Này, Anh Phi Công Đẹp Trai, Làm Người Yêu Em Nhé

Chương 2: "Trời đất yên lặng chất chứa cả một triệu khả năng"



Buổi tối, Dược đi dạy thêm, cô đang kèm cho một bé lớp 8, nhưng hôm nay, con bé hết loay hoay cười tủm tỉm đến thở dài, xong lại rụt cổ rùng mình một cái khiến Dược không thể không hỏi.

- Hôm nay em ăn nhầm gì hả?

Cô bé ngước lên nhìn Dược, đôi mắt lấp lánh nhưng lại bĩu môi:

- Em không nói đâu, chị chính là gián điệp của mẹ em.

- À, thế thì là chuyện bạn trai rồi!

- Sao.. sao chị biết?

Dược thở dài, biểu cảm của cô đã viết ra hết rồi đấy. Cô hắng giọng:

- Sáo nào? Có định nói không? Chị sẽ không nói cho ai.

- Cậu ấy, cậu ấy bảo thích em, nhưng em chưa đồng ý! Cậu ấy học giỏi nhất lớp, lại đẹp trai.. nên em sợ.. không dám đồng ý.

Dược gật gù, cô cũng lờ mờ hiểu cô gái nhỏ này đang sợ cái gì rồi, đồng ý thì sợ người ta không thật lòng mà không đồng ý thì sợ mất người ta. Nói chung thì tình yêu tuổi học trò khá mong manh, mà nói gì đến tuooitr học trò còn đơn thuần, thế giới tình cảm của người lớn còn phức tạp và mong manh hơn thế.

- Yên tâm, nếu cậu ta thật lòng thích em thì em trả lời chậm một chút, cậu ta vẫn chờ, còn nếu cậu ta không chờ nổi thì em cũng không cần tiếc.

- Đúng ha, vậy chị đã từng yêu chưa?

- Chưa, vì chị cũng chưa thực sự muốn, nhưng có chuyện gì thì em cũng nên chia sẻ với chị. Thôi học tiếp, chúng ta sẽ bàn về vấn đề này sau.

Dược giảng bài tiếp, tâm trạng của cô không tốt lắm, cô vừa nhận được tin nhắn của một học tỷ thân thiết: "Dược ơi, ông ấy sắp cưới rồi!"

Cô biết "ông ấy" là ai, chính là người yêu cũ của vị học tỷ đó, và cô cũng biết đó là mối tình đầu của học tỷ: Yêu hết mình, yêu hồn nhiên và không dễ dàng buông bỏ lại chẳng thể nói ra. Cô chỉ hi vọng tin tức người yêu cũ sắp cưới có thể làm chị hoàn toàn buông bỏ mà đi tìm hạnh phúc khác.

Kết thúc dạy thêm là 8h tối, Dược đi bộ ra điểm đỗ xe buýt, cô nhìn thấy một người dắt chó đi dạo, một con chó to lớn, lông xù trông rất giống con trong hình đại diện của Thiện. Cô nép vào một góc của điểm dừng xe buýt, nhìn ra, hình như là Thiện thật, anh mặc một chiếc áo hoodie trắng và xanh, trông rất trẻ trung và năng động, không giống dáng vẻ nghiêm túc khi anh mặc đồng phục phi công.

Dược nghi ngờ mình mắc chứng Fregoli, nếu không thì tại sao đi đâu cũng gặp Thiện được, chắc chắn là nhìn người khác ra anh rồi. Từ đằng xa trông thấy xe buýt đi tới, cô vọt ra khỏi chỗ nấp, lao lên xe như một tia chớp khiến cả lái xe và phụ xe đều giật mình.

- Cứ từ từ, xe buýt chứ có phải máy bay sắp cất cánh đâu.

Được cười hì hì, ngồi vào ghế trống, tầm này xe buýt không đông lắm vì đã qua giờ cao điểm, cô thở phào một hơi. Về tới phòng trọ, chưa kịp tháo túi xuống, cô đã giật mình khi thấy bạn cùng phòng đang chiến đấu hăng say với chiếc di động.

- Mày đang làm gì đấy hả Thu?

- Mày ơi, hôm nay tao đi làm sớm ấy, gặp một anh đẹp trai cực, trên xe buýt, xách cái vali màu đen, tao đang tìm infor ổng.

- Sao không xin thẳng luôn?

- Ổng ngủ gật, mà ngủ cũng đẹp trai cực kì mới chết chứ! Bọn tao không thể gọi người ta dậy để xin infor được, nên chụp ảnh lại rồi tự tìm thôi.

Thu mở thư viện ảnh, đưa Dược xem tấm ảnh mà cô chụp được, Dược cũng tò mò nhìn vào bức ảnh, người này nhìn quen quen, mà dựa vào quần áo, áo sơ mi trắng đơn giản phối với quần âu, cô có thể chắc đến tám phần người trong ảnh là anh phi công tên Thiện.

- Nếu tìm được thì mày làm gì?

- Vào trang cá nhân tìm hiểu tên tuổi, nghề nghiệp, tình trạng hôn nhân, hoàn cảnh gia đình, nếu thấy được thì quất luôn.

- Quất luôn á? Có nhanh quá không?

