Nam Thần Và Mèo Của Anh Ấy

Chương 23: Nhiệm vụ thứ mười hai (2)



Nguyễn Nhuyễn sau khi nghe xong, buột miệng thốt ra lời cự tuyệt.

“Không muốn.” Cô quyết định cả ngày sẽ không quan tâm đến Lục Ly, lúc này phải giương mắt tiến lên, dù gì cũng là một người có cốt khí, làm sao có thể làm loại chuyện này.

Hệ thống cười nhạt: “Cô trước không phải rất thích nhiệm vụ như vậy sao?”

Nguyễn Nhuyễn nghẹn một cái, yên lặng ở dưới đáy lòng liếc mắt: “Ta lúc nào nói qua mình thích nhiệm vụ như vậy?”

“Chẳng lẽ không phải?” Hệ thống dừng một chút, tiếp tục nói: “Lúc trước cô nói loại nhiệm vụ như vậy, cô vô cùng hưng phấn, nóng lòng muốn thử.”

Lời này, hệ thống nói một chút cũng không sai.

Lúc trước, Nguyễn Nhuyễn xác thật rất thích loại nhiệm vụ này, tuy nói có chút tính khiêu chiến, cũng rất mạo hiểm khả năng bị Lục Ly ném ra hỏi cửa là rất cao, nhưng cô vẫn thích thân mật cùng Lục Ly.

Loại thân mật này, không biết nói như thế nào, dù sao chính là thích.

Nhưng hôm nay, Nguyễn Nhuyễn thật sự tức giận.

Còn không phải chỉ cắn rách một chiếc áo thôi sao, cần thiết bắt chính mình diện bích tư quá cả một đêm sao, tuy rằng cuối cùng cô vẫn đến ổ mèo ngủ.

Nhưng vẫn cảm thấy ủy khuất, lúc trước Lục Ly cũng không trừng phạt chính mình nghiêm khắc như vậy.

“Không làm.”

“Cô không làm thì Lục Ly liền rời giường, coi như muốn cáu kỉnh với Lục Ly, cô cũng phải làm xong nhiệm vụ.”

Nguyễn Nhuyễn: “……”

Trầm mặc hồi lâu, cô nhịn không được a một tiếng, oán giận nói: “Hệ thống mi thật sự rất phiền.”

Hệ thống không nói: “Tôi đây không phải vì muốn tốt cho cô sao.”

“Nhiệm vụ này bao nhiêu điểm?”

“Năm điểm.”

Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, bởi vì điểm thấp mà hơi bất đắc dĩ.

“Ta muốn biết, hoàng tử hôn mỹ nhân ngủ say như thế nào?”

“Cô không biết?” Hệ thống vô cùng kinh ngạc, “Cô khi còn nhỏ không đọc truyện cổ tích sao?”

Nguyễn Nhuyễn hừ lạnh: “Không đọc truyện cổ tích thì làm sao, cho dù đọc, ta bây giờ quên mất không được sao.” Cô hiện tại vô cùng tức, ngữ khí một chút cũng không khách khí.

Là thật sự tức giận.

Cũng may hệ thống khoan hồng độ lượng, cũng không so đo với cô.

Nhàn nhạt nói: “Tùy ý cô, trán hoặc là môi, chính cô chọn.”

Nguyễn Nhuyễn: “……”

Cô nghĩ, chính mình nếu hôn môi Lục Ly mà nói, Lục Ly sẽ trực tiếp nắm mình ném ra khỏi cửa, nhất định.

Cô vẫn không quên vấn đề tối hôm qua Trần Bân hỏi Lục Ly, thì ra Lục Ly bị người hôn qua, sẽ rất chán ghét.

Trách không được lúc trước xem phim điện ảnh cùng phim truyền hình Lục Ly đóng, chưa bao giờ nhìn thấy cảnh diễn thân mật của anh.

Lúc ấy còn tưởng kịch bản có vấn đề, hiện tại xem ra, có lẽ là Lục Ly trước khi chọn kịch bản liền nói chuyện này rõ ràng rồi.

Nguyễn Nhuyễn dưới đáy lòng âm thầm nghĩ, không biết vì sao, biết Lục Ly chưa từng quen bạn gái, chưa cùng người khác tiếp xúc thân mật, đáy lòng cô liền ngọt ngào.

Rõ ràng không có ăn đồ ngọt, nhưng miệng cùng đáy lòng như có vị ngọt tràn ra.

Nằm tại chỗ hồi lâu, Nguyễn Nhuyễn nghĩ, Lục Ly chưa từng nói qua chuyện yêu đương, cũng không cùng Lục Ly so đo.

Hệ thống hừ lạnh: “Cô thật ra đang an ủi chính mình thôi.”

