Này! Địa Phủ Ở Hướng Kia!

Chương 45: "ta cõng ngươi!"



"Ta không có mượn ngươi đi theo!!” Ta quay đầu, tức giận mà nói nhỏ, hắn ở đây ta còn sợ sẽ chuốc thêm phiền phức nữa.

“Ngươi…… Ngươi là đồ không lương tâm, ta lo lắng đi theo vì ngươi chỉ có một người không được sao?” Nguyệt Lão đột nhiên trừng lớn đôi mắt phượng hẹp dài, tức giận mà cầm lấy một nhánh cây ném lên người ta.

“Thôi, ta cảm ơn ngươi.” Ta né nhánh cây, co rút khóe miệng, tiếp tục đi về phía trước.

Nguyệt Lão rầu rĩ mà nhanh chóng đi theo sau lưng ta, không nói một lời, thoạt nhìn thật sự đang giận.

Đột nhiên, lòng bàn chân ta không chạm tới mặt đất, khi kịp phản ứng lại thi cả người ta đã bị trượt xuống.

Cánh tay ta nháy mắt bị một bàn tay nắm lấy, nhưng mà lại liên lụy Nguyệt Lão cũng bị rơi xuống theo.

Cùng với bén nhọn tiếng kêu cứu, thật mạnh rơi xuống trên đất, ta còn chưa kịp kêu đau đớn thì một trọng lượng to lớn hơn đã mạnh bạo đè trúng bụng ta.

“Cmn!” Ta không chịu nổi liền thầm mắng một tiếng.

Hôm nay thật là xui xẻo, không lâu trước mới bị ngã một lần, hiện tại lại bị ngã càng thêm thảm.

Cả người ta bị đập đến nỗi đau nhức vô cùng, tay chân giống như rã ra, đầu cũng đau nhức hoa mắt, khi thấy rõ chung quanh ta phát hiện mình và hắn đã lọt xuống một cái hố to.

Ta chịu đau đớn ngồi dậy, phát hiện Nguyệt Lão đang trợn trắng, sùi bọt mép nằm trên bụng ta.

“Mau tỉnh dậy đi!” Ta vỗ vỗ khuôn mặt anh tuấn, qua một lúc lâu hắn mới chậm rãi tỉnh lại.

“Chúng ta đang ở đâu?” Nguyệt Lão vuốt vuốt quả đầu, híp mắt mơ mơ màng màng hỏi.

“Rớt hố rồi.”

Nguyệt Lão đột nhiên ngẩng đầu, rồi đứng dựng lên: “A? Tại sao nơi này lại có cái hố to như vậy?”

“Có lẽ đây là hố bẫy mà thợ săn dùng để bắt thú” Ta suy đoán, cả người căn bản đứng dậy không nổi.

Nguyệt Lão tại đứng chỗ đó nhảy lên vài cái,phát hiện không thể đi lên, đành phải dùng pháp thuật, lại không ngờ pháp thuật hoàn toàn thi triển không ra.

“ Tại sao pháp thuật của ta lại không sử dụng được?” Nguyệt Lão hoảng sợ mà hét lớn, rồi chạy đáo rờ mó xung quanh.

“Thân là Thần Tiên mà khi ngươi hạ phàm lại không mang Pháp Trượng, thì làm sao sử dụng pháp thuật?” Ta nhắc nhở.

“Mà ngươi có pháp thuật mà phải không?” Nguyệt Lão bình tĩnh quay đầu nhìn ta.

“Ngươi xem ta bây giờ làm sao thi triển phép thuật nổi?” Ta vẫn không nhúc nhích mà nhìn hắn, chẳng lẽ hắn không nhìn thấy ta đang trọng thương sao?

Nguyệt Lão đặt mông ngồi xuống bên người ta, ngẩng đầu si ngốc mà nhìn về phía trăng tròn trên cao, sắc mặt bi thương:

“Nếu là ngày thường, thì bây giờ ta đang vui mừng ấm áp trong Điện Nguyệt Lão, vì các cặp đôi trong thiên hạ mà nối dây tơ hồng, hưởng thụ Bánh Thất Hoa do Hồng Tụ tiên tử làm tặng,..... Chứ không phải chịu khổ như bây giờ…” Nói nói chút, hắn liền đau lòng rưng rưng nước mắt.

“Đừng khóc mà!” Ta đang rất phiền lòng mà bên cạnh còn có một con gà mẹ nam nhân, ta cảm thấy thật bi thảm....

Bóng đêm dài, gió lạnh ào ào, trên miệng hố cuồn cuộn không ngừng tiếng gió lạnh xé lá khô.

“Hắt xì!” Nguyệt Lão mơ màng sắp ngủ mà hắt xì, rồi mới tiếp tục dựa lên vách hố ngủ thiếp đi.

Đột nhiên, một trận tiếng bước chân ở đêm yên tĩnh vang lên, ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía miệng hố, hét lớn: “Có ai không?”

Cái tiếng bước chân kia hình như dừng lại, rồi mới đi về hướng cái hố.

Bởi vì ánh sáng quá mờ, ta chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một người thò đầu vào dò xét, ta nhanh phất phất tay: “Này, thấy ta sao? Chúng ta rơi vào trong hố!”

Người nọ không nói cái gì, một lát sau lại xoay người đi mất hút.

“Sao lại đi rồi? Mau cứu chúng ta đi!!” Trong lòng ta cả kinh, gân cổ lên hét lớn.

Nguyệt Lão bị tiếng kêu cứu của ta làm bừng tỉnh, nhanh mở mắt ra: “Có người tới sao?”

Vừa dứt lời, một cái dây thừng thô liền chậm rơi xuống hố, Nguyệt Lão thấy vậy nhanh chạy chỗ cọng dây thừng, hướng về phía ta vẫy tay: “Ngươi mau tới đây! Chúng ta được cứu rồi!”

Ta vui vẻ định bò lên, nhưng là lại phát hiện khi chân vừa di chuyển liền đau muốn xuyên tim, không thể nhúc nhích.

“Nguyệt…… Nguyệt Lão, chân ta không động đậy nổi!” Ta hướng về phía Nguyệt Lão kêu lên.

Nguyệt Lão nhanh chạy đến bên người ta, hắn đắng đo do dự hồi lâu, rồi mới chỉ chỉ sau lưng: “ Ngươi lên đi! Ta cõng cho!”

“Gì?” Ta không nghe lầm chứ.

“Đi lên! Chẳng lẽ ngươi muốn ngủ qua đêm trong cái hố này sao?” Nguyệt Lão một phen túm ta ra sau tấm lưng đơn bạc của hắn, hắn nặng nề cõng ta và leo lên dây thừng.

Nhìn Nguyệt Lão cố hết sức vất vả, trong lòng ta hiện lên một tia áy náy.

Hắn dùng toàn bộ sức lực của mấy ngàn năm không vận động, cuối cùng bò ra khỏi hố.

Nguyệt Lão thở hổn hển mà nằm lăn tròn tê liệt trên mặt đất, nhìn giống như chỉ còn nửa cái mạng.

Một cái bóng đen chậm rãi bao phủ lại, nhờ ánh trăng sáng ta thấy rõ đã người đã cứu chúng ta.