Nàng Là Vai Chính

Chương 21



Trong cửa hàng "Nhất Viên Đường", Du Như Băng đứng trước giá kẹo quen thuộc, đôi mắt an an tĩnh tĩnh ôn nhu tràn đầy đều nằm ở nhóm kẹo nhỏ được ánh đèn chiếu xuống, chóp mũi nhẹ nhàng lay động, hương kẹo bay vào mũi, lặng lẽ tốt đẹp đến nỗi làm thể xác và tinh thần người ta sung sướng.

Đường Hàn Thu như cũ đứng ở bên cạnh cô ấy như máy ATM, dùng ánh sáng tiền tài chiếu rọi cô ấy.

Lông mi thon dài của Du Như Băng run rẩy một chút, nói: "Đường tổng, tôi bỗng nhiên cảm thấy...... Hẳn là ai thấy thì có phần?"

Đường Hàn Thu: "Hả?"

Tư duy của cô ấy lại nhảy đến không gian nào rồi?

Du Như Băng đối mặt với máy ATM, tính tình xưa nay chưa từng tốt, khóe miệng giương lên độ cong nhỏ không quá một giây là cong xuống, nói chuyện đều mang theo cảm giác gió xuân ôn nhu: "Đường tổng thích vị gì nha?"

Đường Hàn Thu nháy mắt tỉnh ngộ: "......"

Lấy tiền mượn người chia cho người có phải không đúng chỗ nào hay không?

Đường Hàn Thu thở dài: "Không cần mua cho tôi, tôi không ăn kẹo."

Du Như Băng chớp chớp mắt: "Đây có phải chính là ' vốn là cùng một gốc sinh ra ' trong truyền thuyết?"

Bởi vì đều là đường ( Đường)?*

*Đường Hàn Thu họ Đường, mà kẹo cũng là đường

Phản ứng lại Đường Hàn Thu bội phục cô ấy nói: "Tôi chỉ là không ăn ngọt được."

Du Như Băng tiếc nuối tấm tắc hai tiếng, giống như Đường Hàn Thu bỏ lỡ thứ tốt đẹp nhất trên thế giới: "Vậy cũng quá đáng tiếc."

Cô lập tức duỗi tay từ bên cạnh với lên kệ hàng cầm lấy một cây kẹo que hồng nhạt vị dâu tây bọc giấy gói kẹo trong suốt, giống như dâng hiến vật quý đưa tới trước mặt Đường Hàn Thu, vui vẻ nói: "Nếu không ngài thử cái này xem?"

Đường Hàn Thu nhìn que kẹo trước mắt nửa điểm hứng thú đều nhấc không nổi, nên nâng tay lên làm một động tác cự tuyệt: "Không cần."

Du Như Băng lấy kẹo lại, vẻ mặt đại nghĩa: "Vậy đành phải vất vả tôi người tài giỏi thường nhiều việc, thay ngài thử vậy."

Đường Hàn Thu: "???"

Em còn dát vàng lên người mình?!

Du Như Băng cuối cùng chỉ lấy từ trên giá ba cây kẹo que, làm Đường Hàn Thu còn sửng sốt một chút, cô vốn tưởng rằng cô ấy sẽ đem toàn bộ trên kệ dọn sạch không sót cái nào, nhưng chưa từng nghĩ rằng cô ấy hàm súc như vậy.

Quả nhiên là có thể kiếm nhiều thì kiếm nhiều một chút, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm thêm một chút sao?

Đường Hàn Thu trước khi trả tiền vẫn là hỏi lại một lần: "Em thật sự không lấy nhiều hơn chút sao? Dù sao cũng không cần em trả tiền."

Du Như Băng nghe vậy sửng sốt, tiện đà nghiêm mặt nói: "Đường tổng, chúng ta nhất định phải tiêu xài có lý trí, không thể bởi vì có tiền thì tiêu loạn lên."

Đường Hàn Thu: "...... Cái này còn không đến một trăm đồng đó?"

Du Như Băng: "Haiz, này không phải là tôi muốn giúp ngài tính toán sao!"

"Vậy là lần sau có thể đến nữa rồi."

Đường Hàn Thu vừa tức vừa buồn cười nhìn cô ấy: "Còn bắt đầu tính toán lâu dài sao? Em đây là ăn vạ tôi đúng không?"

Du Như Băng đúng lý hợp tình nói: "Này rõ ràng là mộng tưởng của toàn nhân loại!"

Đường Hàn Thu: "???" Mộng tưởng của toàn nhân loại là ăn vạ tôi sao?!

Du Như Băng: "Trước giàu thì theo sau cũng giàu, thử hỏi ai không muốn làm bạn với phú bà xinh đẹp chứ!"

Đương sự phú bà xinh đẹp khoanh tay trước ngực, buồn cười nhìn cô ấy: "Cùng tôi làm bạn thì mưu đồ tiền của tôi hả?"

Du Như Băng: "Hiểu lầm, còn mưu đồ sắc đẹp của ngài."

Đường Hàn Thu: "......" Tôi đây nên cảm ơn sự thành thật của em?

Cô vén tóc dài qua sau tai, ánh mắt sâu kín nhìn Du Như Băng: "Lỡ như ngày nào đó tôi phá sản thì sao?"

Du Như Băng nghe vậy, nhẹ nhàng nói: "Sợ cái gì, không phải còn có tôi sao?"

Đường Hàn Thu lặng im nhìn cô ấy.

Du Như Băng: "Tôi có thể đi nhặt rác nuôi chị a!"

Cô ấy sảng khoái nói: "Chị yên tâm, tôi nhặt được bánh bao đều cho chị hết!"