“Liên quan gì đến chuyện của mi hả.” Nguyễn Nhuyễn từ trong ổ bò ra, lảo đảo chuẩn bị đi lên phòng.

Cô gần đây được Lục Ly dốc lòng chăm sóc, nuôi béo một chút, chắc vì được ăn ngon, lông toàn bộ cơ thể, nhìn qua càng bóng loáng nhuận sáng.

Người quả thật có chút mập, nhưng cố tình chính là như vậy mới đáng yêu nhất.

Dáng dấp Nguyễn Nhuyễn không xem như là mèo con xinh đẹp, nhưng lại là loài mèo nhỏ người gặp người thích.

Cho dù là người không thích mèo, sau khi nhìn đến Nguyễn Nhuyễn, đại đa số cũng sẽ cảm khái, bộ dáng của cô rất làm cho người thích.

Tròn tròn mập mập, đáng yêu hấp dẫn người.

Có đôi khi Nguyễn Nhuyễn cũng nghĩ, chắc bởi vì nguyên nhân này, cho nên Lục Ly mới có thể đối với cô đặc biệt.

Bước từng bước nhỏ, từng bước bò lên trêи phòng.

Đến hành lang, đã có ánh mặt trời từ cửa sổ lặng lẽ xuất hiện, rơi ở trêи sàn nhà, đầy ấm áp.

Phòng Lục Ly, ở cuối hành lang, Nguyễn Nhuyễn yên lặng đi tới, vang lên âm thanh nho nhỏ ở lầu hai.

Từ sau khi nuôi mèo, Lục Ly ngủ cũng không khóa cửa, đóng cửa cũng chỉ khép lại, thuận lợi cho mèo đẩy ra.

Chẳng qua Lục Ly không biết, cho dù khóa cửa, cô cũng có thể nhảy đến chốt cửa vặn mở ra.

Nguyễn Nhuyễn vươn móng vuốt, đẩy cửa phòng Lục Ly.

Trong phòng một mảnh tối tăm, rèm cửa sổ bị kéo kín đáo, chỉ có ánh sáng yếu ớt chiếu trêи tấm rèm.

Nguyễn Nhuyễn ngẩng đầu nhìn, xoay người đi tới bên giường Lục Ly.

Trêи giường, Lục Ly nhìn qua hình như đang còn ngủ say, nhưng thực ra, lúc mèo đẩy cửa tiến vào, Lục Ly liền tỉnh lại, nhưng anh muốn nhìn một chút, tối hôm qua con mèo nhỏ còn cáu kỉnh với mình, lúc này đi vào là muốn làm gì.

Khóe môi Lục Ly nhàn nhạt nhếch lên thành vòng cung, kỳ thật nhiều lúc, Lục Ly đều không phát hiện, anh đối với mèo của mình, cưng chiều quá mức.

*

Trong phòng an tĩnh, chỉ có hơi thở của một người một mèo đan xen.

Bởi vì trong phòng tối, lúc Nguyễn Nhuyễn nhảy lên giường, càng cảm thấy mình thật giống như đang làm chuyện người không nên thấy.

Luôn có một cảm giác chột dạ.

Lần trước mặc dù cũng hôn Lục Ly, nhưng lần này không giống nhau.

Lần trước ít nhất ánh mặt trời đã chiếu vào, làm gì cũng có cảm giác quang minh chính đại vậy, nhưng lần này… Bên trong căn phòng rèm cửa bị Lục Ly kéo kín như vậy, thật sự chỉ có ánh sáng yếu ớt chiếu vào trong.

Cô cẩn thận từ mép giường đi tới Lục Ly, lúc đến gần bả vai Lục Ly, Nguyễn Nhuyễn đã không khẩn trương như lần trước.

Lợi dụng đôi mắt sáng ngời của mèo, Nguyễn Nhuyễn nhìn chằm chằm mặt Lục Ly.

Dáng dấp của Lục Ly rất đẹp mắt, thanh tuyển, từ khi bắt đầu, mọi người đều tôn xưng mình là fan tỷ tỷ hoặc là fan dì …, nhưng bây giờ, cũng đã mười mấy năm.

Anh càng ngày càng tốt, lúc mới bắt đầu, mọi người chỉ cảm thấy anh ca hát không tệ, tài nghệ rất nhiều, tất cả mọi người đều thích đứa trẻ ngoan ngoãn, cho nên tự nhiên rất thích Lục Ly, lúc ấy còn có một nguyên nhân rất quan trọng, đó là thành tích của Lục Ly rất tốt, mỗi một lần thi khảo sát, cho dù công việc bận rộn, cũng vẫn luôn đứng trong top ba hằng năm, ngẫu nhiên có thể đứng hạng nhất.

