Này, Anh Phi Công Đẹp Trai, Làm Người Yêu Em Nhé

Chương 7: Cầu vai bốn vạch



Mặc dù vậy, Thiện vẫn đến thư viện, hi vọng Dược không vì chuyện này mà trốn tránh anh. Vừa thấy cô ở bàn gửi đồ, Thiện thở phào một hơi nhẹ nhõm.

- Ủa, anh đến rồi à?

Nhìn thấy Thiện, Dược vui vẻ chào, cô không ngờ mình cũng hi vọng gặp anh ở đây đến thế. Thiện cầm theo hộp rỗng hôm trước làm bánh, bước nhanh đến:

- Bánh em làm ngon lắm!

- À, thật ra thì không hoàn toàn là em làm, em vốn không biết là bánh nên chỉ đánh trứng và rây bột thôi.

Thiện không mất đến mười giây để bắt được trọng điểm:

- Em không biết làm bánh nhưng vì cảm ơn anh mà em học làm? Thật là.. Anh cũng biết đánh lòng trắng trứng lâu thế nào mà.

Dược gật đầu, cô đánh trứng muốn gãy cái tay luôn, cả hai đi thang máy lên tầng bốn rồi đến chỗ quen thuộc trong góc của cô, chỉ khác là giờ hai người ngồi đối diện nhau, cũng một chỗ.

- Em đi lấy sách đã!

Dược đứng dậy, đi đến mấy giá sách: Sách kĩ năng sống, văn học Việt Nam, văn học Mỹ, Nga, Anh, Pháp, sách tôn giáo, sách y học.. Dược chỉ ước được hốt hết đám sách về nhà mình thôi. Chợt cô lướt qua một quyển sách nói về hàng không, Dược nhớ không lầm hôm trước cô nhì thấy anh mặc đồng phục cầu vai bốn vạch.

- Xem nào!

Cầu vai bốn vạch, Dược che miệng lại: "Ôi trời ơi, là cơ trưởng! Cơ trưởng đó! Người dẫn dắt, chỉ đạo chính và cầm lái của một chuyến bay! Ngầu thật sự!" Quay lại nhìn người con trai trẻ trung ngồi ở bàn, không ai nghĩ anh vậy mà đã là cơ trưởng. Như cảm giác được gì đó, Thiện ngẩng đầu lên, nhìn thấy Dược đang kinh ngạc đứng đó, bốn mắt nhìn nhau, Dược vội vã quay mặt đi tìm kiếm sách khác như chột dạ. Thiện quay qua phía sau, làm gì có gì đâu? Sao lại làm vẻ mặt đó nhỉ/

- Vừa nãy em nhìn gì thế?

- Không có gì, chỉ là.. anh là cơ trưởng ạ?

- Ừ, vậy nên dạo này anh hơi bận, sắp tham gia một khóa huấn luyện bay.

Dược lần nữa há hốc:

- Anh chưa xong khóa huấn luyện bay đã được lên cơ trưởng ạ? Giống như đi xe máy mà không cần bằng lái ấy?

Thiện bật cười:

- Không xong khóa huấn luyện bay thì ai dám cho anh cầm lái với tính mạng cả trăm con người? Khóa huấn luyện này thì anh là người dạy, anh lên cơ trưởng được ba năm rồi, từ khi anh 23 tuổi.

Dược xấu hổ rụt đầu lại nhưng anh cũng không muốn đùa dai, nói tiếp:

- Đầu tiên là học phi công căn bản ở Úc, sau đó tốt nghiệp phi công căn bản mới được chính thức bay, sau nữa thì lên cơ trưởng và bây giờ thành giáo viên hướng dẫn bay cho các học viên.

- Oa, vậy ỏ Úc thì anh học gì?

- Nhiều lắm, mười bốn môn lý thuyết phi công vận tải hàng không, được học tại buồng lái mô phỏng SIM, ngoài ra còn lớp tự vệ, anh học judo, một đống bài kiểm tra thể lực, năng lực phán đoán, xử lý tình huống..

Dù Thiện nói ra nhẹ tựa lông hồng nhưng Dược đủ thấy nó căng thẳng thế nào. Vậy mà anh lên được cơ trưởng cách đây ba năm! Oh my god!

- Đáng sợ thật đó, lái máy bay còn không phanh được giống như xe máy hay ô tô.

Thiện khúc khích cười, tư duy của cô bé này lạ thật.

- Thôi, học đi, à còn cái này cho em! Đây, chọn một cái đi!

Thiên chìa ra hai chiếc móc khóa, một cái hình con sao biển màu hồng, một cái hình bọt biểm màu vàng. Dược không ngần ngại chọn cái bọt biển, đơn giản vì nó cute hơn. Thiện mỉm cười, gài cái còn lại vào móc khóa của mình và tiếp tục đọc sách. Dược không hỏi hai chiếc móc khóa này anh mua ở đâu, vì cô nghĩ là anh mua ở cửa hàng tạp hóa nào đó. Thực ra Thiện đã mua tận bên Nhật vì nghĩ cô sẽ thích. Còn Dược chỉ biết thở phào, may mà con sao biển màu hồng này không cười ngu như hình đại diện của cô.

