Nàng Là Vai Chính

Chương 36



Du Như Băng vùi vào cổ Đường Hàn Thu, dưới sự vỗ về im lặng nhưng dịu dàng như mưa xuân của cô, ngoan ngoãn khóc một trận, tiếng khóc từ mạnh mẽ đến yếu dần, duy nhất không thay đổi chính là âm thanh bi thương hòa vào trong đó.

Cô ấy tự nhận không phải một người yếu ớt.

Nếu cô ấy yếu ớt, lúc trước sẽ không vứt bỏ thể diện tự tay xé xác cả nhà bà cô mập mạp.

Cô ấy tuyệt đối không phải là một người yếu ớt.

Nếu cô ấy yếu ớt, bây giờ cũng không đứng chỗ này vùi vào lòng ngực Đường Hàn Thu khóc, sớm đã đoàn tụ với lão Du trên trời.

Cô ấy hiếu thắng lại quật cường, cho nên cô ấy tồn tại, sống đến bây giờ.

Hơn mười năm nay cô ấy đã gần như không khóc, thứ nhất là vì cô ấy đã trưởng thành, học được cách che giấu vết thương lòng; thứ hai là vì không dám khóc, sợ hãi sẽ không còn cây kẹo que quen thuộc trong ký ức của mình.

Cho đến khi đi vào thế giới này, gặp được cha mẹ thân thể khỏe mạnh của nguyên chủ.

Vết thương trong lòng cô ấy bỗng nhiên bị vạch trần, mặc kệ cô ấy đã giấu đi bao nhiêu năm, miệng vết thương ấy vẫn máu chảy đầm đìa, dù chỉ bị nhẹ nhàng đâm một chút cũng rất đau, đau đến mức muốn khóc, muốn được người khác cầm kẹo dỗ dành.

Trước đây người đó sẽ là lão Du, bây giờ......

Là Đường Hàn Thu.

Du Như Băng hơi mở đôi mắt mê mang, chóp mũi hồng hào khẽ động đậy.

Cô ấy nhìn thấy mái tóc dài mơ hồ của Đường Hàn Thu, uốn lượn như sóng. Cô ấy ngửi thấy mùi nước hoa trên người Đường Hàn Thu, không biết là của nhãn hiệu nào, nhưng rất thơm, như gió mùa xuân, cuốn theo một hương vị dịu dàng.

Cũng giống như Đường Hàn Thu bây giờ.

Cùng một sự dịu dàng.

Sự êm dịu vỗ về sau lưng, nhẹ nhàng, mềm mại, vẫn luôn ở cạnh cô ấy, cho đến khi cô ấy vui vẻ trút hết cảm xúc.

Cô ấy ôm Đường Hàn Thu, cô ấy nghĩ: Chị ấy* dịu dàng quá.

*Đến đây xin được phép đổi lại xưng hô, tôi không chịu nổi sự dịu dàng của Đường Hàn Thu nữa, mấy nay edit xỉu up xỉu down nên quyết định đổi, tin chắc là không anh chị nào chịu được, chấp nhận thôi =))

Còn tại sao là chị? Đơn giản bởi vì cô Du cá mặn xuyên qua đây nhỏ hơn Đường bảo bảo 3 tuổi, sống ở đâu theo ở đó ha, Đường bảo bảo cũng đi qua một kiếp rồi nên để Đường bảo là chị luôn =))

Cô ấy không khỏi tò mò: Chị ấy vì sao sẽ đi thật xa đến nơi này? Chị ấy thật sự chỉ vì gặp mình thôi sao?

Cô ấy hoãn hoãn cảm xúc, chậm rãi đã mở miệng: "Chị 'nấc'*......"

*Tiếng nấc cục =))

Con mẹ nó khóc còn nấc cục!

Đường Hàn Thu dừng lại rất rõ ràng.

Du Như Băng vô cùng ngượng ngùng nói: "Khóc, khóc 'nấc', còn 'nấc', còn rất xấu hổ nấc......"

Đường Hàn Thu: "......"

Đường Hàn Thu không nhịn được, thấp giọng cười một tiếng, nhiệt độ phun ra quét qua lỗ tai trắng nõn của Du Như Băng, ngứa đến mức khiến cô ấy vô thức vặn vẹo người.

Du Như Băng: "Đừng nấc, đừng cười, cho em chút nấc, cho em chút mặt mũi!"

Đường Hàn Thu không cười ra tiếng nữa, nhưng nụ cười trên môi đỏ mọng hiển nhiên càng sâu.

