Này, Anh Phi Công Đẹp Trai, Làm Người Yêu Em Nhé

Chương 3: Học chung



Buổi chiều, Dược đi đến thư viện thành phố, cô đang ôn thi toeic nên cần một không gian yên tĩnh và có khí thế học hành, trong thư viện thì ai cũng đến để đọc sách và học hết. Dược có một chỗ yêu thích trong góc, chỗ ngồi xa nhất nhưng cũng vắng nhất, nhưng hôm nay cô vừa đến đã thấy chỗ ngồi quen thuộc của mình bị chiếm mất.

Thiện ngồi yên lặng trong góc, lưng thẳng, đầu hơi cúi, trước mặt anh là một chồng năm, sáu quyển sách dày quịch. Xung quanh anh, mật độ dày một cách bất thường, bù lại là sụ trống vắng ở các bàn phía trên. Cô nhìn người trông coi thư viện, người đó cũng chỉ biết cười trừ.

Nhưng không ai đến bắt chuyện với Thiện cả, sự tập trung của anh như một lòi cự tuyệt vô hình với những người xung quanh. Dược đi lướt qua chỗ anh ngồi để đến giá sách phía sau, cô không nhị được tò mò liếc qua, trời ơi, sách anh đọc còn không phải sách tiếng anh. Bên tay anh còn mấy mảnh giấy nhỏ ghi tên, số điện thoại và cả nick face, chắc của mấy người muốn làm quen với anh, nhưng anh cũng chẳng để ý. Dược nghĩ thầm: "Lạnh lùng thật sự."

Bất chợt Thiện ngẩng lên khiến Dược giật mình, không kịp phả ứng, nhưng anh chỉ mỉm cười, gật đầu chào rồi cúi xuống, chăm chú đọc sách tiếp. Dược đi đến khu sách tiếng anh, tìm mấy quyển về ôn thi toeic của mấy năm trước, tập làm đề.

Hết giờ mở cửa thư viện, Thiện gấp sách đứng dậy, thẻ của anh là thẻ mượn, còn thẻ của cô chỉ là thẻ đọc, cho nên khi cô về tay không thì Thiện đem theo chừng năm, sáu quyển sách, nguyên tiền đặt cọc cho sách đã không hề ít rồi. Dược nhủ thầm: "Trời ơi, người có tiền."

Gặp nhau ở tủ gửi đồ, trước khi vào phòng sách, ai cũng phải gửi cặp sách và ba lô ở đây cả. Thiện rảo bước về phía Dược thì bị mấy người chặn lại.

- Anh ơi cho em xin nick face được không?

- Hay chụp ảnh cũng được.

Dược đứng ngoài mỉm cười, mấy cô bé trạc tuổi học sinh cấp ba này bạo dễ sợ, cô tuy thích ngắm trai đẹp nhưng không có gan làm quen như thế này.

- Xin lỗi, tôi có người yêu rồi.

Bỏ lại một câu ngắn gọn, Thiện bước lại gần chỗ Dược, nhìn cô:

- Chúng ta lại gặp nhau rồi!

- Người ta gọi là duyên số đấy ạ!

Dược nghĩ thầm, thật ra hôm đó cô không chạy trốn thì hai người còn gặp lại nhau sớm hơn, nhưng mà đứng trước trai đẹp, cô không ăn nói lưu loát được.

- Em đang học tiếng anh à?

- Vâng, em đang ôn thi toeic. Vừa nãy quyển sách anh đọc không phải tiếng anh phải không ạ?

- Ừ, là tiếng Đức.

Wao! Dược ngạc nhiên, phi công phải thông thuộc tiếng anh, mà ánh còn đọc được cả sách tiếng Dức thì có nghĩa là anh thông thuộc cả hai thứ tiếng đó, trong khi cô còn đang trầy trật với tiếng anh.

- Vậy bao giờ anh bay tiếp?

