Này, Anh Phi Công Đẹp Trai, Làm Người Yêu Em Nhé

Chương 23



Ngày chụp ảnh kỉ yếu, Dược ngồi dưới ghế đá, trời rất đẹp nhưng Dược mới chụp được vài bức, cô để mình chụp sau, vì cô còn chờ Thiện, chẳng biết anh có đến kịp không.

- Sao lại ngồi đây một mình thế?

Dược ngẩng lên, là Tùng, từ khi cô khẳng định cô có người yêu thì anh không theo đuổi cô nữa.

- Em đang chờ bạn, anh sang đây có việc gì à?

- Không, sang thư viện học, nhân tiện ngắm gái Tài chính, có khi lại tìm được ai đó an ủi tâm hồn yếu đuối này. Bạn trai em đâu?

Tùng cũng đang là sinh viên năm cuối, chương trình học của anh dài hơn Dược một năm. Anh nhìn mặt dây chuyền hình chiếc máy bay boing mà Dược đang đeo bên ngoài cổ áo dài.

- Anh ấy chưa về kịp.

Tiếng xe máy quen thuộc đột nhiên vang lên, tiếng không lớn nhưng lại rất đặc trưng. Dược tươi như hoa rút di động, chưa kịp gọi thì Thiện đã gọi sang:

- Em đang đứng ở khu nào?

- Em ngồi ở ghế đá, anh đi vào cổng là em thấy anh ngay.

Dược đứng dậy chào tùng rồi đi về phía cổng, quả nhiên một chiếc xe phân khối lớn xuất hiện, ngồi phía trên là một người mặc đồng phục phi công, sau xe còn một cái kệ đỡ đồ đang để va-li của anh. Bây giờ Dược mới hiểu vì sao anh thích đi xe buýt hoặc để Khang đưa ra sân bay rồi lại đi xe buýt về, thứ nhất, anh có thời gian ngủ, thứ hai, nếu anh đi lúc rạng sáng thì không làm phiền hàng xóm, thứ ba, xe của anh không tiện chở đồ.

Thiện xuống xe, trán đã lấm tấm mồ hôi.

- Anh có để quần áo trong va-li, có cần thay ra không?

- Không cần, anh mặc đồng phục phi công đẹp mà, xong rồi còn cái va-li làm đạo cụ nữa.

Dược dẫn Thiện ra chỗ chụp ảnh ở lớp, mọi người đều ồ lên.

- Giới thiệu với bọn mày, đây là bạn trai tao.

- Ai chả biết, anh phi công đây mà, bọn tao cũng đoán ra lâu rồi.

Thực ra mấy đứa đoán ra đều là tụi bạn của Dược mà hôm đó đã xúm vào bắt cô khai thông tin về Thiện và đồng loạt khủng bố nick face của anh. Còn những người khác chỉ là nghe kể lại. Dược chụp ảnh sau cùng, bạn cùng lớp cô cũng thấm mệt nên tất cả ngồi quanh xem cô chụp nốt.

- Oa, đôi này đẹp kinh!

- Hôm nào phải kiếm một anh phi công hay ít nhất là đồng phục phi công để chụp mới được!

Buổi trưa, đến giờ nghỉ, Dược dẫn anh vào trong tòa nhà học, chọn một lớp trống ngồi cho mát.

- Em đi mua nước cho anh nhá?

- Không cần đâu, tý nữa đi ăn luôn, anh buồn ngủ quá. 𝑇𝒓ải 𝗻ghiệ𝗆 đọc t𝒓𝙪yệ𝗻 số 1 tại # 𝑇R𝙪𝐌𝑇 R𝑈𝓨eN﹒v𝗻 #

- Em chỉ cần nói một câu, anh lập tức tỉnh ngủ này.

Thiện quay sang, hai tay khoanh lên bàn làm gối, lim dim nhìn Dược.

- Em đã giới thiệu anh với bố mẹ em rồi, bố mẹ bảo dẫn anh về nhà.

- Hửm?

Thiện tỉnh ngủ thật, anh ngẩng hẳn đầu dậy:

- Em đùa hae?

Dược nhún vai:

- Không có đùa à nha, em tốt nghiệp đến nơi rồi, nếu không có bạn trai là chuẩn bị tinh thần đi xem mắt thôi.

- Dù em có coi anh là thánh toàn năng thì cũng phải cho anh thời gian chuẩn bị chứ? Thánh toàn năng cũng sợ về ra mắt bố mẹ vợ mà.

- Anh có thời gian đến cuối tuần sau.

- Còn bao nhiêu thứ phải tìm hiểu, bố mẹ em thích rể thế nào, mua quà gì để hợp sở thích lại có ích, mặc quần áo gì để không mất thiện cảm? Trời ơi! Người ta bàn với nhau trươc cả tháng, sao lại rút lại có một tuần.

Dược phì cười, anh ngày ngày trêu chọc cô, hiếm khi cô làm anh cuống thế này. Cô khoanh tay, ngồi lắc lư:

- Có gì khó đâu, anh tự hào anh đẹp trai, nhà gia giáo, nhân phẩm tốt còn gì, không hút thuốc, rượu chè, cờ bạc, gái gú, vậy là được rồi.

Thiện gục xuống bàn:

- Như thế đã tốt, anh đẹp trai thì bảo anh phong lưu, lấy về khổ, nhà gia giáo lại sợ anh gia trưởng, lại còn nghề nghiệp của anh nữa. Nói chung nhiều thứ để sợ lắm.

- Vậy nên anh phải là người thuyết phục họ. Đừng lặp đi lặp lại câu "Con yêu em ấy thật lòng" nghe rỗng tuếch lắm. Chaiyo!

- À, anh nghĩ ra rồi. Anh bảo làm phi công sẽ ít uống rượu bia, đêm tân hôn sẽ tỉnh táo, như thế hai bên ông bà sẽ sớm có cháu bế. Vậy là đồng ý thôi.

Dược quay sang đạp anh một cái, lại còn muốn khóa cổ anh:

- Lưu manh, ngươi đã biết tội ngươi chưa? Còn tội loạn ngôn trước khi cưới nữa? Bổn cô nương sẽ cho ngươi biết thế nào là vì đại nghĩa diệt thân!

Thiện bật cười, để mặc cho cô lắc, lại gục đầu xuống bàn như cũ. Một lúc sau nghe thấy Dược ngân nga: "Anh có yêu em không, có muốn về nhà với em không? Tình yêu em trao đủ lớn.."

- Giờ nói không còn kịp không?

- Kịp, anh sẽ ngay lập tức xuống dưới điện Diêm vương sám hối. Sám hối xong lại lên trả lời lại.

- Tàn nhẫn như thế? Không biết vì sao anh lại yêu em nhỉ?

- Vì dân trừ hại!

Dược nói xong mới thấy cái gì đó sai sai, nghĩa là anh yêu cô là muốn vì dân trừ hại đúng không? Thiện gật đầu đứng dậy:

- Hóa ra anh vĩ đại như thế. Được, anh sẽ thực hiện sứ mệnh vì dân trừ hại.