Này, Anh Phi Công Đẹp Trai, Làm Người Yêu Em Nhé

Chương 24



Dược ngồi bên cạnh Thiện, dựng thẳng con người đang gà gật kia dậy:

- Sau đây là chuyên mục mười vạn câu hỏi vì sao của các bậc phụ huynh, bỏ qua các phần như gia đình có mấy chị em, làm nghề gì.. đi. Quen nhau ở đâu và vì sao anh thích em?

- Hửm, đó là câu ba mẹ em hỏi hay em hỏi?

- Tất nhiên là ba mẹ em hỏi rồi!

- Ừm, quen nhau trên trời, còn thích em là vì.. em ngốc!

Dược nhào lên lưng Thiện, tóm lấy hai tai anh, giật giật:

- Ai trả lời quen nhau trên trời như anh không? Còn nữa, em ngốc khi nào? Anh nghĩ có cha mẹ nào vui khi con mình bị chê ngốc à?

- Em ngốc thật mà, nhìn vẻ mặt của em lúc đó đi.

Vậy là vẻ mặt mê trai của cô thì ra đã bị anh ghi nhớ à? Dược che miệng Thiện lại, tránh để cho anh phát ra những lời nói kinh thiên động địa nữa.

- Anh phải trả lời anh thích em vì em lên được phòng khách, xuống được phòng bếp mới đúng!

- Vào được phòng ngủ nữa!

- Anh mà trả lời như thế là ba cầm chổi đuổi anh ra khỏi ngõ nhá! Em vào phòng ngủ với anh hồi nào mà anh biết em vào được phòng ngủ?

- Ủa, kể ra cho đủ bộ thôi mà, mà em cũng chưa lên phòng khách với xuống phòng bếp cùng anh bao giờ mà. Vậy là không vào được phòng ngủ à?

Dược phát khùng đạp Thiện lần hai trong một buổi trưa, đỏ mặt nghiến răng:

- Tào lao! Ý em là giỏi việc nước, đảm việc nhà đó!

- À, nhưng đâu phải mỗi anh, cả em cũng phải chuẩn bị tinh thần nữa. Nếu bố mẹ em không cho chúng ta cưới thì sao?

- Em sẽ bảo nếu mẹ ngăn cản con thì mẹ phải tìm cho con mối khác tốt hơn đấy.

- Sai kịch bản rồi, phải là nếu mẹ không cho con lấy anh ấy, con sẽ không lấy ai khác!

- Câu này nghe sáo rỗng quá, mà ngu gì không lấy người khác? Không lấy em ế thì sao?

- Ế thì đến lúc đó mẹ em mới bất chấp mà gả em cho anh đó.

- Em không ngốc đâu, lúc đấy nếu anh lấy lý do đó mà cưới một cô tiếp viên xinh đẹp chân dài, ngực nở, mông cong thì sao? Em lỗ nặng rồi!

- Vậy chả lẽ mẹ em không cho cưới mà có mối nào đến hỏi em thì em đồng ý à?

- Đương nhiên, đồng ý chứ, giá của em chưa xào măng hết đâu! Sáng nay còn có người chạy đến hỏi em có người yêu chưa kìa. Nói mới nhớ, chị Thanh phải thuê thêm một tháng nữa cho hết hợp đồng rồi mới được trả phòng đấy.

- Dọn đồ hết rồi còn gì? Hai ông bà đem mất bé Chũm sang Pháp du lịch rồi, ngày nào cũng đưa nhau đi làm rồi đón nhau về, đưa anh ra sân bay mà cũng kéo nhau đi, anh tưởng anh là bóng đèn 1000W không đó.

- Ơ, nhưng hình như vừa hưởng tuần trăng mật mà, đúng không?

- Bây giờ thì có tuần nào không phải tuần trăng mặt với ông bà đó đâu, đi làm còn cho cả công ty ăn cẩu lương kìa. Thôi, đi ăn cơm rồi anh đưa đi xem nhà.

- Đi, đi ăn bánh mì chảo. Lâu lắm rồi em không ăn đó.

Ăn xong, Thiện đèo Dược đến ngôi nhà mới, hai người dựng xe bên vỉa hè, ngôi nhà xinh xắn nhưng không được tính là nhỏ, xây trên mảnh đất khá rộng rãi có cả hàng hoa hồng leo lên cổng và một mảnh vườn nhỏ trồng rau trước nhà, bao quanh sân còn có các rãnh đất trồng hoa và một gara nhỏ có cửa kéo ngay cạnh. Một ngôi nhà như thế đủ để thu hút mọi ánh nhìn, nhưng với Dược, nó cũng không quan trọng, quan trọng lại nó được xây theo ý muốn của cô, mang phong cách vừa Á vừa Âu, vừa cổ điển, vừa hiện đại.