- Thời đại này mà không nhanh là hết slot, bộ mày không thấy trai vừa đẹp vừa tốt ngày càng ít, ít đến đáng thương à? Chưa nói họ còn yêu nhau nữa!

Dược gật gù, cũng phải, nhưng cô không cho Thu biết mình có facebook của Thiện, chưa hỏi ý kiến của anh mà đã tự ý cho người khác thì không hay lắm. Tắm giặt và cơm nước xong xuôi cũng gần 10h, Dược đang học tiếng anh thì thấy Thu nhảy cẫng lên:

- Đây rồi, không sai vào đâu được, Trần Duy Thiện, là phi công! Ôi trời ơi, độc thân, chưa có người yêu luôn!

Dược cười thầm, vì cô kết bạn với Thiện nên thông tin của anh hiện lên trên face của cô nhiều hơn, nhưng anh cập nhật trạng thái không thường xuyên lắm, khá kín tiếng.

- Trời ơi, tiếc quá! Chỉ có một tấm ảnh chụp hồi tốt nghiệp trường đào tạo phi công là ổng mặc đồng phục. Còn mấy tấm đăng lên là từ đời tám hoánh nào rồi.

- Tao thấy mặc thường phục cũng đẹp mà!

- Ừ, đẹp, nhưng tao muốn nhìn cầu vai của ảnh, xem mấy vạch rồi, như thế sẽ thấy được chức vụ của ảnh đấy! Thôi kệ, kết bạn trước rồi tính sau! Anh ơi, chấp nhận lời mời kết bạn của em đi mà!

Riêng Dược thì đang nhăn trán nhíu mày, cố nhớ lại lúc mình gặp trên máy bay thì Thiện mặc đồng phục có cầu vai mấy vạch. Nhưng cô không tài nào nhớ nổi, vì lúc đó cô tập trung vào gương mặt đẹp trai của anh hơn.

- Nhìn vào danh sách bạn bè của ảnh đã biết cơ hội gần như bằng không luôn, toàn trai xinh gái đẹp, chắc toàn phi công với tiếp viên hàng không. Đâu đến lượt mình.

Dược đứng hình, trời ơi, cô cũng có trong danh sách bạn bè của anh, nếu Thu nhìn thấy thì phải làm sao? Hay là bảo tình cờ, mình cũng không biết kết bạn lúc nào. Cững may, Thu chán nản vứt di động ra một bên không xem nữa, Dược thở phào nhẹ nhõm, chắc Thu nghĩ mình cũng không với tới.

Sáng hôm sau, lúc đi học, Thu đã đêm kết quả điều tra của mình khoe với hội bạn thân, cả tấm ảnh chụp Thiện ngủ gật trên xe nữa, riêng Dược ngồi rụt đầu, kiểu này thì mọi người nhận ra cô trong danh sách bạn bè của anh chỉ là sớm hay muộn.

Thực ra sớm hay muộn là mười lăm phút sau đó, Dược đang ngồi ôn Toeic thì một đôi tay luồn qua cô, siết lại:

- Dược, đây là mày đúng không, mày hết chỗ chối cãi rồi! Khai mau để được hưởng khoan hồng!

- Từ từ, tao nói, tao nói, bọn mày định giết người à?

Dược dịch lui người lại, tránh mấy cánh tay đang trực bóp cổ mình kia nhưng dưới ánh mắt áp bức của các bạn, cô đành ngồi yên không nhúc nhích.

- Thực ra tao gặp ổng trên máy bay, tình cờ thôi, tao với ổng lại cùng đợi xe buýt, thế là nói chuyện mấy câu, ổng xin facebook của tao. Hết!

- Mày nói chuyện với ổng bao lâu rồi?

- Đã nói gì mấy đâu, chắc là lúc đợi xe chán thì bắt chuyện thôi, chứ quanh ổng thiếu gì người đẹp.

Cứ như thế, Dược thoát được một kiếp, cô thuộc nhóm người thích ngắm và bàn tán về trai đẹp nhưng nếu trai đẹp có ý theo đuổi, cô sẽ chạy. Cô vốn không muốn tin tưởng vào cái gọi là tình yêu, huống hồ con trai rất hay thả thính, cho nên đừng mơ mộng thì tốt hơn.

Dược mở di động, hình đại diện báo anh đang onl đập thẳng vào mắt cô, thách thức cô bấm vào. Dược tự nhủ nhất định pahir lờ nó đi, nhưng mà để làm lơ một tràng trai vừa đẹp trai vừa tài giỏi không dễ chút nào.

- Biết đâu anh ấy để ý Dược thật nhỉ?

- Không có đâu!

Dược lập tức phản bác, giữa một rừng hoa đẹp và lộng lẫy mà chú ý đến một bông hoa dại mới lạ. Ở quê, ai cũng khen cô xinh xắn rồi hỏi cô có người yêu chưa, tuy nhiên để so sánh với các tiếp viên thì nhan sắc của cô chẳng tính vào đâu cả.

- Mày chưa nghe hả? "Trời đất yên lặng chất chứa cả một triệu khả năng". Chứ như tao này, gửi lời mời kết bạn mà ổng có đồng ý đâu.