Dược ngồi học tiếng anh một lúc đã thấy hai mắt ríu lại, hoomg qua cô ngủ muộn, sáng nay dậy sớm đi học, còn trưa nay lại không được ngủ vì đứng trên xe buýt tới đây. Vậy là Dược khoanh hai tay lại, ghé đầu lên, ngủ mất. Thiện ngẩng đầu lên, tóc cô để xõa, mềm mượt xòa xuống che khuất một bên mặt. Anh đưa tay nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tai, bên cạnh có người lấy di động định chụp lại, anh đưa ngón tay lên môi, khẽ suỵt rồi lắc đầu. Người kia ngượng ngùng cười, thu lại di động.

Khi Dược mở mắt lần nữa đã là bốn rưỡi chiều, cô vò đầu, đáng thương nhìn Thiện:

- Vậy là phí mất một buổi chiều rồi! Hức!

- Nếu mệt quá thì ngủ, anh mượn sách cho, không lại tưởng gấu trúc sổng từ Trung Quốc về.

- Anh mới là gấu trúc.

- Đi chọn thêm mấy quyển em thích đi, thời gian tới anh hơi bận, em đọc rồi tóm tắt lại cho anh.

Hai mắt Dược sáng lên:

- Được ạ!

Nhìn cô vui vẻ chạy vào chỗ mấy giá sách, Thiện bật cười, người đâu mà dễ tin người thế. Dược ôm theo bốn quyển sách nữa chạy lại đặt lên bàn, bày ra rồi hạ giọng thì thầm, từ đầu họ đã phải nói chuyện thế này vì đây là thư viện.

- Trong mấy quyển này, anh đọc quyển nào rồi?

- Chưa quyển nào cả.

- Vậy là tốt rồi, em sẽ cập nhật kiến thức mới cho anh, hí hí!

- À, có một mẩu tin trên mạng, em thấy chưa?

Dược lấy quyển sách che mặt lại, khuôn mặt vô cùng biểu cảm: Chết rồi, cuối cùng cũng nói đến mẩu tin đó, vậy là do cô ăn ở không tốt, anh cũng đọc được rồi. Dược nhô hai mắt ra khỏi quyển sách, Thiện vẫn đang khó hiểu nhìn cô:

- Em xin lỗi, em thật không cố ý, em chỉ nghĩ là quà cảm ơn bình thường, có ảnh hưởng đến anh không?

Thiện gục đầu xuống cười, thở phào:

- May quá, vốn dĩ anh còn định xin lỗi em vì sợ nó ảnh hưởng đến em, anh thì quen rồi.

- Không sao đâu ạ, không ai nhận ra em hết, mà nếu bố mẹ em nhận ra thì em sẽ giả ngây: "Con làm sao mà quen được phi công, với lại con có biết làm bánh đâu, con hậu đậu từ bé mà". Đó, em nói thế thì không ai biết đâu.

Thiện nín cười đến sắp vỡ bụng, anh sẽ trao cô giải diễn viên xuất sắc nhất năm, diễn xuất thế này bảo người khác tin đã khó chứ đừng nói đến bố mẹ.

- Hậu đậu từ bé hả?

- Chết, lỡ miệng! Thật ra em không hậu đậu lắm đâu, thỉnh thoảng kiếm việc cho thợ sửa chữa có thêm thu nhập ấy mà. Nhưng mà hơi tưng tửng thì có.

- Tưng tửng?

- Thôi, hết giờ rồi, chuẩn bị về thôi.

- Hai người đi ra chỗ trả thẻ thư viện để mượn sách, vừa nhập tên sách, chị trông coi thư viện vừa cười:

- Hôm nay hai người rải nhiều đường quá, chị ngồi tận đây còn thấy ngọt.

- Em với anh ấy không phải là người yêu đâu, là bạn thôi ạ! Anh cũng giải thích đi.

Dược nhanh miệng biện minh, còn ngước lên nhìn Thiện, anh cười ha ha, gật đầu:

- Đúng là không phải người yêu ạ!

Dược than thầm, anh nghiêm túc được không, cười như vậy mà người ta tin mới là lạ ấy. Cô nghiến răng, định thúc cùi chỏ về sau cho anh mọt nhát thì bị anh dùng tay chặn lại:

- Anh có học võ tự vệ, phải đề phòng chứ, sát khí của em tỏa ra nặng quá.

Chị trông coi thư viện chỉ lắc đầu cười nhìn cô gái mặt đỏ như sắp bốc khói, theo logic thì vừa hy đúng, hai người đang yêu nhau thì cần hai thẻ thư viện để vào nhưng thẻ mượn thì cần một thôi là đủ.