Này, Anh Phi Công Đẹp Trai, Làm Người Yêu Em Nhé

Chương 6: Mẩu tin gây hiểu lầm



Buổi chiều hôm đó, Dược còn đang mải mê vẽ và tô màu arcylic cho bức tranh bìa mà một người nhờ thiết kế thì vô tình lướt xuống một tin: "Cô gái đưa bạn trai phi công đi làm". Ồ? Dược tò mò ấn vào xem thì trời ơi, cô còn tưởng mình nhìn nhầm. Người mặc đồng phục phi công là Thiện, đứng đối diện Thiện là một cô gái đeo khẩu trang, tóc để xõa, trông dáng người vừa nhỏ vừa thấp, không phải cô thì là ai? Có thể người khác thì không nhận ra nhưng người thân thì sẽ ngờ ngợ, càng lướt xuống dưới, Dược càng có cảm giác muốn đập đầu xuống bàn.

Cũng may là ảnh chụp ở khoảng cách khá xa nên không nhìn rõ mặt Dược lắm, từng bức một đều có lời đề: "Anh bay bao nhiêu lâu cũng không sợ đói, có bánh em mang.", rồi bức xoa đầu cô, chiều cao chênh lệch như thể anh đang dỗ một đứa trẻ: "Em muốn bay cùng anh cơ". Rồi cả bức anh quay người đi mà cô vẫn đứng đó: "Em sẽ luôn là sân bay của anh". Cuối cùng là câu kết được in đậm: "Anh cứ yên tâm bay lượn, em sẽ chờ anh hạ cánh".

Trời ơi, Dược toát mồ hôi hột, chuyện gì thế này? Người ta không thể hiểu theo nghĩa bạn bè bình thường được sao?

Dược cop lại tin nhắn, gửi cho Thanh: "Học tỷ, help me!"

Một lúc sau, thanh nhắn lại:

- Vậy là thay vì hẹn ở chỗ nào đấy, em phi thẳng ra sân bay?

- Vâng, em nghĩ như thế đơn giản hơn, không phải mất công hẹn, hẹn riêng em sẽ bị hồi hộp, không nói được gì.

- Dược, em điên rồi, như thế người ta không hiểu lầm mới lạ đó!

- Nô tì biết sai, đại nhân bớt giận!

Dược lẩm bẩm cầu nguyện đừng ai thấy tin này, Thu về, thấy Dược đang úp mặt xuống bàn, rên rỉ những tiếng vô nghĩa.

- Mày làm gì đấy?

- Đọc kinh sám hối, mong nhân phẩm tao đủ tốt!

- Mày cái gì cũng tốt, chỉ có đầu óc có vấn đề thôi!

Thiện vẫn không hay biết gì cho đến khi về nhà, anh nhớ lại thái độ của các phi công và tiếp viên khi thấy anh cầm bánh vào.

- A, bảo sao nhiều tiếp viên xinh đẹp ở đây mà cậu không nhìn trúng ai, hóa ra là có người rồi.

- Không phải đâu, cô ấy thậm chí còn chưa biết em ăn sáng rồi mà.

- Ai biết cậu có nói dối cô ấy để được cô ấy mang bánh đến không. Nếu chưa phải người yêu thì tiến nhanh đi, phi công mà!

Thiện nhớ lại, thoải mái cười rồi vùi đầu vào gối, ngủ mất. Anh có rất nhiều người tặng quà, từ nhỏ đến lớn, từ bình thường đến xa xỉ nhưng chỉ có cái bánh của cô nhóc làm anh vui nhất.

Sáng hôm sau, Thiện dậy muộn vì hơn 5h sáng anh mới được ngủ, nên lúc anh đậy thì mẹ anh đang chuẩn bị nấu bữa trưa, ở nhà thì một mình anh sinh hoạt một giờ giấc riêng.

- Mẹ!

- Ngủ đủ rồi thì chiều nay sửa soạn đi, mẹ giới thiệu cho một người, hai đứa thử làm quen xem.

- Không được đâu mẹ ơi, hôm nay con có hẹn đến thư viện rồi.

- Thư viện còn nhiều ngày để đến, còn cơ hội gặp đứng người thì ngàn năm có một. Cô bé này rất tốt, lại thật thà, hiểu chuyện.

Thiện vừa kéo ghế ngồi vừa nghĩ thầm: "Người con hẹn gặp ở thư viện cũng hiền, ngây ngô lại khéo tay thôi, không ai tin con cả". Anh sắp bát ra bàn rồi cầm hai chiếc đũa gõ vào miệng bát:

- Mẹ ơi, nhanh lên, con đói lắm rồi.