- Sáng mai, tôi phải đi lúc rạng sáng, cjho nên hôm nay mới tranh thủ đến thư viện, chút nữa tôi định tìm một quán café nào đó đọc sách tiếp.

- Em tưởng nếu được nghỉ ngắn thì anh sẽ tranh thủ đi chơi với người yêu.

Dược lấy xong đồ đạc, gửi lại chìa khóa rồi ra ngoài. Thiện vẫn đi bộ sau cô, lúc đi dọc vỉa hè, anh mới hạ giọng, như sợ người khác nghe thấy:

- Tôi chưa có người yêu. Vừa rồi là cách khéo nhất để từ chối các cô gái!

Dược phì cười:

- Vậy nên ở nhà với mẹ chẳng hạn?

- Không đâu, bà chủ trọ, à không, mẹ tôi lúc nào cũng muốn tôi đi xem mắt cả. Ở nhà, mẹ tôi bày ra một đống hình bắt tôi chọn, thiệt tình! À dúng rồi, chút nữa em có bận gì không?

- Không ạ.

- Hay vào quán nước nào đó học với tôi đi, học một mình hơi buồn, cũng không nhất thiết là quán café, tôi bị cấm chất kích thích tám tiếng trước bay.

Dược ngập ngừng, thật ra thì cô không bận gì thật, có khi vào quán nước học cùng anh, câu nà không hiểu sẽ có người để hỏi, cũng tốt nhưng mà cũng ngại. Thiện kiên nhẫn chò cô trả lời, may mắn là trên đường đến điểm đỗ xe buýt cũng có một quán trà sữa. Dược gật đầu, cả hai chọn quán gần nhất.

Không gian phía trong quán rất đẹp, Dược nhìn bảng giá, quả nhiên là tiền nào của nấy, nhưng mà lỡ vào rồi, lại còn vào cùng một người con trai, cô không thể mặt dày kéo anh ra khỏi quán chỉ vì đồ uống đắt được.

- Em uống gì?

- Trà sữa trân châu đường đen ạ.

- Được rồi, em lên tầng hai tìm chõ trước đi.

Dược biết kiểu này là Thiện sẽ trả tiền, nhưng cô ngại, nhón chân lên nhìn người bán hàng:

- Cho em đơn riêng đi ạ.

Người bán hàng chưa kịp nói gì thì cô đã bị anh đẩy đến chân cầu thang, liên tục xua lên "đi, đi, đi". Dược không còn cách nào khác, mấy vị khách và cả chị bán hàng đều đang nhìn cô cười, không biết họ đang nghĩ tình huống này thành cái gì, cô đành đi lên, bụng thầm nghĩ: "Không sao, phi công giàu mà, một bữa thế này cũng không đáng là bao".

Bàn trên tầng hai rất rộng, quả nhiên là không gian lý tưởng để học. Cô vừa mở sách ra, đã thấy Thiện đi lên, cứ tủm tỉm cười, chắc chị bán hàng đã nói gì đó, thời gian chỉ mới mấy phút thôi mà. Thiện ngồi đối diện với cô, đặt tập sách trên tay xuống, rút ra một quyển, là quyển đề thi toeic 2017.

- Này, của em.

- Dạ?

- Tôi mượn ở thư viện đấy, làm thử đi, trong đó có rất nhiều câu hay, em cầm về học rồi trả lại tôi là được.

Dược tròn mắt, trong thư viện cô cũng mượn một quyển sách nhưng không phải quyển này mà anh vẫn nhận ra, thiên lý nhãn à?

- Trong máy tôi vẫn còn tài liệu, có cần không, tôi gửi qua cho?

- Có ạ, vậy thì tốt quá!

Thiện lôi trong cặp sách ra laptop, đặt qua một bên, cắm sạc. Ở thư viện không có chỗ cắm sạc nên hình như máy của anh cũng sắp hết pin rồi. Trong lúc nhìn anh tìm tài liệu, Dược tự hỏi, tại sao anh lại tốt với mình như thế?