Khi Nguyễn Nhuyễn gia nhập vào đoàn đội fans, là lúc cô học sơ trung*, Lục Ly đã trưởng thành.

*Trung học.

Nhưng cũng là thích, lúc ấy Lục Ly đã bắt đầu đóng phim, kỹ thuật diễn thật không tồi, đó là bộ phim vườn trường thần tượng, lần đầu tiên Nguyễn Nhuyễn xem, liền cảm thấy anh cười rất đẹp.

Nụ cười ở trong phim, từ lúc ấy liền vẫn luôn nhớ kỹ.

Giống như bị nhập ma vậy, ở nhà mua rất nhiều đồ liên quan tới Lục Ly, mỗi một năm sinh nhật, ngẫu nhiên cử hành một buổi biểu diễn, mỗi một bộ phim truyền hình, điện ảnh, tình cờ hoạt động, Nguyễn Nhuyễn chỉ cần có thời gian, liền sẽ tham gia.

Cô nhớ rõ năm đó, lúc cha mẹ vẫn còn sống, cô không mua được vé tham dự biểu diễn của Lục Ly, liền đứng ở bên ngoài sân vận động khóc lóc.



Nhớ lại quá khứ, đại đa số trí nhớ của Nguyễn Nhuyễn đều có liên quan tới Lục Ly.

Từ sau khi cha mẹ qua đời, Lục Ly giống như một mặt nào đó, cho cô nghị lực vậy.

Bởi vì Lục Ly đã từng nói, con người bất luận gặp chuyện gì khó khăn, cũng phải tiếp tục đi tiếp, mới có thể thấy ánh sáng, đứng tại chỗ, sẽ chỉ làm khó khăn trì trệ không tiến, để cho chính bạn bị vây khốn.

Cô từ khi cha mẹ qua đời, sinh hoạt một mình, thích Lục Ly, lại càng thêm khó có thể khống chế.

Cho đến khi biến thành mèo, cũng vẫn rất thích Lục Ly.

Nguyễn Nhuyễn nhìn chằm chằm Lục Ly, anh hô hấp vững vàng, ngẫu nhiên mày hơi nhăn lại, cô nhìn nhìn, không tự giác đến gần.

Đột nhiên, ánh mắt Nguyễn Nhuyễn dừng lại trêи cánh môi Lục Ly.

Cô nghĩ, nếu thật sự hôn môi Lục Ly, anh có thể không cảm thấy chán ghét không? Có thể không ném chính mình ra ngoài không?

“Cô thử xem đi chứ.” Hệ thống cổ vũ nói.

Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, hỏi ngược lại: “Thử một lần, cho ta thêm điểm sao?”

“Không thêm.”

Nguyễn Nhuyễn: “……” Vậy cô vì sao lại muốn làm thử chuyện nguy hiểm như vậy.

Cô im lặng, nuốt nuốt nước miếng, gian nan đem tầm mắt từ trêи môi Lục Ly dời đi, ngược lại đi lên hai bước, đuôi mèo vẫy vẫy, cúi đầu lại gần trán Lục Ly.

Tay Lục Ly đặt hai bên, nắm chặt.

Hai mắt khẽ run, nhưng lúc này Nguyễn Nhuyễn đang khẩn trương, hoàn toàn không có chú ý tới.

Cô cúi đầu, lè lưỡi ɭϊếʍ ɭϊếʍ, sau đó mới thu đầu lưỡi lại, hôn trán Lục Ly.

Cảm giác lạnh buốt.

Chỉ hôn trán, Nguyễn Nhuyễn liền cảm giác liền cảm giác tim mình đập như sấm, sau khi hôn xong, cô lui ra một bước, muốn đè nén trái tim đang nhảy lên quá nhanh.

Cuống cuồng, liền giẫm phải cánh tay của Lục Ly.

“Ừ… ” Lục Ly khẽ hừ một tiếng, lúc này mới từ từ tỉnh lại, một đôi mắt sâu không thấy đáy, khóe môi nhẹ cong, thẳng tắp nhìn chằm chằm Nguyễn Nhuyễn.

Người Nguyễn Nhuyễn cứng đờ, vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Lục Ly.

Đây là… Thực sự bị chính mình hôn tỉnh?

Lục Ly mở mắt, nhắm mắt, lại lần nữa mở ra, làm bộ nhậm nhèm, ngáp một cái nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn, nhướng mày, khóe môi mang theo ý cười cưng chiều, mới vừa tỉnh lại giọng khàn khàn vang lên ở bên tai Nguyễn Nhuyễn.

“Mày tại sao lại ở đây?”

Nguyễn Nhuyễn: “……” Lục Ly hẳn là không biết chính mình trộm hôn anh.

