Này, Anh Phi Công Đẹp Trai, Làm Người Yêu Em Nhé

Chương 25



Con đầu lòng của Thiện và Dược là con trai, tên ở nhà gọi là Chõm, đừng hỏi vì sao, đây là tên Thiện đặt, bù lại, Dược được đặt tên con trong giấy khai sinh. Mẹ của Thiện bảo, mấy đứa cháu nhà này vào tay Thiện đều bất hạnh hết.

Thực ra Chõm có một cái tên rất kêu: Trần Thiện Nhân, theo như lời Dược là để ba nó bớt khẩu nghiệp. Nhưng mà không kể việc bị Dược châm chọc thì Thiện cũng vì cái tên này mà vui suốt một ngày, lý do chỉ đơn giản: Con là thiện nhân thì ba nó phải gọi là đại thiện nhân rồi.

Dược lườm nguýt cái tên đang cười rất ngu người kia: Ấu trĩ.

Và giờ vị đại thiện nhân ấu trĩ kia đang ngồi khoanh chân trên giường nói chuyện với đứa con thiện nhân mới hai tuổi:

- Ở nhà có nghe lời mẹ không?

- Có ạ, ba ơi, con có cô giáo mới, cô giáo hỏi ba.

- Hỏi sao?

- Hỏi người đưa con đi học là ba hay anh trai. Con bảo là ba, cô hỏi ba con có vợ chưa?

Dược phụt cười, không có vợ thì có con trai thế nào được? Nhưng phải công nhận Thiện trông rất trẻ, càng ngày càng đẹp trai, hơn hẳn hồi vừa học phi công, nghi vấn anh lão hóa ngược.

- Ai mà hỏi thì trả lời là ba con tuân thủ chế độ một vợ một chồng nghe không?

- Dạ.

- Vậy nên mẹ là vợ của ba đúng không?

- Không đúng, là mẹ của con.

Dược cười thầm, bắt đầu bất đồng ý kiến rồi, quanh co hỏi một hồi thì phát hiện ra bé Chõm không biết là ai dạy mà nhận thức hơi lệch lạc rồi:

- Ba đi lấy vợ đi, mẹ của con chứ, sao lại là vợ của ba được?

- Tên nhóc ấu trĩ này, ba vừa dạy là ba tuân thủ một vợ một chồng, làm sao lấy thêm vợ mới được.

Lần đầu tiên thấy một đứa con vì tranh mẹ mà xui ba đi lấy vợ khác để nhường mẹ cho nó.

- Không phải, mẹ của con không phải vợ ba, ba đi lấy vợ của ba đi!

- Ủa, mẹ con không phải vợ ba thì là vợ hàng xóm à?

Bé Chõm nghiêng đầu, hơi suy nghĩ một chút, chắc nó cũng không cam tâm để mẹ thành vợ hàng xóm.

- Cho nên mẹ là vợ ba, hiểu không?

- Hiểu.

- Vậy nên con không được ngủ với mẹ.

- Không, con không ngủ với mẹ thì con phải ngủ với ba à?

Dược phì cười lần nữa, làm như ba mẹ nó ngủ riêng không bằng ý, ngủ với mẹ với ngủ với ba có khác gì nhau? Mà phải nói thằng nhóc này có khi nào ngủ với mẹ đâu, toàn nằm sấp trên bụng ba nó ngủ. Hồi nó còn nhỏ xíu đã rất bám ba, Dược đang bế mà có người quen chìa tay thì nó còn theo chứ ba nó đang bế thì còn lâu. Thiện quay sang Dược:

- Dược, sao bảo ngủ với anh mà mặt nó trông mất hứng vậy. Sao em bảo đêm nó khóc đòi anh?

- Thì đấy, mấy hôm anh đi từ nửa đêm, dậy mà không thấy anh thì kiểu gì nó chả khóc.

- Chõm, không phải con ngủ với ba, cũng không phải ngủ với mẹ mà là ngủ một mình. Thanh niên rồi, ba nhớ không nhầm là ba bị ông bà nội cho ra rìa từ năm một tuổi kìa.

Dược ngạc nhiên:

- Ủa, là sao? Phải là anh Khang ra rìa chứ?

- Anh Khang còn ngủ với ba mẹ lâu hơn anh! Anh bị tống sang ngủ với anh Khang, không tin, em hỏi mẹ xem.

Cuối cùng, Chõm cũng chấp nhận ngủ một mình, thằng bé ôm gối sang phòng bên cạnh. Dược nhìn Thiện:

- Sao chả thấy anh có vẻ mặt gì của người thắng vậy?

- Nó lại chạy sang đây bây giờ đấy. Biết ngay mà.

Dược nhìn ra, thấy Chõm ôm gối chạy lại, leo lên giường:

- Hôm nay con chưa nghe kể chuyện.

- Kể chuyện xong thì con ngủ đâu?

- Con ngủ với ba mẹ.

- Thế đây là giường của ba mẹ, con nằm đâu.

- Nằm giữa!

Thiện quay sang Dược đang ôm bụng cười:

- Vậy thì bằng nhau à?

- Thôi, đại ấu trĩ kể chuyện xong cho nó ngủ đi, mai hứa cho nó đi công viên đó.

Một lúc sau, Dược thấy một cảnh đã quá quen thuộc như bao buổi tối khác, Chõm nằm ngủ trên người Thiện, còn anh một tay vuốt lưng nó, một tay vẫn cầm sách đọc, hai ba con này có lúc nào tách nhau ra đâu mà bày đặt ngủ riêng, không biết ai nên ghen với ai mới đúng.

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!