Này, Anh Phi Công Đẹp Trai, Làm Người Yêu Em Nhé

Chương 16: Em đồng ý



Hôm đi lấy kết quả thi toeic cũng là Thiện đưa Dược đi, đến trước địa điểm thi, cô xuống xe, nhìn tòa nhà trước mặt:

- Giờ em không đủ tinh thần để nhìn kết quả, đi về đi.

- Vào thôi, anh vào cùng.

- Anh đi vào làm gì?

- Anh sợ nhóc đột quỵ trong đó. Yên tâm, anh không hỏi diểm thi đâu.

Hai người đi lên, đến chỗ lấy kết quả, cô đưa giấy dự thi của mình ra, kí nhận rồi nhận phong bì chứa kết quả.

- Gọi sẵn xe cấp cứu đi.

Dược hồi hộp mở phong bì, lướt lên trên, số 805 đập vào mắt khiến cô há hốc, nhảy lên ôm chầm lấy Thiện như con bạch tuộc. Cũng may là cô biết ở đây hạn chế phát ra tiếng động, hiện tại cô mừng muốn điên rồi.

Cô giơ tờ giấy lên, dùng khẩu hình nói với Thiện:

- 805, là 805 điểm đó! A ha ha!

Hai người đi vào thang máy, Dược vẫn chưa thoát khỏi trạng thái phấn khích. Thiện mỉm cười khoanh tay dựa vào tường:

- Em có muốn đi về không, chúng ta đang ở tầng ba, em nhấn số 3 nữa làm gì vậy? Sao không ấn số 1?

- Ơ!

Dược ngẩn ngơ nhìn lại, ủa, cô ấn số 3 thật, vậy nên cái thang máy này đang di chuyển lên trên.

- Hì, vui quá nên em để quên mất não trong đó rồi.

- Có định khao không?

- Có chứ, nhưng đợi chút đã.

- Hử?

Ra đến bên ngoài, Thiện mới biết cô bảo đợi cái gì, Dược lấy điện thoại gọi về cho mẹ:

- Mẹ ơi, con được 805 toeic, ba trăm linh năm nghìn Việt Nam đồng như đã hứa.

Thiện cười không ra tiếng, lại còn phải nhấn mạnh là Việt Nam đồng. Mẹ cô làm việc cũng rất năng suất, mấy phút sau đã chuyển xong tiền vào tài khoản của cô rồi. Nhưng hai người không vội đi ăn ngay.

- Mẹ em thưởng tiền bằng số điểm của em trừ đi 500 điểm đấy.

- À, vậy mẹ em thưởng rồi, có muốn anh thưởng nữa không?

- Có chứ, với tư cách là thầy giáo dạy miễn phí cho em, em đã làm tăng uy tín của anh, anh cũng nên thưởng cho em.

Thiện đèo Dược đến một công viên, đặt cô ở ghế đá, nói chờ anh. Anh quay về nhà, lát sau mang ra một cái giỏ đan bằng nhựa nhiều màu, trông rất xinh, nhưng bên trong chứa đầy đất và mấy cây con.

- Nhóc bảo muốn trồng oải hương còn gì? Cho nhóc!

- Ồ, nó đấy ạ?

- Ừ, anh ươm đấy, cho nhóc mang về nhà trồng.

Thực ra Thiên ươm khá nhiều nhưng không ai biết là cây gì, mẹ anh vẫn để anh nghịch chán thì thôi. Thiện lấy một nửa tặng Dược, còn một nửa lớn hơn để lại cho mẹ, vì nhà trọ của Dược nhỏ, cũng không để được nhiều.

- Tại sao anh ươm nó lên mà em ươm thì không?

- Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, em có cái nào đâu mà nó lên?

Dược á khẩu, trân trối nhìn anh. Đây là người mà cô thích, dìm hàng cô không thương tiếc, nhưng thôi, vì anh tặng hoa cô thích nên được tha thứ. Thiện nhìn cô ôm giỏ hoa:

- Nhận cái này rồi thì đến khi hoa nở phải làm người yêu anh đấy.

Dược ngước lên, sao anh lại chọn ngay đúng lúc này mà nói đùa chứ, anh tưởng cô không biết anh đang đùa à?