Du Như Băng thấy thế, cam chịu treo trên vai cô, dáng vẻ trông như con cá mặn mặc cho người ta xâu xé: "Haiz, chị muốn cười thì cười đi 'nấc'...... Cười đi."

Đường Hàn Thu không khách sáo khẽ cười vài tiếng, Du Như Băng vẫn đang ôm cô, chủ yếu bởi vì ôm cô quá tốt, vừa thơm vừa mềm còn thoải mái.

Hương thơm là mùi thơm của cơ thể, mềm mại là sự mềm mại trước ngực, ôm tuyệt đối thoải mái!

Du Như Băng đưa tay lên lưng Đường Hàn Thu, vuốt ve nó một cách vô thức, sau đó không nhịn được tăng tốc, xoa nắn.

Chủ yếu là bởi vì áo sơ mi đen cổ chữ V của Đường Hàn Thu thực sự rất dễ xoa, chất liệu này sờ vào cảm giác như có nước trên tay, mềm mại êm ái đặc biệt thoải mái.

Hai tay cô ấy bắt đầu không an phận xoa vặn khắp nơi.

Đây là xúc cảm của tiền bạc, đặc biệt tốt thực sự nha!

Xoa xoa xoa xoa, cô ấy lại quan sát eo của Đường Hàn Thu.

Thật sự rất nhỏ, dáng người chữ S tiêu chuẩn, ôm bằng một cánh tay cũng không vấn đề gì.

Cái gì gọi là "Eo nhỏ thon mảnh, không thể không nhẹ nhàng nắm lấy", chính là đây chứ đâu!

Bỗng nhiên, cơ thể cô ấy vô thức căng cứng, bất giác ngã vào lòng của Đường Hàn Thu.

Đường Hàn Thu bất động như núi, dùng hai tay nhéo vào eo cô ấy, giống như đang nắm vận mệnh cô ấy, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: "Em sờ lung tung cái gì, có phải muốn bị đánh không?"

Du Như Băng lập tức giả vờ vô tội, oa oa oa bán thảm: "Oa oa oa, Đường tổng đừng hung dữ như vậy mà, người ta còn đang khóc chút chít đây."

Cô ấy thậm chí không vừa khóc vừa nấc nữa, nhất định là do quần áo của Đường Hàn Thu sờ vào rất thoải mái, thoải mái đến cô ấy không còn khóc nấc nữa.

Tiền tài quả nhiên trị được bách bệnh!

Đường Hàn Thu hừ một tiếng, nói: "Vậy tôi đánh em một trận, em lại tiếp tục khóc, hình như cũng không có vấn đề gì đúng không?"

Dù sao cũng là khóc?

Khao khát được sống sót buộc Du Như Băng phải nhanh chóng thoát thân, nghiêm túc nói: "Đây cũng không cần thiết."

Thay đổi, Tiểu Đường chúng ta thay đổi rồi, cô cũng sẽ dỗi người ta!

Đường Hàn Thu hừ cười một tiếng, không truy vấn cô ấy nhiều, quay đầu lại gọi Hàn Vi vào, khi Hàn Vi đến gần, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: "Đưa cho em ấy."

Du Như Băng nhìn thấy Hàn tổng như đang làm ảo thuật từ dưới áo khoác màu trắng của Đường Hàn Thu lấy ra một túi kẹo, lẳng lặng đút vào tay mình.

Túi gạc màu hồng, không quá to cũng không quá nhỏ, chỉ to bằng lòng bàn tay, bên trong đựng nhiều loại kẹo khác nhau, thỉnh thoảng có vài cây kẹo mút.

Trước khi Đường Hàn Thu đến nơi tập huấn, đặc biệt yêu cầu Hàn Vi đi đường vòng để mua nó.

Đường Hàn Thu không mua quá nhiều, chủ yếu là cân nhắc Du Như Băng đã bê một túi kẹo lớn vào chỗ của cô ấy trước khi cô đến, cô cảm thấy cô ấy hẳn là chưa ăn hết, vì vậy chỉ mua một túi nhỏ xem như quà gặp mặt bình thường.

Nhưng điều này khiến Du Như Băng cảm động vô cùng.

Ngàn dặm tặng kẹo, lễ vật đơn giản tình cảm to lớn đặc biệt trọng!

Chiến hữu cách mạng có tiền thật sự quá sung sướng!

Cô ấy nhìn Đường Hàn Thu với vẻ mặt cảm động: "Tiểu Đường, ơn tặng kẹo, em không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp."

Cho dù bây giờ Đường Hàn Thu đề nghị muốn ngủ với cô ấy, cô ấy cũng có thể lập tức hy sinh bản thân mình, cô ấy có thể cô ấy không vấn đề gì!

