Này, Anh Phi Công Đẹp Trai, Làm Người Yêu Em Nhé

Chương 10: Phi công phải có cơ bụng



Buổi chiều hôm sau, Dược mang bánh đến sân bay, cái bánh này có một mình cô làm nên tốn rất nhiều công sức và cứ phải nơm nớp lo nó thất bại. Nhưng cuối cùng, may mắn là thành phẩm cũng không đến nỗi tệ. Dược đi loanh quanh trong phòng chờ đợi Thiện, lần này cô chú ý ăn mặc kín mít như một ninja.

Lần đầu tiên nhìn thấy phi hành đoàn đầy đủ của Thiện, Dược há hốc: "Ngầu quá trời quá đất!" Họ mặc đồng phục, mỗi người kéo theo một chiếc vali và đi cách nhau một đoạn, tuy vẫn cười nói rất tự nhiên nhưng lại phát ra khí chất không thể nhầm lẫn. Mà Thiện lại là cơ trưởng trong số đó, Dược che miệng để không hét lên: "Ôi ngầu đến mức quắn quéo con tim!"

Nhưng Dược vừa cảm thán xong thì Thiện cũng nhìn thấy cô, anh ngay lập tức nhận ra mặc dù Dược đã che kín mít, còn cô nhìn thấy anh trước vì nhóm của anh quá nổi bật. Vừa nhìn thấy Dược, Thiện đã cười toe toét, tách nhóm đi nhanh về phía cô, trông hớn hở như một đứa trẻ.

- Sao anh không đi chậm lại cùng họ thêm một lúc chứ?

- Hả? Để làm gì?

- Em muốn chụp ảnh, đang có cảnh ngầu như thế!

- Chỉ đơn giản là muốn chụp ảnh? Ngày nào bọn anh chả đi ra như thế.

Dược gật đầu, toàn trai xinh gái đẹp đi cùng một đội mà không chụp được mới tiếc chứ. Thiện mở di động, đua cho Dược xem cả đống ảnh anh chụp cùng đông nghiệp ở nhiều nơi khác nhau, nhưng Dược vẫn không cam tâm mà dậm chân. Nếu cô chụp được ảnh các anh thì ảnh đó là của cô, còn ảnh trong máy anh là của anh, không lẽ cô cướp ảnh trong máy anh luôn?

- Muốn bức thế nào, anh gửi cho?

- Thật ạ?

Hai mắt cô sáng lên nhưng rồi lại híp vào nghi ngờ nhìn anh, dò xét xem có phải là anh đang trêu cô không. Nhưng Thiện lại ngạc nhiên khi cô nhìn mình như thế.

- Nhìn gì mà như kiểu anh lại tội phạm truy nã quốc tế vậy?

- Anh không sợ em sẽ làm gì với mấy tấm ảnh này à?

- Chỉ cần không ảnh hưởng tới công ty là được, anh vẫn muốn làm phi công. Còn lại thì không vấn đề gì, có muốn uống trà sữa không?

Bây giờ Dược mới nhớ mình còn ôm cái bánh tặng anh, đứng là mê trai đầu thai mới hết. Cô ngượng ngùng đưa bánh cho anh:

- Được ạ, nhân tiện có bánh tặng anh luôn.

- Em làm bánh cùng vị học tỷ đó à?

- Không, lần này em làm một mình, tuy xử lý hơi cồng kềnh.

Nụ cười của Thiện càng tươi hơn, anh đi cùng Dược đến một quán trà sữa trong khi Dược vẫn không chịu bỏ bộ đồ kín như ninja của cô ra, ai bảo anh vẫn mặc nguyên đồng phục phi công rồi kéo theo vali làm gì. Hai người tự nhiên trở thành hai vật thể nổi bật nhất con đường.

- Em có thể bỏ khẩu trang, mũ với kính ra rồi đó.

- Phù, ngạt thở quá!

- Ai bảo đi ăn mặc như thế, em dọa luôn cả tiếp tân rồi kìa.

