phải thổ lộ nam thần nha, cầu hỏi nam thần… Anh tối hôm qua phỏng vấn thật sự rất bất ngờ, đêm nay phát trực tiếp có thể thêm mèo con đáng yêu không?”

” Cầu hỏi, mèo của nam thần tên gọi là gì?”



Nguyễn Nhuyễn nhìn bạn trêи mạng bình luận, mới nhớ tới bây giờ Lục Ly còn chưa có đặt tên cho mình.

Lục Ly tự nhiên cũng nhìn thấy mọi người bình luận, cúi đầu nhìn mèo con, trầm ngâm hồi lâu nói: “Đặt cho mày một cái tên?”

“Meo.”

Nguyễn Nhuyễn tỏ vẻ có thể, dù sao làm mèo vẫn hy vọng có một cái tên riêng, mà không phải luôn luôn bị người gọi con mèo nhỏ con mèo nhỏ.

Trần Bân ở một bên cũng tỏ vẻ cái này có thể.

Lục Ly nhìn cô chằm chằm hồi lâu, mới suy tư nói: “Lấy tên gì mới được đây.”

Vừa nghĩ, vừa đưa tay xoa xoa trêи đầu cô, rất là thoải mái.

Đột nhiên, Lục Ly cúi đầu nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Gọi là Nhuyễn Nhuyễn* được không?”

*Mềm nhũn, mềm mại.

Nháy mắt, đôi mắt Nguyễn Nhuyễn sáng ngời, kinh ngạc nhìn về phía Lục Ly.

Làm sao không được, đây là tên của mình, tuy Lục Ly nói khẳng định cùng tên của mình nghĩa có không giống, nhưng âm đọc giống nhau.

Tên như vậy, sẽ làm cho Nguyễn Nhuyễn vẫn còn cảm giác làm người.

Cô nhanh chóng kêu.

“Meo.”

“Meo.”

“Meo.”

Không ngừng kêu, tỏ vẻ chính mình rất thích.

Lục Ly nhìn, cong cong môi: “Xem ra là thích tên này.”

Trần Bân cũng ở một bên bổ sung nói: “Cũng không tệ lắm, vừa lúc lông xù xù sờ lên cũng thoải mái, Nhuyễn Nhuyễn, cái tên đáng yêu này rất thích hợp.”

Nguyễn Nhuyễn vươn móng vuốt, đè ở trêи tay Lục Ly, trong mắt lóe sáng.

“Meo.”

Cô muốn Lục Ly lại kêu tên mình một lần nữa.

Lục Ly cúi đầu nhìn cô, duỗi tay xoa xoa đầu, sau đó vuốt ve sau lưng.

“Nhuyễn Nhuyễn.” Anh cười nhẹ, tiếng nói tê tê dại dại truyền vào bên tai: “Thật đáng yêu.”

Nguyễn Nhuyễn cảm thấy, đáy lòng mình đã tê dại, nói chung không có người nào có thể chịu đựng được, Lục Ly như vậy.

Cô giơ chân lên, đi tới bên người Lục Ly, trực tiếp bò lên ngực anh, Lục Ly cũng tùy ý cô.

Nguyễn Nhuyễn hao hết sức lực, rốt cục cũng lên tới vai Lục Ly, cô cọ cọ mặt Lục Ly, vươn đầu lưỡi.

Lục Ly cảm thấy gò má hơi ướt, còn có nước miếng lưu lại trêи mặt.

Anh ngừng lại, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn.

Nguyễn Nhuyễn, lại một lần nữa sắc đảm bao thiên* hôn Lục Ly.

*sắc đảm bao thiên: háo sắc đến liều mạng.