Này, Anh Phi Công Đẹp Trai, Làm Người Yêu Em Nhé

Chương 12



Tiếng trẻ con nheo nhéo vang lên, Thiên đưa tay vẫy chào lại, mấy đứa trẻ tâm trên dưới chục tuổi lướt lại, nhao nhao cười nói trông đến vui mắt.

- Giới thiệu với mấy đứa, đây là chị Dược, bạn anh. Mấy đứa giúp chị ấy trượt, không được bắt nạt chị ấy.

Mấy đứa trẻ ồ lên:

- Anh mới bắt nạt chị ấy ý.

- Đúng rồi anh sẽ bắt nạt chị ấy y như lúc bắt nạt tụi em.

- Chị, chị phải quản anh ấy, anh ấy dạy bọn em trượt mà toàn đứng cười không thôi, nhất là lúc bọn em ngã.

Dược hơi chột dạ, cái gì gọi là quản anh ấy. Bọn trẻ này tưởng nhầm cô là bạn gái anh à? Đang định giải thích thì Thiện đã tươi cười nhìn bọn nhỏ, anh có một chiếc răng khểnh rất duyên, lúc thì trông hiền lành, lúc lại tinh nghịch.

- Vậy cuối cùng ai giúp mấy đứa đứng dậy?

- Là anh, nhưng anh không cười bọn em thì tốt hơn nhiều.

Mấy đứa trẻ tuy ồn ào nhưng cũng rất ngoan ngoãn và lễ phép. Trong khi Thiện giúp Dược tập trượt thì bọn nó đứng xung quanh hò reo cổ vũ, khi cô ngã lại cười tủm tỉm nháy mắt nhì nhau, để một mình Thiện đỡ.

- Đến chỗ em này, đến đây, chậm thôi!

- Chị đứng dậy đi, đứng thế này này, không bị trượt đâu.

Dược ngã rất nhiều lần, tư thế cũng đủ mọi thể loại, may mà có đồ bảo hộ đầy đủ, nhưng cô vẫn bị dập mông mấy lần. Cuối cùng cô mệt đến mức không trượt nổi nữa, ngồi một chỗ nhìn anh với bọn trẻ xúm lại cười đùa. Thiên vui tính, cũng rất yêu trẻ con, vậy nên khi anh vừa đến thì sân tập không khác gì cái chợ.

Hình như cô càng ngày càng thích anh mất rồi.

Đến trưa, cả hai ra khỏi khu trượt, cô vừa đau lưng vừa mệt và đói đến mức da bụng dán vào da lưng rồi.

- Hôm nay vui không?

- Vui, nhưng hơi e ẩm, em không muốn đứng dậy đi nữa luôn.

- Vậy đi ăn trưa nhá? Em muốn ăn gì? Xung quanh đây cũng có nhiều món lắm, mình có xe nên cũng không sợ.

Hai người chọn một quán phở bò trông khá sạch sẽ và trang trí khá đặc biệt. Dược đang đói meo nên cô chọn suất lớn nhất, với nhiều bò viên, xúc xích và thịt.

- Còn muốn ăn cái gì nữa không?

- Anh không thấy vậy là nhiều à? Em còn ăn nhiều hơn anh.

- Có sao đâu, định luật bảo toàn tính mạng mà. Đây là bát phở bò nhiều thịt, nhiều phở, tiền vẫn thế.

Dược khanh khách cười:

- Ai nói anh tiền vẫn thế? Nhưng em còn muốn đi ăn kem, đi uống trà sữa.

Dược mỉm cười khi thấy mặt Thiên nghệt ra, thực ra thì cô cũng no lắm rồi, nhưng vẫn muốn chọc anh. Cuối cùng lại thành hai người vừa ngồi ở ghế đá vừa ăn kem. Cô cũng rất hứng thú và tò mò về nghề phi công,

- Lái máy bay không có đông đúc như lái xe trên đường, vậy nên bọn anh dựa vào kỹ thuật cất cánh và hạ cánh để biết ai là người mới, ai lão luyện.

- Vậy anh được sang Australia làm người huấn luyện bay là anh thuộc hàng cáo già rồi đúng không?

Thiện suýt sặc, cô nhóc này dùng từ kiểu gì vậy, thế nào gọi là cáo già? So với những người lái máy bay lâu năm, lão luyện thì anh vẫn ít kinh nghiệm hơn, nhưng do kỹ thuật và khả năng xử lý tình huống tốt, anh mới được sang Astralia. Còn một lý do phụ, chắc là anh chưa có gia đình riêng nên sang đó công tác là hợp lý nhất rồi.

- Phi công rất bận rộn, giờ giấc lại không giống ai, nếu có con nhỏ mà phải sang nước ngoài một thòi gian dài thì rất thiệt thòi. Vậy nên anh xung phong gánh trách nhiệm nặng nề này.

Dược nhìn anh vẻ nghi ngờ:

- Chứ không phải anh muốn đi chơi?

- Làm gì có! Anh đi sang các nước khác còn chưa đủ nhiều à?

Dược về đến nhà, lăn lông lốc trên giường, không muốn đứng dậy là gì nữa, cả người đều rã rời, cho đến khi Thiện nhắn tin thì cô mới động tay cầm đến cái di động.

- Hôm nay thế nào?

- Chỉ một từ thôi: Ê ẩm!

Nếu không phải đang nhắn tin thì Thiện sẽ nghe thấy giọng cô gần như là thều thào.

- Vậy lần sau còn muốn chơi không?

- Đương nhiên là chơi, nhưng ngày mai em có tiết thể chất đó, anh biết không?

Thiện gửi một cái tin nhắn kèm icon mặt cười:

- Biết chứ, ngày trước thể chất anh toàn A.

Dược đọc xong, chỉ muốn ném thẳng cái di động vào bản mặt đẹp trai mà nhăn nhở kia.