- Làm gì có! Là anh mới đúng, ăn mặc như thế chắc ít gây chú ý lắm nhỉ?

Thiện hơi bất ngờ, anh không nghĩ cô cũng nhanh nhảu như thế, gọi hai cốc trà sữa, chọn một chiếc bàn đôi để ngồi. Quán trà sữa giờ này rất vắng khách, Dược nhìn anh mở hộp bánh bằng đôi mắt hi vọng, như thể nếu cái bánh thất bại thì cả thể giới sẽ diệt vong vậy. Thực ra cái bánh này cô để nguyên để tặng anh, không hề nếm thử nên không biết mùi vị thế nào.

- Ngon không? Ngon không?

- Ngon, hơi nhạt hơn lần trước nhưng với anh thì ngon hơn.

- Ôi cảm tạ thiên địa quỷ thần!

Thiện mím môi để không bật cười, nhướng mày, anh xâm một miếng, đút cô ăn thử, Dược gật đầu liên tục, không ngờ tay nghề của cô cũng không tệ, ngoài trừ cái đống lộn xộn mà cô bày ra sau khi làm bánh. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt tán thưởng của anh, cô cũng thấy đáng.

- Sau này về già, em sẽ mở tiệm bánh kem, bánh trứng, bánh bông lan..

Đông ăn bánh tiếp, không tiếp lời, anh sợ nếu mở miệng, anh sẽ bật cười mất. Anh gật gù:

- Nếu thế thì tiệm bánh sẽ tên là "Ngáo hậu đậu bakery"!

- Cái gì cơ?

Dược nhào lên định đánh, anh nhanh nhẹn tránh qua một bên:

- Anh đi vệ sinh chút!

Dược giận không có chỗ phát tiết, chợt nhận ra phía sau lưng mình là một khung tường trắng để khách có thể lưu lại dấu ấn của mình khi đến đây, chi chít những bút ký, hình vẽ. Dược tìm ột chỗ khá trống lấy bút ra viết một dòng chữ "Tên Thiện cáo già quái chiêu, sẽ có ngày cô nương ta thu phục ngươi".

- Xong rồi, hoàn hảo!

- Cáo già? Quái chiêu? Anh có quen tên Thiện này không?

- Óe!

Dược giật mình kêu lên một tiếng rồi quay ra. Thiện đang đứng ngay sau cô, nhìn chằm chằm vào dòng chữ, Dược than thầm: "Trời ơi tiêu rồi! Đi vệ sinh gì nhanh vậy?" Cô vội che dòng chữ lại, mặc dù cô chắc chắn anh nhìn thấy hết rồi những vẫn cố tình hỏi như vậy để chọc cô.

- Ha.. ha.. Không có gì đâu, anh không quen người này.

- May quá, anh tưởng em đang nói anh, chột dạ thật!

Dược nghĩ thầm: "Em chắc chắn anh cố ý! Anh mà không cáo già quái chiêu thì em không làm người!" Dược quay lại ngồi nghiêm chỉnh, người order trà sữa cũng tủm tỉm cười nhìn cô, họ thường thấy các cặp đôi đến đây rất tình tứ hoặc bằng tuổi nhau thì có chút trẻ con nhưng cặp một lớn một nhỏ thế này mà vẫn cute chí chóe thì hơi hiếm.

- Anh quay đi, để em xó dòng chữ này.

- Xóa làm gì, anh đảm bảo không nói với người tên Thiện đó đâu.

Dược hít sâu một hơi, chuẩn bị bùng phát.

- Thôi được rồi, không trêu em nữa, nhớ hẹn chủ nhật đi trượt băng nhá?

- Mấy giờ ạ?

- Tám rưỡi sáng được không, anh qua đón, chơi xong đi ăn trưa ở đâu đó, chiều nếu rảnh thì quay lại đó hay đi mua sách thì tùy em,

- Được ạ! Em sẽ có mặt đúng giờ ở cổng trường!