Năm Thứ 7 Của Hai Vợ Chồng

Chương 4: Mạnh tiểu viên…



Nói tới tiểu tác giả tới làm khách tuần trước, thực ra tôi không thích cậu ta lắm. Tuy tôi tự phân tích một phen, nếu như đặt vào 7 năm trước tôi còn chưa gặp Lê Hải Đường thì chắc tôi còn sẽ động tâm linh tinh với cậu ta đấy, nhưng giờ đây gặp người như thế, tôi không cảm thấy gì cả, nhiều lắm cảm thấy cậu ta trông khá là dễ nhìn thôi.

Thế nhưng cậu ta có cảm giác gì với tôi, tuy rằng tôi không nói rõ được, nhưng trực giác mách tôi rằng… Tôi nên cách xa cậu ta một chút. Không phải tôi tự kỷ, tôi vẫn cảm thấy trạng thái hiện nay không tồi, bất kể nhìn từ phương diện nào đều thấy trạng thái này là tốt nhất, đương nhiên nhà tôi tựa hồ khó chịu với trạng thái tốt đẹp hiện nay – tuy rằng hắn không nói gì, nhưng tôi thực sự có thể cảm giác được.

Khụ, đi xa quá, tiếp tục nói tới tiểu tác gia, tôi cảm thấy động cơ bất lương của cậu ta với tôi, cho nên tôi muốn lơ cậu ta, thế là khi làm xong chương trình thăm hỏi kia tôi liền cắt đứt liên hệ, nhưng tôi trăm triệu lần không ngờ rằng, cậu ta lại tìm tới đài?!

Nhớ lại tình hình bên trong thang máy, tôi đứng sau Thái Thiếu Điền, tiểu tác gia đứng trước mặt Thái Thiếu Điền, giữa tôi và cậu ta cách một người, tôi cố gắng không nhìn tới cậu ta, cậu ta thì cố gắng nhìn tôi, sau đó Thái Thiếu Điền liền không chút do dự ngồi xổm trong góc giả vờ xung quanh đều là không khí.

Sau đó tiểu tác gia – Ngô Tiểu Sơn – cậu ta chậm rì rì mở miệng: “Nói tới thang máy, thực ra có rất nhiều chuyện kinh dị.”

Thái Thiếu Điền đã mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim giả vờ chẳng nghe thấy gì, tôi chỉ có thể nói tiếp: “Những chuyện ấy đã xưa… Không có gì kinh khủng cả.”

Đây là lời nói thật, bởi vì tôi thật sự không cảm thấy có gì kinh khủng cả. Thực ra thứ dọa người nhất chính là con người đi, những thứ ma quỷ này có đáng sợ như những bệnh nhân trong viện tâm thần không, so với những bệnh nhân vừa mở cửa đã cầm dao bổ nhào vào người cho một phát thì những con quỷ này chẳng là gì! Cho nên từ trước tới nay tôi đều cảm thấy Lê Hải Đường nhà tôi đúng là trâu bò, hắn là một bác sĩ, hơn nữa còn là bác sĩ của bệnh viện tâm thần, hơn nữa là bác sĩ có thể kiềm chế những bệnh nhân phát bệnh này, tôi cứ luôn nghĩ rằng, nếu có một ngày Lê Hải Đường nhà tôi ra ngoài gặp phải kẻ bắt cóc, hắn chắc chắn có thể tay không kiềm chế họ, tuyệt đối có thể đánh cho kẻ bắt cóc ấy mặt dán đất không dám nhúc nhích.

Ngô Tiểu Sơn – tiểu tác gia ấy – cậu ta nhếch khóe miệng cười, khóe mắt đuôi lông mày ấy đều cong cong lên, thế là trong chớp mắt, tôi cảm thấy toàn bộ bên trong thang máy đều phấp phới đầy hoa đào màu hồng phấn, sau đó cậu ta còn nói: “Mạnh chủ bá, buổi trưa tôi mời ăn cơm nhé? Đi ăn đồ Pháp hay Nhật đây? Hay là đi ăn đồ Hàn nhé?”

Tôi yên lặng một lát, ngó Thái Thiếu Điền đứng trong góc một cái, hít sâu một hơi: “À thì, trưa tôi định đi ăn McDonald.”

Nói lời này, tôi xin thề, tôi thực sự thấy khóe miệng Ngô Tiểu Sơn giần giật, sau đó Thái Thiếu Điền đứng trong góc lại rút một cái cổ vịt từ trong bưu phẩm của hắn ra đưa, hắn nói: “Tiểu Viên à cậu bao tuổi rồi mà trưa còn đi ăn McDonald? Có phải cậu còn muốn ăn Happy Meals(*) không?”

