Này, Anh Phi Công Đẹp Trai, Làm Người Yêu Em Nhé

Chương 18



Lần đầu tiên Dược mới cảm thấy ngày 14/2 trở nên quan trọng như thế, trước đó một tuân, cô đi lục tung các sách vở, mua dụng cụ và khuôn về để tập là socola. Tuy hào hứng là thế nhưng cũng sắp đến ngày anh bay sang Australia rồi.

Nhưng vẫn có một chuyện khiến cô vô cùng tự hào là cô giấu được anh chuyện mình đi tập võ, giờ cô đã lệ đai xanh dương nhưng anh vẫn hồn nhiên không hay biết gì.

Hai người đi dạo trong sân trường:

- Anh sang bên đó, ngày nghỉ không được bay về à?

- Được, nhưng không đủ thời gian. Anh đi có sáu tháng thôi, vừa hay qua đợt nghỉ hè của em.

- Nhưng em không muốn! Xa mặt cách lòng đó, bên ấy nhiều chị ngực nở eo thon lắm.

Thiện bất đắc dĩ cười, cô nhóc này khi ghen hóa ra lại đáng yêu như thế:

- Anh có thể video call về mà? Hay trước khi đi, em đánh dấu anh xem.

- Đánh dấu thế nào, không lẽ viết lên trán anh dòng chữ hoa đã có chủ à?

- Nhưng giờ không đi làm sao được? À, yên tâm, anh không có hứng với những người suy nghĩ bình thường.

Tuy hơi trẻ con nhưng anh vẫn thích cảm giác Dược không muốn cho anh đi. Vừa định dỗ cô lần nữa thì đã thấy Dược cười gian:

- Em sẽ cho anh biết thế nào là nhà có hãn thê.

- Cái gì cơ?

Thiện chỉ vừa thốt ra một câu ngạc nhiên, không kịp đề phòng, bị Dược túm lấy, gạt chân, quăng qua hông, rớt bịch một nhát xuống nền đất trong khi chưa hiểu gì đã bị cô chế trụ lại.

- Anh có dám liếc mắt đưa tình với người đẹp Úc không?

Thiện bật cười:

- Đúng là nhà có hãn thê mà.

Thiện bật dậy, cầm lấy tay cô, xoay ngược lại rồi nhấc bổng cô lên với tư thế bế công chúa. Dược chỉ kịp vòng tay ôm lấy cổ anh:

- Bạo lực gia đình!

- Em vật anh thì không phải bạo lực gia đình, còn anh bế em thì lại là bạo lực gia đình, chân lý gì thế?

- Thả em xuống đi!

Thiện cười, nâng cô lên cao tý nữa, đối với anh, việc bế cô rất nhẹ nhàng:

- Chúng ta bắt đầu cuộc tra khảo, để xem nào, em học vật người từ bao giờ?

- Không phải, là học võ, từ khi chưa làm bạn gái anh.

- À, thì ra là chân nhân bất lộ tướng. Sao không cho anh biết?

- Cho anh biết thì làm sao em vật được anh? Thả em xuống đi!

- Không được, chưa hỏi xong. Nếu em giãy ra, một là ngã, hai là anh bế em đi một vòng quanh trường.

Dược vừa khóc vừa cười, cô đánh giá thấp trình độ của anh rồi, đây được liệt vào hành động nghịch ngu. Nhìn vẻ mặt tội nghiệp của cô, cuối cùng Thiện cũng thả cô xuống.

- Yên tâm, nhà không có hãn thê, anh cũng biết phải làm gì rồi. Hôm đó ra tiễn anh nhá?

- Mẹ với anh trai anh cũng ở đó mà, em chưa chuẩn bị tinh thần gặp các vị phụ huynh đâu.

- Vậy thì 14/2 phải đi chơi cả ngày với anh.

- Được, em sẽ xin phép thầy giáo cho em nghỉ để đi chơi với bạn trai.

Nhưng may mắn hôm đó không cần Dược xin phép, vì cô chỉ học một ca đến tám rưỡi sáng, cô cũng cho học sinh nghỉ học thêm luôn. Socola cũng làm xong, một hình trái tim lớn bằng socola đen, trên viết dòng chữ: To Trần Duy Thiện from Nguyễn Thị Dược.

Hai người chọn đến làng gốm Bát Tràng, tuy đi xa nhưng cô muốn làm cái gì đó tặng anh. Cốc, quá thông dụng và bình thường, cuối cùng, cô loay hoay một hồi mới làm được một hình trái tim, trên viết dòng chữ: "Này, anh phi công đẹp trai, làm người yêu em nhé?" Mặt sau viết dòng chữ: "Anh thử không đồng ý xem, sáu tháng sau, em lên đai xanh đậm."

Nhìn thấy hình trái tim bằng đá nung, Thiện chỉ biết cười khổ. Anh đặt bàn tay Dược vào bàn tay mình rồi để trái tim socola và trái tim bằng đất nung lên, chụp một tấm ảnh cài làm ảnh đại diện kèm theo dòng chữ "nhà có hãn thê":

- Yên tâm, sẽ không ai dám đến gần anh nữa.