Này, Anh Phi Công Đẹp Trai, Làm Người Yêu Em Nhé

Chương 1: Giữa hàng vạn người, gặp được em



Dược ngồi ở vị trí ngay sát cửa sổ máy bay, mơ màng không ngủ được. Bây giờ đang là 5h sáng, khoang máy bay chỉ còn ánh sáng mờ nhạt vì hầu hết hành khách còn đang ngủ. Nhưng ánh đèn lờ mờ như vậy lại khiến cảnh bình minh bên ngoài máy bay phá lệ đẹp đẽ, tráng lệ.

Cô ngẩn người nhìn ra ngoài, đây không phải lần đầu tiên cô đi máy bay, nghe tiếng bước chân đi lại, cô cứ nghĩ đó là của các tiếp viên nhưng hình ảnh phản chiếu trên cửa kính máy bay lại chứng minh cô đã nhầm. Dược quay ngoắt lại, một người mặc đồng phụ phi công đang tiến về phía cô, Dược nín thở: "Đẹp trai quá!" Người đó thấy cô đang mở to mắt nhìn mình, gật đầu cười như một lời chào hỏi rồi tiếp tục đi về phía đuôi máy bay.

Tời ơi! Đẹp trai quá! Đẹp trai đến mức đứng hình luôn!

Dược dứt khoát không ngắm cảnh nữa, quay ra chờ anh phi công đẹp trai kia trở lại, cô nhìn đồng hồ, còn ba mươi phút nữa là đến giờ máy bay hạ cánh, anh phi công cũng nhanh chóng đi lên từ đuôi máy bay, qua chỗ Dược. Lần này cô mau hơn, gật đầu với anh trước, anh cũng mỉm cười đáp lại, dù chỉ thoáng qua nhưng cũng đủ để cô nhìn thấy anh có hai chiếc răng nanh hàm trên bị khểnh, cười lên trông rất duyên.

Ra đến phòng chờ của sân bay là hơn năm rưỡi sáng, Dược ngồi tại chỗ, lấy tập giấy và bút chì, định vẽ lại khung cảnh bình minh bên ngoài máy bay mà cô nhìn thấy, tự nhủ nếu vẽ thêm được anh phi công đẹp trai kia đứng cạnh thì còn tuyệt vời nữa. Loay hoay cũng mất hơn tiếng, Dược bẻ các khớp tay cho đỡ mỏi. Cô ngẩng lên, thấy anh phi công vừa nãy kéo chiếc va li màu đen đi ngang qua, cô lại không thể rời mắt. Người ta nói gặp lần một, lần hai có thể là tình cờ, nhưng gặp đến lần thứ ba thì chắc chắn là duyên phận. Bằng chứng là anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, quần âu nhưng vừa liếc mắt, cô đã nhận ra anh phi công đẹp trai mình đã thấy. Người đó nhanh chóng tiến về phía Dược:

- Xin hỏi quý khách còn chuyến bay nào à?

Nụ cười tinh nghịch cùng hai chiếc răng khểnh làm sáng bừng khuôn mặt trẻ trung nhưng hơi mệt mỏi, Dược bỗng nhiên thấy căng thẳng, nói năng cũng lắp bắp:

- Không.. không có.. Tôi đang đợi xe buýt. Nhân tiện.. vẽ một bức..

Anh chàng phi công ngồi xuống cạnh cô:

- Thật trùng hợp, tôi cũng đợi xe buýt, cô không phiền nếu tôi ngồi đây chứ?

- Tất nhiên là không! Bình thường anh vẫn về bằng xe buýt à?

- Đứng vậy, trừ lúc nào thời gian gấp quá thôi. Chúng tôi phải có mặt trước giờ bay ít nhất hai tiếng.

Hai người càng nói chuyện càng thấy hợp, không bao lâu đã thấy chiếc xe buýt mà mình chờ. Anh phi công đứng dậy, hơi luyến tiếc nói với cô:

- Tôi phải đi rồi, cô có thể cho tôi biết facebook không?

Dược âm thầm gào thét trong lòng: Được, đương nhiên là được! Có mấy ai được một anh đẹp trai xin số đâu. Quả nhiên phi công và tiếp viên hàng không là bộ mặt của một quốc gia, đẹp không thể tả!

Cô cũng lên một chuyến xe buýt khác, trời cong sớm nên xe buýt không đông khác, cô chọn một chỗ trống dưới đuôi xe, vừa ngồi nghe nhạc vừa lần mò vào trang cá nhân của anh phi công kia: Trần Duy Thiện. Hình đại diện của anh là ảnh anh đang ôm một chú chó to, lông xám bàng bạc và lực lưỡng, tuy cô không biết đây là giống chó gì.