Được rồi, Dược thừa nhận, nó đẹp hơn cả tưởng tượng của cô, nhưng ai bảo cô không đóng góp một phần ý tưởng nào vào chứ?

Thiện nhìn lại căn nhà, thầm nghĩ nhất định phải lấy được cô nàng này về, ngoài cô nàng này, ai lại đồng ý sống trong căn nhà có kiến trúc kì lạ, sáng nhất cả khu vực này chứ?

- Không được vào trong tham quan đâu, đến ngày cưới mới bất ngờ.

- Đằng nào ba mẹ em chả đến thăm nhà.

Thiện lắc đầu, anh còn sợ nhìn nhà mà cô thiết kế, ba mẹ cô không gả cô cho anh nữa, vì họ cần người đưa cô lại thế giới loài người chứ không phải người điên cùng cô.

- Em muốn trông hoa oải hương trước nhà nữa.

- Mới trồng được hoa hồng thôi, đến mùa oải hương thì anh ươm cho.

Thiện khoanh tay đứng trước nhà, lơ đãng nhìn lên căn phòng nhỏ áp mái có cánh cửa bằng gỗ hướng ra đường lớn, tính toán lắp đặt vài chiếc camera an ninh thì Dược bất ngờ gạt chân anh khiến anh mất đà, cô thuận thế tóm lấy tay anh, vật anh sát xuống đất, nhưng không thả hẳn anh xuống:

- Này, anh phi công đẹp trai, làm người yêu em nhé?

Thiện nhướng mày:

- Thứ nhất, anh cao hơn em nhiều nên tư thế này của em không soái như em tưởng tượng đâu. Thứ hai, giờ nào rồi còn người yêu, phải nói là làm chồng em nhé? Thứ ba, hoa đâu, nhẫn đâu, nếu là một túp lều tranh, hai trái tim vàng thì anh không đồng ý đâu.

- Cái anh này! Anh nghe bài "Lâu đài tình ái" hay "Thề non hẹn biển chưa"?

- "Thề non hẹn biển" là anh Khang hát hôm cưới mà. Nguyên cái câu "Hai chúng ta dẫu cho nay còn nghèo" là anh đã không muốn tin rồi.

* * *

Dược ra trường, vừa tìm được việc, hai nhà lập tức chuẩn bị tổ chức đám cưới khiến cho Dược có cảm giác mình vừa bị bán đi. Cô còn trẻ, đời còn dài, giai còn đầy mà, sao có thể vì một cái lá mà bỏ cả rừng cây chứ.

- Gần đến ngày cưới rồi mà em còn nói thế được hả Dược?

- Em nói đúng mà? Em dẫn anh ấy về ra mắt gia đình là xin được làm người yêu, xin được hẹn hò thôi, ai biểu anh ấy xin cưới? Mà không hiểu sao ba mẹ em đồng ý luôn, phải đắn đo lắm, đau lòng lắm chứ?

Thanh bật cười:

- Rể quý không đồng ý, mất thì sao?

- Ít ra phải như ba mẹ mẹ chị, phản đối này kia dữ lắm chứ? Em còn chuẩn bị một đống kịch bản mà không được dùng tới.

- Anh Khang khác mà, mới đầu chị lo chỗ bé Chũm gần chết, may mà anh ấy chiều chị như thế, không thì cũng khốn khổ.

Dược vẫn lấn cấn:

- Nhìn thấy căn nhà là cho cưới liền, ai có nhà đến cầu hôn em, ba mẹ em cũng đồng ý vậy à?

- Nhìn nhà là biết Thiện chiều em đến mức nào rồi, làm gì có ai không quyết tâm lấy em mà để em tự quyết định ngôi nhà đâu.

- Vậy là em cao giá lắm đúng không? Ô hô hô! Em gọi điện cho anh Thiện đây! Cưới thì cưới, đi thử váy, đi mua quà, đi đặt thiệp, thiệp cưới không biết có hình máy bay không nhỉ?

Thanh thở dài, cô cũng ngạc nhiên, đây là suy nghĩ logic của người sắp lấy chồng sao? Xem ra sẽ là một tương lai dở khóc dở cười rồi.