Năm Thứ 7 Của Hai Vợ Chồng

Chương 3: Lê hải đường…



Ừ thì tôi biết thói quen thật không tốt. Lòng có chút không thoải mái là đi mua rượu, vừa nốc rượu là không kiềm chế được suy nghĩ của mình nghĩ tới những chuyện bực bội, vừa nghĩ tới là lại càng thêm bực, cứ lặp đi lặp lại như vậy… Kết quả là giày xéo thân thể của mình.

Là một người bác sĩ, chuyện này không tốt dĩ nhiên là tôi hiểu. Nhưng giống như có những người biết rõ ‘come out’ không khống chế được nửa người dưới của mình, có những người biết rõ tham ô trái pháp luật vẫn cứ mắc sai lầm, có những người biết rõ hít thuốc phiện sẽ nghiện vẫn không thể chống cự được cám dỗ.

Tôi không kiềm chế được loại thói quen thối nát này của mình.

Thực ra mấy năm rày tôi đã như vậy rồi, thật đấy. Mấy năm nay, tuổi tác càng lớn, tâm tình cũng không còn thoải mái như vậy nữa, cái lúc vừa quen Mạnh Tiểu Viên, tôi vẫn còn mang chút nóng nảy. Quyết liệt ‘come out’ với người nhà lại chia tay với bạn trai trước, vừa làm việc tại khoa tâm thần được không lâu mỗi ngày phải chịu áp lực thật lớn, quãng ngày ấy hầu như ngày nào tôi cũng tới PUB mua say, sáng sớm tỉnh lại bên cạnh luôn là một người đàn ông xa lạ. Mãi đến cái hôm tôi lại một lần say như chết, cơ thể đàn ông vắt trên người tôi cũng không rõ hình dạng ra sao, Mạnh Tiểu Viên chạy vào quán bar tha tôi ra như tha va li, đặt ở trên một chiếc Buick không biết chủ xe xui xẻo nào đỗ ven đường, cho tôi một cái tát nảy lửa.

Cái bạt tai ấy thật là mịa nó đau, giờ tôi nhớ tới vẫn thấy xót. Lúc đó hắn tát tôi, tôi vẫn còn lơ mơ, lão tử lớn thế này đánh nhau với lưu manh, bị cha già đánh mắng như bệnh nhân mà cũng chưa có ai tát tôi. Chờ tôi phản ứng được lại muốn nổi trận lôi đình thì hắn lại bổ nhào tới gặm cắn môi tôi một phen, gặm xong còn bĩu môi, hùng hổ nói rằng: “Làm người yêu tôi đi!”

… Mạnh Tiểu Viên là một tên ‘nhị’ (cũng thuộc dạng hâm hâm dở dở). Hắn thực sự là một tên ‘nhị’. Nhưng chính tên ‘nhị’, ‘ngốc bức’ ấy, mỗi lần tôi vì chuyện công việc, chuyện trong nhà mà ở bên cạnh tôi; vào mỗi lần tôi không chống đỡ nổi, đùa giỡn chọc tôi cười; vào mỗi lần tôi buồn chán, nghĩ mọi cách làm tăng tình thú sinh hoạt; vào mỗi lần tôi lên cơn đều nhân nhượng tôi tự cho là đúng. Đời này lần đầu tiên tôi gặp người tốt với tôi như vậy.

Nhưng mấy năm nay hắn càng ngày càng chín chắn. Có đôi khi tôi cảm thấy thời kỳ chín chắn về mặt tâm lý của Mạnh Tiểu Viên có phải muộn hơn người khác mấy năm không, tới năm 30 rồi mới bắt đầu từ từ trở nên ra dáng đàn ông. Hắn bắt đầu thường xuyên mặc comple, bắt đầu phát triển mạnh trong sự nghiệp, càng ngày càng ít ‘nhị’, cũng chẳng còn dài dòng như bà mụ nữa. Lúc làm tình hắn bắt đầu không còn trầm mê nữa mà ngày càng chú ý tới cảm nhận của tôi, hắn bắt đầu nhớ kỹ mỗi một ngày kỷ niệm rồi đặt nhà hàng cao cấp đưa tôi đi chơi một số thứ quái đản, thế nhưng có đôi lúc tôi nhìn hắn sẽ cảm thấy hắn rất xa lạ. Tôi lại bất giác hoài niệm cái tên Mạnh Tiểu Viên vừa lên giường đã hoàn toàn theo nửa người dưới, đợi đến sáng hôm sau mới ôm tôi xin lỗi các kiểu, cái người vĩnh viễn không nhớ bất kể ngày kỷ niệm nào làm tôi buồn phiền đến muốn nôn ra máu kia.

Cái tên Mạnh Tiểu Viên vừa ‘tra’ vừa thối nát vừa ấu trĩ, Lê Hải Đường gửi cho hắn một tin nhắn, hắn cũng tuyệt đối không đáp lại một tin nhắn chỉ có chữ ‘Ờ’ thôi đâu.



… …

… … … Đệt! Tôi uống nhiều nước tiểu ngựa (~ bia) như vậy, nhớ lại lâu như vậy, chính là bởi vì một mẩu tin nhắn thôi sao! Tôi mịa nó sao lại ấu trĩ như vậy!

“Tiểu Đường mày không sao chứ…” Thường Từ dè dặt quan sát sắc mặt tôi, “Mày vẫn nên uống ít đi thôi, mày mà say lê lết ở đây, tao biết ăn nói với lão Mạnh sao…”

“Lão Mạnh em gái mày!”