Ở nhà là nơi bộc lộ bản tính, hai mươi sáu tuổi đầu như một đứa trẻ gọi cơm. Vừa lúc đó, anh trai của Thiện, Khang mở cửa, dẫn theo con trai bước vào. An chạy vào chào bà rồi leo lên ghế, bắt chước chú mình cầm đôi đũa gõ vào bát:

- Bà ơi, nhanh lên, cháu đói lắm rồi!

Khang đổi dép đi trong nhà, đi vào ngồi đối diện Thiện:

- Chú có bánh người ta tặng rồi còn kêu gì hả?

- Ơ, bánh nào nhỉ?

- Ở sân bay đó, còn giả ngây gì nữa?

Thiện mất đến nửa phút mới xác định được anh trai mình đang nói đến cái bánh mà Dược tặng. Thiện ngạc nhiên:

- Đúng là dân kinh doanh có khác, chuyện gì cũng biết! Mà khoan, em đã kể với anh đâu, sao anh biết? Theo dõi người khác là vi phạm dân quyền đấy!

- Anh mà thèm làm mấy trò theo dõi hả, chú lên báo rồi, còn không biết!

Khang mở máy, tìm được mẩu tin đã lưu sẵn, đưa cho Thiện xem. Thiện nhìn chằm chằm vào mẩu tin rồi lướt xuống bình luận, gì mà "Tim em có chút lạnh!" rồi "Quả nhiên trai đẹp đều đã có người yêu!" rồi "Thế giới đã nhiều hơn hai trái tim hạnh phúc". Đó là chưa kể đến: "Hai người thật đẹp đôi", "Em cũng biết làm bánh nhưng chưa tìm được người để tặng", "Một chiếc máy bay, hai trái tim vàng". Thiện đọc từ đầu đến cuối rồi thốt ra một câu rất ngu người:

- Là sao?

- Sao với trăng gì, người trong ảnh là chú, chú phải giải thích với anh chứ sao lại hỏi ngược lại?

- Nhưng bọn em đâu phải thế, cô ấy chỉ đến tặng quà để cảm ơn.

- Mà đến tận sân bay chờ chú?

Thiện vò đầu, thực ra mẩu tin này chẳng ảnh hưởng gì đến anh, từ trước đến nay, tài khoản facebook, zalo, các bài phỏng vấn, kết quả học tập, ảnh hồi nhỏ của anh đều bị người ta tìm cách công khai, anh quen rồi. Nhưng anh lo có người nhận ra Dược hay đọc được bài báo này sẽ khiến cô khó xử.

- Là thế nào bây giờ? Nếu em nói cô ấy thật sự chỉ nghĩ như vậy thì anh có tin không?

- Trên đời này vẫn còn người vô tư như thế à?

- Quả nhiên là chẳng ai chịu tin cả.

Thiện rầu rĩ đấp đầu xuống bàn ăn một cái "cốp" nghe đau pải biết. Mẹ anh từ trong bếp đi ra:

- Có chuyện gì thế?

An nhanh miệng trả lời:

- Chú Thiện muốn tự tử ạ.

- Chũm, đừng nói bậy!

Khang bật cười lên tiếng nhắc, An (tên ở nhà là Chũm, do chính người chú vô lương tâm tên Thiện đặt cho) mới hai tuổi, không biết học đâu cách nói này. Thiện vẫn không ngẩng mặt lên:. Truyện Phương Tây

- Không, Chũm nói đúng đấy ạ.

- Chú Thiện còn được lên báo nữa bà ạ!

Chũm nghe thấy Thiện bênh mình, tranh thủ nói nốt, tiện thể cầm di động trong tay Thiện, hai tay dâng lên cho bà. Mẹ Thiện vừa đọc vừa ồ lên mấy tiếng:

- Cố lên con trai, mày mà nói sớm có phải khỏi đi xem mắt không?

- Ôi trời ơi, là hiêu lầm, bọn họ chỉ là hiểu lầm, đang tự biên tự diễn thôi!

Nhưng mẹ anh chỉ nhìn anh tủm tỉm cười như muốn bảo cái thái độ của người mới yêu, mẹ đây biết tỏng nhá. Bà nhìn lại điện thoại một lần nữa rồi hỏi:

- Cô bé này có chắc đủ mười tám tuổi không?

- Mẹ à!