Công sức nhẫn nhịn của Đường Hàn Thu nháy mắt bị phá vỡ, không nhịn được cười khẽ ra tiếng, duỗi tay lấy kẹo trong tay cô ấy, đi đến quầy thu ngân bên kia, để lại một câu: "Vậy tốt, em chính là người bạn tôi kết giao."

Du Như Băng nhìn bóng người cao gầy của cô, khóe miệng hướng về phía trước giương lên.

Thật ra, toàn nhân loại còn có một giấc mộng —— được phú bà xinh đẹp bao dưỡng, phấn đấu hơn mười năm.

Nếu ai có thể được Đường Hàn Thu tuyệt vời như vậy, phú bà có tiền lại xinh đẹp bao dưỡng, không chừng không dừng lại ở phấn đấu mười năm đi, ít nhất là hơn phân nửa đời.

Du Như Băng bỗng nhiên tò mò, cũng không biết Đường Hàn Thu có thể bao dưỡng người khác hay không, ai sẽ có vận may như vậy được cô ấy bao dưỡng đây?

Dù sao không phải là cô, rốt cuộc cô chỉ là đến giúp Đường Hàn Thu liều mạng kiếm tiền, đã từ hàng ngũ "Phấn đấu hơn mười năm" xoá tên.

Nhưng không liên quan, các cô là bạn bè.

Đây là người bạn có ý nghĩa chân chính đầu tiên từ khi cô đi vào thế giới này.

...

Hàn Vi nhìn hai que kẹo trong tay, trầm mặc không nói, lại quay người nhìn về phía Đường Hàn Thu.

Đường Hàn Thu tư thái lười biếng ưu nhã dựa vào ghế sau, tầm mắt thấy đầu cô ấy quay lại đây, mở miệng: "Ai thấy thì có phần, cầm đi."

Du Như Băng cầm kẹo que, vui vẻ cười nói: "Hàn tổng vất vả, ăn nhiều kẹo một chút bổ sung năng lượng."

Đường Hàn Thu bên cạnh bổ sung: "Có thể bồi bổ, đừng ăn quá nhiều là được."

Kẹo xác thực có thể bổ sung năng lượng, nhưng không thể chỉ dựa vào cái này. Chỉ ăn kẹo chính là chỉ hấp thu năng lượng, còn lại dinh dưỡng thì không có, không tốt cho cơ thể.

Đường Hàn Thu chớp mắt, nhìn về phía người bạn mới: "Em cũng vậy."

Du Như Băng lập tức nghiêm mặt nói: "Đường tổng yên tâm, tôi không có ăn nhiều hơn một chút, tôi chỉ là lúc trái đất muốn huỷ diệt mới ăn một viên."

Nếu cô khống chế cảm xúc không được, tính tình cô bạo phát thì chính là kíp nổ toàn nhân loại a. Cô trải qua một lần hậu quả của phát hoả tức giận gián tiếp tặng cho lão Du một chuyến đi tử vong....

Đường Hàn Thu và Hàn Vi tự nhiên không biết chuyện xưa của cô, đều không còn lời gì để nói.

Ăn một viên kẹo như thế nào còn ăn ra cảm giác sứ mệnh bảo vệ trái đất hả?!

Hàn Vi nhìn kẹo trong tay, không hiểu liền hỏi: "Vì sao Du tiểu thư ăn một cây, mà tôi thì hai cây?" Rõ ràng Du tiểu thư thích ăn kẹo hơn?

Du Như Băng cười cười: "Hàn tổng vất vả như vậy, đương nhiên phải khen thưởng nhiều một chút nha."

Cái nhiều này căn bản là Du Như Băng có thể mượn công lao ăn thay Đường Hàn Thu, nhưng cô nhìn đến Hàn Vi vừa làm tài xế vừa làm trợ lý tổng tài nên cô thay đổi chủ ý —— Hàn tổng quá thảm Hàn tổng quá mệt mỏi, cô ấy yêu cầu cần được bổ sung thêm nhiều năng lượng.

Hàn Vi không hỏi nhiều, chuyên chú lái xe đi.

...

Sau khi đưa lão bản và nghệ sĩ trở về, hằng ngày Hàn Vi đều đặc biệt vòng một đường xa tới một cửa hàng bán hoa có bố cục tươi mát thanh nhã.

Cô thuần thục đẩy cửa ra, âm thanh chuông gió thanh thúy nhẹ nhàng vang lên. Một nữ nhân nghe thấy tiếng ngồi dậy từ bụi hoa được tỉa gọn gàng xinh đẹp, đi tới bên cô ấy nhoẻn miệng cười, khí độ dịu dàng như nước.

"Hàn tiểu thư tới rồi." Ôn Ngữ Lam nhẹ giọng nói, "Như cũ hả?"

Sau, Hàn Vi bước vào cửa hàng bán hoa này, thần thái lập tức thả lỏng mười phần, nghe thấy âm thanh ôn nhu như gió của Ôn Ngữ Lam, cũng theo đó nhẹ nhàng cười, rồi sau đó lắc lắc đầu: "Lần này mua về nhà trưng."

Ôn Ngữ Lam ôn nhu cười: "Văn phòng không cần nữa sao?"

Hàn Vi khó có được sửng sốt một chút, phá lệ có chút khẩn trương, năm ngón tay gắt gao nắm lấy kẹo trong tay, nghiêm túc giải thích: "Không phải tôi không cần."

"Là sếp của tôi không cần."

Ôn Ngữ Lam ôn nhu ngóng nhìn cô ấy, mơ hồ đoán được chuyện gì.

Hàn Vi nhìn cô, nói ra đáp án: "Sếp của tôi dị ứng phấn hoa."