“Lão Mạnh lúc nào thì thành em gái tao rồi, nếu thật là em gái tao thì cũng nên là mày chứ…”

“Mịa!” Tôi cầm chai bia bỗng đứng lên. “Thường Từ mày có ý gì?!”

“Bình tĩnh bình tĩnh!” Thường Từ cuống quít ấn tôi xuống, “Tao không có ý gì thật không có ý gì! Tao không phải một thẳng nam sao, cũng không hiểu bọn cong chúng mày nghĩ thế nào. Tao chính là nghĩ một người ở trên một người ở dưới, nếu như bên làm nữ đương nhiên phải ở bên dưới làm nữ… Mày bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh! Mày là đàn ông, đàn ông đích thực! Tao chỉ nói thôi mà, nói thôi mà!”

“Thường Từ, có đôi khi tao thật muốn xé banh mồm mày…” Ngấm nhiều cồn quá, đầu óc cứ ong ong đau, tôi vô lực lườm Thường Từ, “Lần thứ một vạn tao nói cho mày biết, tao ở bên dưới không phải bởi vì Mạnh Tiểu Viên đàn ông hơn tao, mà là bởi vì Mạnh Tiểu Viên mịa nó bị trĩ sang!”

Cồn dẫn đến não tàn (đầu óc có vấn đề), hơn nữa do Thường Từ kích thích, câu cuối tôi nói hơi lớn. Ừ… E là không chỉ hơi thôi đâu… Tiếng nói vừa dứt, cả quầy lộ thiên la hét ầm ĩ chợt im phăng phắc, ánh mắt của người ngồi mấy bàn xung quanh tập trung hết lên người tôi.

“Nhìn cái gì chứ! Lão tử chính là bị đàn ông đè đấy, thì sao hả?” Tôi nhìn trái phải chung quanh, vỗ bàn, rống to hơn.

Người nhìn tôi lập tức đều quay đầu đi trò chuyện hết, chẳng qua tiếng la hét ầm ĩ bắt đầu lần nữa thấy thế nào cũng theo kiểu gượng ép.

“Phục vụ đâu, thanh toán đi…” Thường Từ đỡ trán che nửa mặt, ấp úng gọi người tính tiền.

“Mày làm gì? Tao vẫn chưa uống đủ đây! Sao mà ngại mất mặt? Mày mở quán mỗi ngày roi da nến đuốc trứng chiếc, sao chưa thấy mày mất mặt bao giờ?”

“Không cần thối tiền đâu!” Thường Từ vỗ tờ tiền xuống bàn, quyết định nhanh tay dìu tôi ra ngoài.

“Mày làm gì, đừng cù cưa cù nhằng chứ, gia là người có vợ…”

“Lê Hải Đương mày là gia mày là gia, gia, xin mày thương xót tiểu nhân đi thôi…”

“Tao không đi đâu, tao phải về nhà… Tao phải về nhà làm cơm cho Tiểu Viên nhà tao…”

“Tiểu Viên nhà mày hôm nay tăng ca, không cần mày làm cơm…”

“Tao muốn làm cơm!”

“Được được được làm cơm! Bây giờ tao đưa mày về làm cơm!”

“Tao làm cơm ăn cực ngon…”

“Vâng vâng vâng, tay nghề nấu ăn của Lê gia là hạng nhất của nhất…”

“… Tiểu Viên?”

“Ấy tao là Thường Từ không phải lão Mạnh nhà mày! Mày nhìn rõ ràng đừng nhận sai, nhận sai rồi là tao sẽ chết rất thảm!”

Tôi ngừng bước chân. Cảm giác như là có chậu nước lạnh hất ướt từ đầu tới chân, đầu óc bị cồn làm mơ màng ‘tinh’ một tiếng, thoáng cái đã tỉnh táo.

Cách một con đường, tôi nhìn thấy Mạnh Tiểu Viên và mấy người vừa nói vừa cười đi vào một quán ăn, chắc đều là đồng nghiệp, bởi vì tôi nhận ra Thái Thiếu Điền trong đó. Cũng chỉ có một người đi theo bọn họ trông khang khác, đó là một người con trai trẻ tuổi cười trông rất được, mặt mũi khá đẹp, là quá đẹp ấy. Cậu ta nhắm mắt theo đuôi sát bên cạnh Mạnh Tiểu Viên, chẳng biết nói gì, hai người đều mỉm cười.

Tôi cúi đầu nhìn đồng hồ, mười hai giờ rưỡi đêm. Lại lấy di động ra nhìn qua, không có ai gọi tới, cũng không có tin nhắn.

“Ấy? Kia không phải lão Mạnh nhà mày sao? Tăng ca xong còn đi với đồng nghiệp à. Chúng ta qua bắt chuyện cái không?”

“Không được, tao phải về nhà.”

“Lão Mạnh ở đây không muốn ăn cái gì sao? Không cần mày làm cơm.”

Tôi nhìn Thường Từ, đi tới ven đường tiện tay gọi một chiếc taxi, mở cửa xe liền ngồi vào.

“Ấy mày làm gì đấy, muốn về nhà thì cũng là tao đưa mày về.”

“Tài xế, đường Hà Châu.” Tôi đóng cửa xe cái phịch, mặc kệ Thường Từ líu ríu. Taxi nhanh chóng bỏ rơi Thường Từ, tôi dựa vào cái lưng ghế đằng sau, cuộn người lại.

><><><