Đường Hàn Thu nhìn cô ấy nói như chuyện hiển nhiên: "Em vẫn luôn là người của tôi, không cần em tự thừa nhận"

Du Như Băng chớp mắt.

Đường Hàn Thu: "Giấy trắng mực đen, đầu của em cũng đã là của tôi, người còn muốn chạy đi đâu?"

Sau cổ Du Như Băng chợt lạnh: "Đề tài này là phim kinh dị à."

Cô ấy sờ gáy của mình, cố gắng xua đi hương vị kinh khủng của loại phim kinh dị này, lại ước lượng số kẹo trong tay, hỏi: "Chị chạy một đường xa đến đây chỉ để gặp em à?"

Đường Hàn Thu nói: "Ừm."

Du Như Băng ngượng ngùng nói: "Haiz, thật ngại quá!"

Rất xa, thật cảm động.

Đường Hàn Thu không để ý cô ấy, xoay người cầm lấy chiếc áo khoác trong tay Hàn Vi, nói: "Hàn tổng, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy, chuyện đạo diễn tổ chương trình bên kia cô giúp tôi giải quyết đi."

"Vất vả cô."

Hàn Vi không nói hai lời, gật đầu, xoay người rời đi.

Trước đây cô đã từng thực hiện nhiều dự án trong Đường thị, việc đi gặp mặt người phụ trách bên hợp tác đàm phán là chuyện thường ngày, là chuyện cầu được ước thấy. Hơn nữa, bây giờ cô đã là phó giám đốc của Hoa Diệu, lấy tư cách này của cô thì việc đi gặp đạo diễn tổ chương trình hoàn toàn không thành vấn đề.

Hàn Vi vừa đi, Du Như Băng liền hỏi: "Chị thật sự đi xa một chuyến đến gặp em sao?"

Đường Hàn Thu bình tĩnh liếc nhìn cô ấy một cái, sau đó quay đầu nhìn lá rơi bên ngoài, giọng nói bình lặng như nước: "Ừm."

Du Như Băng lặng lẽ nhìn cô, chờ cô tiếp tục nói.

Ánh mắt Đường Hàn Thu thâm thúy, mang theo một tia sáng thành khẩn: "Về phần đánh giá, tôi sợ em hiểu lầm, tôi đến cho em một lời giải thích." . ngôn tình tổng tài

"Sự cố chèn ép điểm số, sẽ không phát sinh lần thứ hai, tôi cam đoan với em."

Du Như Băng khẽ hé môi, sửng sốt một chút, rồi sau đó, từ từ, chậm rãi nở nụ cười. Cô ấy nói: "Chị thật đáng yêu."

Đúng vậy, đáng yêu.

Chạy từ xa đến, chỉ để cho cô ấy một lời giải thích, không để cô ấy hiểu lầm.

Du Như Băng nhìn khuôn mặt của Đường Hàn Thu, khuôn mặt này hoa lệ độc nhất vô nhị, có thanh cao có xinh đẹp có sự tinh tế, duy độc không có đáng yêu.

Tất cả những người nhìn thấy cô sẽ khen cô đẹp, nhưng họ sẽ không khen cô đáng yêu. Bởi vì đa phần mọi lúc cô đều giống như nữ vương ngồi trên lãnh địa rộng lớn không biên giới, sát phạt quyết đoán, uy phong lẫm liệt, kiêu ngạo như không thể vấy bẩn, cùng chẳng liên quan gì đến sự đáng yêu cả.

Nhưng hôm nay Du Như Băng lại nhìn ra một chút cảm giác đáng yêu.

Cô có thể cho cô ấy một lời giải thích qua miệng của người khác hoặc gọi một cuộc điện thoại tới, nhưng cô lại lựa chọn đứng trước mặt cô ấy, chính miệng cho cô ấy một lời giải thích một lời cam đoan.

Một vị tổng tài trăm công nghìn việc, một vị thiên kim tiểu thư được mọi người vây quanh cung phụng, thật sự có thể vì một người mà làm đến trình độ như vậy, thuần khiết chân thành như một đứa trẻ, thật khiến người ta ấm áp.

Vậy làm sao có thể không đáng yêu chứ?

Cô đáng yêu hơn tất cả những người cô ấy đã từng gặp.

Đây là lần đầu tiên Đường Hàn Thu nghe người ta khen cô đáng yêu, sắc mặt không khỏi sững sờ, hai đám mây màu đỏ nhạt lặng lẽ leo lên gò má trắng nõn của cô, tạo nên một cảm giác ngượng ngùng kỳ lạ.