(*) Happy Meals: 1 suất combo của McDonald.

“Happy Meals ăn không đủ no.” Tôi nhận lấy cái cổ vịt của Thái Thiếu Điền đưa tới, mở ra gặm, “Cho nên tôi vẫn đang lo rốt cục nên đi KFC hay McDonald đây? Tôi có thể một mình ăn hết một suất combo gà rán của KFC đấy.”

Thái Thiếu Điền đỡ trán: “Cậu ăn đi ăn đi, một ngày nào đó sẽ ăn thành béo múp míp.”

Tôi ngẫm những lời này, lại nhìn Thái Thiếu Điền một cái, mắt trợn trừng: “Tiểu Thái à, cậu đang ghen tị với vóc người sáu múi cơ bụng của tôi phải không phải không?”

Thái Thiếu Điền nhất thời nổi giận, đang muốn bổ tới thì thang máy đã tới tầng 1, tôi liền chạy vù ra ngoài thang máy.

Ngô Tiểu Sơn theo Thái Thiếu Điền đi ra khỏi thang máy, đứng trước mặt tôi cười ngọt: “Vậy tôi đi ăn McDonald cùng anh được không?”

Nghe những lời này, tôi nhất thời toàn thân nổi da gà. Xin cho phép tôi dài dòng phân tích những lời này một phen, đầu tiên những lời này nói cứ như là tôi quen thân với cậu ta lắm ấy, nhưng thực ra tôi căn bản không quen cậu ta, đây có phải có thể nói lên rằng hắn muốn mượn hơi quan hệ giữa tôi và cậu ta không? Nhưng mà hành vi vừa rồi của tôi đã thể hiện rõ ràng tôi thực ra chẳng muốn ăn trưa với cậu ta chút nào, cho nên hành động của cậu ta thật là có ý đồ riêng! Thứ hai, lúc nói những lời này cậu ta rất dịu dàng, kể ra có chút giống lúc tôi dỗ Lê Hải Đường nhà tôi bị cảm mà không chịu uống thuốc cũng dịu dàng dỗ dành hắn như thế, cho nên những lời dịu dàng như thế có thể nói lên nhiều vấn đề lắm. Cuối cùng, cái chữ ‘không’ cuối cùng kia, cái giọng điệu nhướn lên ấy! Tôi vốn không muốn suy đoán ý tứ của cậu ta với tôi chỉ có thể biết cậu ta có ý với tôi thôi. (bảo làm sao dài dòng =, =, nói không dấu phẩy luôn)

Thái Thiếu Điền ra khỏi thang máy bỏ lại một câu tôi đi gửi cổ vịt rồi biến luôn, sau đó chỗ cửa thang máy chỉ còn lại tôi và Ngô Tiểu Sơn mắt to trừng mắt nhỏ – đương nhiên tôi là mắt to, mắt của tôi khá là to đấy.

Mặc dù mắt tôi khá to, nhưng rõ ràng là tôi không chịu nổi cái nhìn chăm chăm thâm tình tựa hồ viết bốn chữ ẩn tình đưa tình ấy của cậu ta, vì thế tôi chỉ có thể nói: “Hay là chúng ta cứ đi ăn KFC đi, phần combo cũng khá đủ.”

Ngô Tiểu Sơn tiếp tục cười, sau đó gật đầu: “Đi thôi đi thôi, tôi biết chỗ đầu đường Trung Sơn có quán KFC.”

Nghe lời này trong lòng tôi thầm gào rú: tôi biết tôi biết tôi biết tôi đã làm ở chỗ này nhiều năm như vậy sao tôi không biết đầu đường Trung Sơn có một quán KFC chứ, hơn nữa rõ ràng tôi đã biểu hiện rõ ràng không muốn đi ăn với cậu sao cậu còn làm bộ như không thấy cậu thật làm như không thấy sao không thấy sao a a a a a a a!

Sau đó Ngô Tiểu Sơn ôm vai tôi đi ra khỏi tòa nhà. Tôi cứng ngắc người một chút, rốt cục tôi là muốn đẩy ra không đây? Do dự 3s rồi ta đẩy cậu ta ra, sau đó nói: “Này, trời nóng…”

Ngô Tiểu Sơn cười cong mắt: “Hôm nay dự báo thời tiết nói sẽ hạ nhiệt độ mà Mạnh chủ bá.”

