Này, Anh Phi Công Đẹp Trai, Làm Người Yêu Em Nhé

Chương 20



- Anh Thiện, anh Thiện, ở đây này!

Thiện hạ chiếc di động trên tay xuống, bật cười nhìn Dược nhảy loi choi giữa một biển người, vừa nhảy vừa vẫy tay rối rít. Anh bước nhanh về phía Dược, hạ va li và mấy túi lỉnh kỉnh trên tay xuống, dang tay để đón cô nhảy chồm lên như một con bạch tuộc.

- Sao em chẳng lớn lên tý nào thế?

- Anh không còn câu nào khác thâm tình hơn à?

Hôm nay Dược mặc một chiếc váy bò ngắn, chiếc áo sơ mi trắng và đi giày độn, trông tràn đầy sức sống và ngây ngô như một học sinh cấp ba vậy. Nhìn Dược, không ai đoán cô vậy mà đã học đại học năm tư rồi.

- Trông anh thế nào?

- Ừm.. Đen hơn hồi ở nhà.

Thiên vừa thả Dược xuống thì di động của anh vang lên, chỉ nghe anh nói mấy chữ "Con biết rồi, con về ngay" thì cúp máy.

- Sao thế anh?

- Mẹ của Chũm tìm đến nhà, mọi người kêu anh về mang nó đi, nó bị dọa sợ. Em có đi xe đến không?

- Có ạ.

Xe của Dược là xe lead mượn của mẹ nên va li của Thiện để dưới chân, còn quà thì anh nhét hết vào cốp. Cả hai đi xe về nhà Thiện, Dược chờ bên ngoài, để Thiện xách vali vào trong nhà và bế Chũm ra.

Chũm có vẻ vừa khóc xong, hai mắt nó còn đỏ, ôm cổ Thiện, ba người đi xe ra công viên. Thiện mua cho nó một gói kẹo rồi ôm nó ngồi ở ghế đá, Dược chạy đi mua hai cốc nước chanh.

- Cô ấy làm con sợ à?

Chũm gật gật đầu, nó bị mẹ bỏ rơi lúc mới mấy tháng tuổi nên không nhớ mẹ nó là ai, cũng nhất định không gọi mẹ nó là mẹ.

- Bây giờ nghe nói anh Khang đang theo đuổi một người nên quay lại, chẳng biết nói sao nữa.

- Người kia chưa đồng ý lấy anh Khang à?

- Chưa, cũng vì tự ti, sợ anh ấy quen chán thì thôi, mà anh Khang cũng đâu có kinh nghiệm theo đuổi ai, ngày trước là mẹ Chũm theo đuổi anh ấy.

- Vậy sao lại bỏ đi?

- Ba anh mất, công ty ba anh, giờ là do Khang đứng đầu, rơi vào khủng hoảng. Thực ra mới đầu không ai biết thằng bé là con ai, cũng không xét nghiệm, Khang bảo mình phải có trách nhiệm với thằng bé, cũng may càng lớn nó càng giống anh ấy.

Chũm vừa ăn kẹo vừa nghịch đò chơi mà Thiện mua về từ bên Úc, mấy mô hình lắp ghép những nhân vật hoạt hình mà nó thích.

- Con không thích cô ấy, con thích cô Thanh là mẹ con cơ.

- Ừm, thế thì con phải cùng ba dỗ cô Thanh nhá, cô ấy cũng yêu con đúng không?

Dược nhìn mặt Chũm tươi cười mà cũng cười theo, thằng bé này cũng có nét giống Thiện nhưng anh bảo không phải, là do nó giống ông nội một phần. Nhưng mà cô vẫn thấy kỳ lạ, sao lại trùng hợp đến thế, học tỷ của cô cũng nói là được tổng giám đốc theo đuổi.

- Khoan, công ty của anh Khang tên gì?

Thiện nói tên công ty, cô lấy di động gọi cho Thanh:

- Chị ơi, công ty chị đang làm tên gì?

- Ở đó có kế toán nào trùng tên với chị không?

Dược cúp máy, nhìn Thiện, anh cũng đoán ra được đến 8, 9 phần:

- Vị học tỷ đó của em với người anh Khang theo đuổi là cùng một người à?

Dược gật đầu, trái đất này thật nhỏ, nhưng nếu là Thanh thì cô biết lý do vì sao chị lại làm vậy rồi?

- Anh Thiện, có muốn làm ông tơ bà nguyệt thử không?

Chiều hôm đó, Dược hẹn Thanh ra một quán nước:

- Em sắp thực tập rồi, công ty chỗ chị còn tuyển thực tập sinh không?

- Ừm, hình như là không, để chị hỏi lại xem đã.

- Chỗ đấy thực tập thế nào?

Mắt Thanh sáng lên:

- Lương tốt, bao ăn trưa, phòng kế toán cực kì thân thiện. Tổng giám đốc cũng dễ tính, lúc trước chị xin số liệu, ổng cho ngay, còn bảo chị Thúy hướng dẫn chị làm luận văn nữa, với lại các ngày lễ cho nghỉ, tặng quà đầy đủ, hồi đó chị là thực tập sinh cũng không thiếu phần nào.

- Tổng giám đốc tốt như thế, chị còn ngại ngần cái gì?

- Em không biết đâu, tổng giám đốc rất sắc sảo, như là nắm hết suy nghĩ của người đối diện ý. Các anh chị trong công ty cũng bảo thế, nên là cũng sợ chứ.

Dược nhún vai:

- Người kinh doanh mà, phải sắc sảo thôi, ông ấy có làm khó chị bao giờ không?

Thanh lắc đầu, nhưng cô sợ đối mặt với một người có thể nắm suy nghĩ của người khác trong lòng bàn tay, cô sợ người ta coi mình là trẻ con, chinh phục được rồi sẽ chán, giống như người yêu cũ của cô vậy.

- Nếu chị cứ sợ như thế thì không tìm được người khác đâu. Mở lòng ra đi chị, thanh xuân ngắn lắm.

- Với lại ông ấy có một đứa con riêng, chị rất yêu thích thằng bé nhưng sợ gia đình chị phản đối.

- Vậy nên em mới nói chị nên cho người ta một cơ hội, nếu người ta đủ can đảm thuyết phục được gia đình chị thì chị vẫn được lựa chọn cơ mà.