“Meo.” Cô kêu một tiếng, trực tiếp đưa lưng về phía Lục Ly, nhảy xuống giường.

Nhiệm vụ dù sao cũng hoàn thành, nhưng cô tỏ vẻ, bây giờ nhìn thấy chuyện gì Lục Ly cũng không quan tâm, vẫn còn một chút xíu tức giận.

Làm sao có thể biểu hiện cái gì cũng chưa xảy ra chứ.

Rõ ràng tối hôm qua trừng phạt chính mình không phải sao.

Nguyễn Nhuyễn mới vừa nhảy xuống giường, đi lên trước mấy bước, Lục Ly liền xốc lên chăn xuống giường, ôm mèo lên, ôm trong ngực mình, cười nhẹ nói: “Còn tức giận với ta?”

Nguyễn Nhuyễn không nói lời nào, cũng không kêu.

Liền xoay người không muốn nhìn thấy Lục Ly.

Lục Ly nhìn cười không ngừng, giọng nói tê tê dại dại truyền vào bên tai, dường như càng khó mà kiềm chế trái tim đang nhảy lên quá nhanh.

Anh duỗi tay nhéo lỗ tai Nguyễn Nhuyễn, cố ý đến gần cô hỏi: “Thật sự còn tức giận? Tức giận liền kêu một tiếng, không tức giận kêu hai tiếng tới nghe một chút.”

Nguyễn Nhuyễn trầm tư một hồi, nhỏ giọng “Meo” một tiếng.

Lục Ly ngừng lại, cong môi cười: “Như vậy sao, vậy buổi sáng cho mày ăn bánh quy sữa bò thì sao? Còn tức giận sao?”

Nguyễn Nhuyễn im lặng, cảm thấy chính mình không thể dễ dàng bị khuyết phục như vậy được.

Cô kiên trì không lên tiếng, Lục Ly nhìn, kinh ngạc nhướng mày, giọng mang theo ý cười nói: “Ta còn tính toán cho mày đi mua quần áo, nếu còn tức giận, vậy không mang theo.”

Nguyễn Nhuyễn: “……” Cúi đầu nhìn thân mình lông xù xù, đối với quần áo, cô vẫn có lòng hiếu kỳ.

Nữ vi duyệt kỉ giả dung*, lời này nói một chút cũng không sai.

*Sĩ vi tri kỉ giả tử, nữ vi duyệt kỉ giả dung.

士爲知己者死,女爲悅己者容。

Kẻ sĩ hy sinh vì tri kỷ, đàn bà tô điểm vì người yêu.

Cho dù cô hiện tại là một con mèo, nhưng Nguyễn Nhuyễn vẫn muốn xem quần áo mới, ít nhất đi cửa hàng tổng hợp nhìn một chút cũng được.

Cô quay đầu ánh mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Lục Ly, muốn biết Lục Ly có phải sẽ mua quần áo cho chính mình không.

Nếu muốn mua, mình có thể nhìn thấy Lục Ly thay quần áo không?

“Meo.” Cô vươn móng vuốt đặt trêи vai Lục Ly, hai ánh mắt chứa tia sáng.

Lục Ly như là có thể đọc hiểu ánh mắt của cô, cúi đầu hỏi: “Mày muốn xem ta mua quần áo?”

“Meo.” Cô tỏ vẻ là điều này.

Nhìn cô, Lục Ly cười nhẹ, duỗi tay nhéo nhéo lỗ tai cô trong lòng bàn tay.

“Vậy còn tức giận với ta sao?”

“Meo.”

“Meo.”

Đương nhiên không tức giận, cô lại không phải đồ đầu đất.

Lục Ly nửa híp mắt nhìn cô thật lâu, mới ôm Nguyễn Nhuyễn tới cửa phòng tắm, Lục Ly cầm lấy bàn chải đánh răng, nặn kem đánh răng cúi đầu nhìn cô: “Ngoan ngoãn ngồi yên, đợi một hồi liền mang mày đi ra ngoài.”

Nguyễn Nhuyễn hưng phấn dị thường: “Meo.”

Có thể thấy nam thần thay quần áo, nói không chừng… Nguyễn Nhuyễn ở đáy lòng vui vẻ, còn có thể thấy nam thần thay quần áo, vậy có phải hay không cũng đồng nghĩa với… Có thể thấy cơ bụng?

Phải biết, chính cô so với việc fans spam phát sóng trực tiếp tối hôm qua, còn muốn được nhìn thấy cơ bụng Lục Ly hơn đấy.

Nghĩ nghĩ, tầm mắt Nguyễn Nhuyễn không tự chủ rơi vào bên hông Lục Ly.

Cô có xúc động, muốn đi vén quần áo xem cơ bụng.