Một từ ngữ không hợp với bản thân cô, đột nhiên bị người ta dán lên trên người mình, khiến cô cảm thấy có chút xấu hổ không thể giải thích được.

Du Như Băng tinh mắt, nhìn thoáng qua khuôn mặt hơi ửng hồng của cô, sau một lúc kinh ngạc, ý cười lan tràn đến đáy mắt.

Không nghĩ tới nữ vương Đường Hàn Thu xấu hổ chỉ vì được người khác khen "Đáng yêu"?

Xong rồi, cô ấy cảm thấy vị nữ vương trước mặt này càng con mẹ nó đáng yêu quá!

Cô ấy đến gần khuôn mặt đỏ ửng của nữ vương đại nhân, hai mắt sáng ngời, cả gan nói: "Thật sự rất đáng yêu nha."

Đường Hàn Thu đưa tay lên che môi, nhưng càng giống như là che giấu sự xấu hổ, ánh mắt lơ lửng bất định, trầm giọng nói: "Đừng nói bậy."

"Tôi chỉ cảm thấy một mình em trên thế giới này quá đáng thương, chúng ta lại cùng một mặt trận, cho nên tôi muốn đối tốt với em một chút."

Cho nên mới muốn trở thành chỗ dựa trên thế giới này cho cô ấy.

Mọi người đều là người trưởng thành, rất nhiều lời không cần nói rõ cũng có thể hiểu rõ được.

Du Như Băng đương nhiên rất nhanh hiểu được suy nghĩ của Đường Hàn Thu, liền thở dài một tiếng, được voi đòi tiên ôm chặt lấy cô, gối đầu lên vai cô, cười tít mắt nói theo lời cô: "Đúng vậy, em thật đáng thương, một mình đi vào nơi này, không quen biết ai, rất thảm nha."

Đường Hàn Thu: "......"

Nụ cười trên mặt em cũng không phải nói như vậy.

Du Như Băng bắt đầu mặt dày mày dạn không biết xấu hổ có ý xấu bán manh*: "Người ta siêu cấp đáng thương nha, Tiểu Đường Đường nhất định phải đối tốt với người ta nha, đừng phụ lòng người ta nha, nếu không người ta sẽ khóc chút chít đó ~"

*Bán manh: Từ moe tiếng Nhật dùng Hán tự (manh), nên giới trẻ bên Trung Quốc mang chữ này về. "Bán manh" xuất phát từ cụm "mại manh" (卖萌) = bán (cái) moe.

Cô ấy vô cùng, hết sức và thích hợp có ý xấu dùng sức bán manh, khiến cho Đường Hàn Thu thành công nổi lên một trận buồn nôn, im lặng giơ quả đấm cứng rắn lên: "Nếu như tôi hạ quả đấm này xuống, em hẳn là có thể khóc rất lâu?"

Lúc cô ấy khóc lên không nói chuyện mới làm cho người ta thích được.

Du Như Băng nhanh chóng cầm lấy nắm đấm của cô, một giây sau mới nghiêm túc nói: "Không cần thiết, xã hội pháp quyền, mong ngài bình tĩnh."

Một quả đấm này hạ xuống, cô ấy đâu chỉ có thể khóc rất lâu, cô ấy còn có thể nằm nằm viện rất lâu nữa.

Đường Hàn Thu lạnh nhạt liếc nhìn cô ấy một cái rồi thả lỏng nắm tay.

Trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh "Tít tít ——" âm thanh một dòng điện xẹt qua, mơ hồ nghe thấy vài chữ "hệ thống" "đang" "kết nối".

Con ngươi của Du Như Băng chấn động, năm ngón tay xẹt qua kẽ của tay Đường Hàn Thu nhanh như sét đánh, siết chặt mười ngón tay của cô, sau đó giơ tay ấn đầu cô vào vai mình một cái, cố gắng làm cho hai người dán chặt nhau hơn chút.

Du Như Băng kích động nói: "Mau nghe, em lại sắp được làm cha rồi!"

Đường Hàn Thu: "???"

Em làm cha loại gì???

Cách đó không xa, A Đặc đang bưng ly cà phê, vừa uống vừa đi dạo, chuẩn bị qua gặp anh trai ruột Cầu Vân Lập đột ngột đến thăm, không biết có phải trùng hợp hay tình cờ không lại nhìn thấy một màn hai người mười ngón tay đan vào nhau, ôm nhau thật chặt.

Giống như một đôi tình nhân lâu ngày không gặp.

A Đặc lập tức phun ra một ngụm cà phê, khiếp sợ đến mức cả đầu lâng lâng.