Tôi yên lặng nhìn cậu ta 2s, sau đó tôi yên lặng đi phía trước, không nói.

Ngô Tiểu Sơn rất tự nhiên theo kịp, vừa bước đi vừa nói: “Mạnh chủ bá thích đọc tiểu thuyết của tôi không?”

“Không thích lắm.”

“Ây chà? Có thể nói ra là vì sao không?”

“Ack… Đề tài không thích…” Ra khỏi tòa nhà rồi tôi ngẩng đầu nhìn trời, quả nhiên là trời nhiều mây, gió mát vù vù.

“Mạnh chủ bá thích loại tiểu thuyết gì?” Ngô Tiểu Sơn tiếp tục hỏi.

“Tôi thích lướt web hơn – tôi thấy tiểu thuyết của cậu khá là Tấn Giang.” Tôi bỗng nhớ tới lúc ngồi lướt web với Lê Hải Đường nhà tôi ở nhà vào buổi tối, có một lần tôi vào nhầm một diễn đàn màu phấn hồng, xem được vài trang thì mặt đỏ lừ, còn bị hắn giễu tôi mãi. Nhưng sau đó tôi muốn tiếp tục đi lầm vào thì thế nào cũng không tìm được, đúng là bi kịch.

“Mạnh chủ bá còn đọc tiểu thuyết mạng ư?” Giọng Ngô Tiểu Sơn cao lên.

Tôi gật đầu cứng nhắc, sau đó nghe thấy Ngô Tiểu Sơn còn nói: “Thực ra tôi có viết chút văn đăng trên mạng, nói không chừng Mạnh chủ bá đã đọc qua tiểu thuyết của tôi rồi ấy!”

Tôi yên lặng suy nghĩ 2s, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy cửa KFC, vì thế tôi nghĩ tôi giải thoát rồi, chạy vội vào KFC mua hai suất combo không khỏi phân trần kín đáo đưa cho cậu ta một suất rồi thấy vẻ mặt kinh ngạc của cậu ta – nói thật trong cái giây phút ấy tôi thấy sướng thế, tôi thật muốn cậu ta ăn hamburger rồi nghẹn chết luôn đi, đừng quấn lấy tôi nữa.

Nhưng ông trời rốt cục không nghe thấy tiếng lòng tôi, ăn xong KFC rồi cậu ta nói cậu ta muốn biết đài phát thanh rốt cục là như thế nào – tôi nói cái này có gì mà phải hiếu kỳ – thế nhưng tôi không cách nào cãi lại được – vì thế cậu ta theo tôi về đài.

Sau khi tôi cưỡi ngựa xem hoa mang theo cậu ta đi thăm thú xem đài phát thanh rốt cục là như thế nào, cậu ta còn nói muốn xem tôi thu chương trình – nói thật trong nháy mắt ấy tôi thật muốn lấy ống nghe điện thoại đập cậu ta ngất luôn, nhưng như vậy bạo lực quá, tôi phải duy trì phong độ của tôi, cho nên tôi nhịn, vì thế cậu ta xem tôi làm chương trình cả buổi chiều.

Cuối cùng đến giờ tan ca tôi cứ tưởng rằng tôi tăng ca cậu ta sẽ đi – cậu ta đúng là đi thật, nhưng qua một lát cậu ta lại mang bánh gato quay lại! Cậu ta lại quay lại!! Không những lúc tăng ca không đi đã đành, sau khi chúng tôi hết giờ làm đi ăn bữa khuya cậu ta cũng theo – nếu tôi sớm biết Lê Hải Đường nhà tôi sẽ thấy cậu ta theo tôi đi ăn khuya còn kỳ quái chiến tranh lạnh với tôi một buổi sáng thì tôi thật sự sẽ bày tỏ với lãnh đạo rằng tôi còn có thể tăng ca mấy tiếng tuyệt đối không thành vấn đề!

Thế nhưng đó đều là nếu như…

Hôm đó lúc tôi về nhà, nhà tôi đã đi ngủ, tôi nhẹ chân nhẹ tay bò lên giường, sau đó bị hắn đạp xuống dưới, tôi lại bò, hắn lại đạp…

Lại bò…

Lại đạp…

Bò…

Đạp…

Bò bò bò…

Đạp đạp đạp…

Sau đó tôi bụm cái mông bị thương chui vào phòng sách ngủ.

Sáng hôm sau thức dậy, hắn… hắn chiếm lấy WC…

><><><><