- Cần gì đến lúc hoa nở, ngay bây giờ luôn được không anh?

- Nè, nói ra là phải chịu trách nhiệm với lời mình nói nha?

Dược hít sâu một hơi, chết, mình lỡ miệng. Nhưng cô thích anh là thật, nếu anh cũng có tình cảm với cô mà nghiêm túc nói ra thì cô sẽ nghiêm túc đồng ý.

- Anh nghiêm túc đó!

Dược suýt sặc, cái gì cơ? Anh nói anh nghiêm túc? Mặt cô đột nhiên đỏ ửng lên. Nhưng cô vẫn không trả lời vì không chắc chắn anh nghiêm túc thật không.

- Vậy mà em kêu nhiều kinh nghiệm tình trường lắm.

- Nghĩa là từ nãy đến giờ anh vẫn chỉ đùa thôi đúng không?

- Anh không đùa, anh cũng chưa bao giờ đùa chuyện thế này. Nhưng mà nhóc chưa cần trả lời ngay đâu, còn thời gian đến lúc hoa nở mà.

Để Dược không cảm thấy gượng gạo và mất tự nhiên, Thiện đổi chủ đề câu chuyện sang các lĩnh vực mà hai người thường nói chuyện, sau đó cả hai cùng đi ăn trưa rồi về sớm vì chiều nay Dược phải dạy học thêm và Thiện còn một chuyến bay. Nếu biết anh còn một chuyến bay, cô đã kêu anh về ăn uống, nghỉ sớm rồi.

Dược đi dạy, cô bé mà cô dạy thêm cũng công khai hẹn hò luôn. Trời ơi, mới có lớp 8. Mẹ của cô bé cũng rất thoải mái, chỉ ra điều kiện là hai đứa phải bảo nhau học để cùng tiến bộ và vẫn phải đi đến nơi, về đến chốn như mọi khi, không cho phép trốn đi chơi riêng hay đến nhà nhau chơi quá muộn.

- Vậy công khai rồi, có cảm giác gì?

- Vẫn như bình thường thôi ạ, chỉ là trong lớp cũng bị trêu, nắm tay bọn nó cũng nhòm ngó, nói chuyện thì bọn nó kêu thả đường.

- Ha.. ha.. ha..

Cô với Thiện cũng bị coi nhầm thành một đôi, cũng bị nói là phát đường trong khi hai người thậm chí còn chưa nắm tay. Nghĩ đến giỏ hoa oải hương chính tay anh trồng tặng mình, cô càng ngày càng vui vẻ. Anh chu đáo như thế, rủ cô đi chơi, bao cô đi ăn, mua quà cho cô, nếu nói anh đang theo đuổi cô chỉ là đùa thì cũng không phải.

Nên hôm sau nữa, khi ra sân bay đón anh, Dược không cần bịt kín mít nữa, cô ngồi ở phòng chờ nhìn phi hành đoàn của anh đi ra và anh lại vui vẻ đi nhanh đến trước mặt cô.

- Em đồng ý.

- Hở?

- Em dồng ý làm bạn gái anh. Đừng để người ta phải nhắc lại lần hai chứ?

Thiên ngây ra một lúc, vẻ mặt anh vô cùng nhiều biểu cảm, vừa bất ngờ, vừa vui mừng, anh đưa hai tay lên bẹo má cô, kéo ra:

- Anh làm gì vậy, lãng mạn chút được không?

Thiện mở va li, lấy ra một chiếc hộp có chứa một dây chuyền bạc, mặt là hình một chiếc máy bay boing, đeo vào cổ cô, chiếc máy bay không to nhưng được làm tinh xảo.

- Tặng em.

- A?

- Cái này anh chuẩn bị lâu rồi, từ lúc chưa quem em cơ, anh đặt làm để tặng bạn gái đó.

Dược nhìn mặt dây chuyền, nhảy lên ôm cổ anh, cái này là bằng chứng rõ nhất cho việc phi công Trần Duy Thiện là bạn trai cô.

- Chúng ta về thôi.

Thiện đi trước, vẫy vẫy rồi chìa tay ra, Dược chạy đến nắm tay anh, để lại đằng sau vẻ mặt ngạc nhiên của phi hành đoàn và sự ngưỡng mộ trong mắt các hành khách.