Dược lướt từ trên xuống, có một ảnh từ rất lâu rồi, anh trông còn hơi non và vô cùng háo hức: "Bắt đầu khóa huấn luyện bay tại Australia" và ảnh anh đang đứng cùng một con chuột túi: "Xin được giúp đỡ, anh chàng cơ bắp". Rồi sau đó là ảnh anh check in tại một loạt khu du lịch nổi tiếng và khách sạn năm sao cả trong nước và ngoài nước. Đặc biệt, còn có một tấm ảnh chụp một bữa ăn trên máy bay, phía trên ghi: Vẫn nhớ cơm bà chủ trọ nấu!

Cô ngạc nhiên, anh đang trọ ở nhà bà chủ quán ăn à? Lướt xuống đọc bình luận, cô mới không nhịn được cười:

"Mày lại gọi mẹ là bà chủ trọ, không sợ mẹ vác chổi đuổi à?"

"Mẹ bảo nhà mình như nhà trọ của em mà."

"Mẹ đọc rồi đấy, mẹ bảo mày mà không đóng tiền trọ là mẹ cho ra đường ở."

Trong lúc đó, Thiện ngồi trên xe buýt, cũng đang xem trang cá nhân của Dược, hóa ra cô chỉ có niềm đam mê với vẽ chứ không học trường Mĩ thuật như anh đoán. Cả Album tràn ngập những bức tranh cô tự vẽ, từ phong cảnh, nhân vật hoạt hình lẫn tranh tĩnh vật.. Thả tim hết một lượt, Thiện gục xuống ghế ngủ mất, anh vừa là việc mười sáu tiếng nên hơi mệt và buồn ngủ.

Thiện về đến nhà, thấy mẹ đang tưới cây, anh mở cổng, kéo va li vào:

- Con chào bà chủ trọ!

Mẹ anh bật cười, nghe anh gọi vậy lâu dần cũng quen, nhưng bà vẫn cầm cái chổi giơ giơ về phía anh:

- Con với chả cái! Lên ngủ đi, xong mẹ làm cái gì cho ăn!

- Vâng, con yêu bà chủ trọ nhất!

Anh vừa dứt lời thì con Riềng Mẻ lao ra, nhảy chồm lên người anh. Riềng Mẻ là con chó anh nuôi, thực ra anh đã đặt cho nó khá nhiều tên: Rượu Mận, Giả Cầy, Xào Lăn nhưng nó chỉ thích tên Riềng Mẻ (ác thật sự).

Thiện lên phòng, vứt di động sang một bên, thay quần áo rồi nhào lên giường, ôm cái gối cọ cọ mấy nhát rồi ngủ mất, mãi đến hơn 10h, anh mới tỉnh dậy. Cầm di động, anh mới biết là mình vẫn còn đang vào trang cá nhân của Dược. Anh liền nhắn một tin:

- Xin chào, còn nhớ tôi không?

Cách làm quen hơi vụng về nhưng mà thôi, anh cũng chẳng nghĩ ra cách nào hay hơn. Không hiểu sao giữa hàng nghìn hành khác anh đã chở trên các chuyến bay, anh lại chỉ có ấn tượng với cô, đôi mắt to tròn nhìn anh không chớp, thân hình nhỏ nhắn ngồi hí hoáy giữa phòng chờ rộng lớn. Dường như cô là điểm an tĩnh duy nhất, không vội vã, không lo lắng hay hồi hộp.

Lúc Dược nhận được tin nhắn, cô vẫn đang ngồi tìm ảnh lấy cảm hứng, ngoài tự học mĩ thuật, cô còn tự học thêm thiết kế đồ họa nữa, bắt đầu bằng việc thiết kế bìa sách và photoshop. Nhưng cô đã quên mất tiêu anh phi công đẹp trai tình cờ gặp, vì đối với cô, đó chỉ là duyên qua đường, sau này có thể sẽ không bao giờ trùng hợp gặp lại, mà nếu gặp cũng sẽ không nhận ra nhau. Vậy nên lúc nhận được tin nhắn, cô hơi bất ngờ, cũng khá hồi hộp.

- Tất nhiên là nhớ, anh đẹp trai như thế, làm sao không nhớ được!

Úi trời, Thiện bất ngờ, không ngăn được nụ cười ngoác đến mang tai.

- Em có hay qua nước ngoài không?

Dược đặt dấu chấm hỏi to tướng trong đầu, phi công bây giờ còn có cả chức năng chào bấn vé máy bay à?

- Em không đặt vé máy bay đâu, ít nhất năm sau em mới lại sang nước ngoài lần nữa.

Dược nhìn bên kia "Đang nhập tin nhắn.." một lúc lâu rồi tin cô nhận được lại là một cái icon "cười ngã ngửa". Cô gửi lại một dấu hỏi chấm.

- Em rất hợp với hình đại diện của em!

Hình đại diện? Cô ngây ra, hình đại diện của cô là một con sao biển màu hồng đang cười rất ngu người mà? Nói cô hợp với hình đại diện nghĩa là nói cô cũng rất ngu người đúng không? Ấn tượng xấu đầu tiên, vậy nên cô không thèm rep tin nhắn nữa.