Này, Anh Phi Công Đẹp Trai, Làm Người Yêu Em Nhé

Chương 9: Rượu vang kỉ niệm



Dược giơ quyển sách lên che mặt để cố bình tĩnh lại, trong khi nam sinh ngồi bên nhìn cô một cách khó hiểu. Thực ra trong đầu Dược đang loạn như một đứa trẻ tự kỉ: Nên xin số, không nên xin số, nên, không nên, nên, không nên..

Cứ thế cô vừ học vừa tự kỉ đến hết buổi chiều, đến khi thư viện dóng cửa. Dược quyết định ngồi ở ghế đá học tiêp, cô chọn dãy ghế dá dưới một cây trứng gà, ngay bên rìa sân tập bóng rổ có một vài nam sinh đang mải mê với trái bóng.

"Một nơi học tập lý tưởng."

Dược vừa học, chốc chốc lại ngẩng lên nhìn người ta chơi bóng rổ, ai nấy đều cao ráo, khỏe mạnh trong bộ quần áo thể thao. Dược đang cắm cúi học thì nghe một tiếng "bịch" ngay bên cạnh, sát đầu cô, cô bật dậy "úi da!" một tiếng.

Hung khí vừa bay đến chỗ cô không phải là một quả bóng rổ mà là một quả trứng gà rơi thẳng từ trên xuống. Nó còn đang nằm yên bên cạnh chỗ Dược vừa ngồi, nứt toác ra do chín cây và rơi từ trên cao xuống.

"Hầy, ước gì nó là quả bóng, sẽ có anh chạy đến xin lỗi mình."

Dược tiếc nuối nghĩ, đang định học tiếp thì cô cảm thấy một người đang đứng ngay trước mặt mình, vội ngẩng lên, là nam sinh đẹp trai ngồi đối diện cô trong thư viện. Dược cũng không biết chào hỏi thế nào.

- Phản xạ tốt đấy, em sẽ là một cầu thue tốt!

- Vâng, cảm ơn!

Dược ngây ra, không hiểu gì, vừa nãy cô phản ứng nhanh thật nhưng đó là định luật bảo toàn tính mạng, không liên quan gì tới các môn thể thao cả. Bằng chứng là cô còn đang lo trượt các môn thể chất.

- Đội trưởng!

Những người đang tập luyện bóng rổ cũng dừng lại, vẫy tay vói anh, à thì ra là đội trưởng đội bóng rổ. Anh ta gật đầu rồi đi ra sân tập, Dược nhìn theo, âm thầm so sánh với Thiện, không đẹp trai và ngầu như anh, mặc dù giỏi thể tho cũng là gu của cô. Dược thở dài, không được so sánh nữa, mất hứng với trai đẹp mất.

"Giang hồ đẫm máu em không sợ,

Chỉ sợ đường về thiếu bóng anh"

Đang lặp lại tôn chỉ của mình trong đầu thì Dược lại nhảy dựng vì một sự cố khác, đó là chuông điện thoại. Nếu là chuông điện thoại bình thường thì mở lớn một chút cũng không sao, nhưng nhạc chuông của cô lại là "Kìa chú là chú ếch con có đôi là đôi mắt tròn. Chú ngồi học bài một mình bên hố bom kề vườn xoan.." Dược không dám ngẩng lên nhìn ai vì cô nghe có tiếng phì cười, ôm điện thoại chạy trối chết ra khỏi trường Mỏ. Là Thu gọi, nhắn cô mua mấy thứ về ăn tối, Dược mếu máo:

- Thu ơi mày hại tao rồi, không biết các anh có nhớ không?

- Hở?

Cô kể cả chuyện tối hôm đó cho Thanh, sau khi nghe, Thanh cũng chỉ biết cười lăn cười bò, Dược bất đắc dĩ:

- Ây, chị ơi, chị có tâm một chút được không vậy?

- Chị không biết, nhưng có thể anh đội trưởng đó vẫn nhớ em đấy.

- Làm sao còn mặt mũi sang bên đó đây, trời ơi? Hay lần sau chị sang bên đó cùng em cho đỡ ngại?

- Em vẫn còn muốn sang?

- Đương nhiên rồi, trường mình làm gì có con trai mấy đâu.

Thanh chưa bao giờ qua trường Đại học Mỏ nếu không tính mấy lần hiến máu, vì trường này toàn nam sinh và cô cũng chẳng quen biết ai cả nên đi cùng Dược cũng không sao, cô có thể thản nhiên phớt lờ sự tồn tại của con trai ở đó.

- Còn phi công tên Thiện thì sao?

Sao là sao? Chẳng sao cả, bây giờ chắc anh ấy đang trong một chuyến bay nào đó, anh ấy còn chuẩn bị bay sang Úc để làm thầy dạy bay cơ.

- Em biết cũng nhiều ghê ha?

Dược chép miệng, nhớ lại những lúc nói chuyện hay nhắn tin với Thiện, anh không nói về mình nhiều lắm, nhưng anh nói về những cái khác thú vị với cô hơn, anh cũng không đả động đến phi công nhiều vì cô không hiểu, thay vào đó là tìm điểm chung giữa hai người. Gần đây, anh còn có một thói quen là trước khi bay luôn nhắn tin báo cho cô biết để cô không phải chờ anh trả lời tin nhắn.

Đang nói chuyện với Thanh thì điện thọi củ Dược báo có tin nhắn từ Thiện:

- Cuối tuần này em có rảnh không? Có muốn đi trượt băng không?

- Trượt băng ạ? Em chỉ mới biết trượt pa-tin thôi, chưa bao giờ nhìn thấy sân trượt băng ngoài đời cả.

- Ừ, nên anh mới rủ em đi cùng, anh có vé, anh cũng biết trượt, không sợ ngã đâu.

- Dạ có, chủ nhật anh rảnh từ mấy giờ ạ? Với lại em tưởng anh đang trên máy bay?

- Anh đang ở Pháp, ngày mai bay về, có muốn uống rượu vàn không?

Dược thì thầm: "Anh đùa em à? Em có biết uống rượu vang đâu, mà đừng tưởng em không biết rượu vang Pháp chuẩn giá cao thế nào." Thấy cô không trả lời, nhắn lại một tin.

- Hay lấy chai nhỏ làm kỉ niệm nhé?

- Anh điên rồi!

Dược nhắn xong, muốn thu hồi lại tin nhắn nhưng đã muộn, anh đã đọc nó ngay lập tức, cô cũng không hiểu tại sao mình lại nói chuyện thoải mái với anh như thế.

- Tóm lại anh không cần mua quà cho em đâu.

"Mặc dù em vô cùng thích nó" Cô đau khổ nghĩ thầm, anh càng tặng cô quà đắt tiền, cô càng không dám nhận.

- À, anh biết phải mua gì rồi. Với lại cả tổ đội bay đang lảm nhảm về bánh của em làm này, không hiểu sao luôn.

- Hay em làm thêm cái khác rồi mang đến cho anh nhá? Em chỉ học sáng nên buổi chiều rảnh.

Dược không biết mình đang làm trò gì nữa, tự nhiên lại vơ việc vào người, đúng là lấy dây buộc mình mà, nhỡ không thành công thì sao? Sao lại thích hứa hẹn trước vậy? Cũng may cô còn có lý do, vì anh tặng quà cho cô nên cô chỉ làm gì đó tặng lại thôi. Nhưng mà sao cô lại hồi hộp như vậy, hẹn ở sân bay cũng được nhỉ? Hình như cô cũng có cảm giác đặc biệt khi tặng quà cho anh thì phải.