Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự là Người Tốt

Chương 19



Nguỵ Vô Tiện bị Lam Vong Cơ chặn ngang vác lên vai mông nhổng lên, đầu chúc xuống, tóc tai hỗn độn quất vô mặt, cảnh tượng trước mặt đột ngột lướt qua, đầu nặng chân nhẹ, không khỏi hoa mắt chóng mặt.

Phun phì phì mấy cọng tóc rơi vào trong miệng, thở hổn hển nói, "Lam Trạm! Ngươi thả ta xuống! Như vầy rất khó chịu! Ngươi thả ta xuống, chúng ta có thể cùng nhau ngự kiếm!"

Hiển nhiên hai người cùng đứng trên một thanh kiếm thì tư thế càng có thể thoải mái hơn.

Lúc giọng Lam Vong Cơ theo sự rung động từ khoang bụng truyền đến, giống như mũi dao sắc nhọn cào trên lớp băng, lạnh đến tận xương tuỷ, "Tên của ta, ngươi dám can đảm kêu một lần nữa, sẽ khiến cho ngươi rốt cuộc không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào".

Nguỵ Vô Tiện lạnh người, hắn quả nhiên coi thường nỗi hận trong lòng Lam Vong Cơ, không dám trêu chọc nữa.

Trong bóng đêm, ngự kiếm hồi lâu, đến trên đỉnh cổng lớn của một đại viện, chỉ thấy các mái ngói xếp lớp nối tiếp nhau, trên đấu củng là các bức tranh mây bay suối chảy, dưới xà nhà chạm trổ mai trúc chim sẻ. Bên trong đình viện rộng lớn, lại có một đám người rất đông, bay tới bay lui, giống như đang dùng kiếm trận pháp khí, muốn bao vây một thân hình to khoẻ đang nổi cơn điên ở chính giữa.

Rơi xuống đất thu kiếm, Nguỵ Vô Tiện bị túm cổ áo ném mạnh vào một góc, cú va đập khiến khoé mắt hắn muốn nứt ra, mắt nổ đom đóm, đang định chửi mẹ kiếp, thì phía trên lạnh lùng quăng xuống một câu, "Ngươi mà dám bỏ trốn, bị ta bắt được, không hỏi một câu, không phí một lời, trực tiếp giết chết".

Dứt lời, thân ảnh nhẹ nhàng nhảy lên mái hiên, cưỡi ánh trăng đi trợ trận.

Nguỵ Vô Tiện khẽ cọ cái gáy vào tường một hồi lâu, giống như muốn mượn vách tường để xoa dịu chỗ đau, trong lòng chửi thầm, "Giỏi cho Lam Trạm nhà ngươi, xanh đỏ đen trắng, tốt xấu không phân biệt, lúc còn sống không thấy ngươi quan tâm như vậy, sau khi chết ngược lại tốn công vì ta báo thù rửa hận, cũng không biết là tật xấu gì!"

Muốn kêu Nguỵ Vô Tiện ngoan ngoãn ngồi yên không chạy trốn, là không có khả năng. Chỉ là sợi dây thừng này của Giang Trừng cực kỳ chắc chắn, người trói hắn rõ ràng cũng đầy kinh nghiệm, tất cả những chỗ quan trọng trên gân mạch tay chân đều được chiếu cố thoả đáng, không sót một chỗ nào, không chê vào đâu được.

Nguỵ Vô Tiện tuy là cọ dụi vặn vẹo lăn lộn, đứng ngồi điên đảo, để có thể thoát khỏi dây trói, không hề bận tâm đến thể diện, tư thế xấu hổ nào cũng làm ra, nhưng vẫn không nới lỏng được chút nào, đang lúc Nguỵ Vô Tiện nghĩ hay là huýt sáo triệu Ôn Ninh tới, thì bỗng nhiên nghe được một giọng nói lạnh lẽo cô độc truyền đến từ một góc khuất.

"Cái này cũng cởi không được? May ngươi còn được gọi là Di Lăng Lão Tổ đó, bị dây thừng trói một cái, là giống như ả gái điếm vậy".

Nguỵ Vô Tiện giật mình, "Ai?!!"

"Mau kêu một tiếng ông ngoại, chính là ta".

Nguỵ Vô Tiện vươn cổ ra, lén nhìn khắp xung quanh một phen, không thấy thân ảnh của bất kỳ kẻ nào, mà giọng nói này cực kỳ linh hoạt kỳ ảo, thậm chí khiến người ta không xác định được phương hướng, toàn thân nổi da gà.

Bỗng nhiên, truyền đến một loạt tiếng xương bị đè nghiến, tiếng răng va vào nhau nhỏ vụn, một vật lớn bằng bàn tay nhảy lên không trung, vẫn còn vang lên loẻng xoẻng.

Một cái xương đầu lâu.

Âm thanh kia là từ giữa hàm trên và hàm dưới, một cục đen thui vô hình thay thế cho chiếc lưỡi từ trong đó phát ra.

Nguỵ Vô Tiện sợ tới mức lăn trở về góc tường, "Ngươi?!! Ngươi là cái thứ đồ gì?!!"

Hàm dưới của cái đầu lâu đó rơi xuống một cách khoa trương, "Ngươi không phải là Di Lăng Lão Tổ Nguỵ Vô Tiện đào mộ quật thi, một tiếng sáo điều khiển muôn vàn quỷ binh quỷ tướng hay sao? Thế nào? Ngay cả một bộ xương khô tầm thường như ta cũng sợ à?"

Cũng phải, hắng hắng giọng, làm như cái người mới vừa rồi sợ tới mức hồn phách rơi rụng không phải là hắn, Nguỵ Vô Tiện nghiêm giọng nói, "Từ xưa đến nay, những thi thể sống dậy sau khi chết đều là còn da thịt, trước nay chưa từng thấy qua thi thể thối rữa thành một đống xương khô mà còn có thể đi có thể chạy, thậm chí một cái đầu lâu cũng có thể bay lơ lửng. Cho nên ta nói, lão già, ngươi là cái thứ đồ gì?"

Cái đầu lâu nói, "Ta đương nhiên là ông ngoại của ngươi. Mau kêu một tiếng nghe thử coi, cháu ngoan, nói không chừng ta niệm tình ông cháu, còn có thể cứu ngươi một chút".

Nguỵ Vô Tiện khẽ phun một cái, "Ngươi kêu ta là ông nội ngược lại ta còn có thể suy xét nhận ngươi làm cháu ngoan, đợi đến khi ta ra khỏi hoàn cảnh khó khăn này, kêu một vài thủ hạ hành thi tẩu quỷ chăm sóc cho ngươi, không để ngươi bị chó hoang mang đi, gặm sạch bộ xương già nua của ngươi. Thế nào, lão già, tiếng kêu ông nội này quá có lời đúng không?"

Ngoài miệng nhẹ giọng trêu đùa như vậy, nhưng trong lòng lại cẩn thận quan sát, cho dù Nguỵ Vô Tiện hắn đào mồ đoạt thi vô số, các loại yêu ma quỷ quái không thể nói là biết rõ hết nhưng cũng có thể đánh giá được vài cái, thực đúng là chưa bao giờ nhìn thấy một cái đầu lâu đơn sơ thế mà có thể tự tồn tại trên thế gian, không biết là do tà thuật gì làm ra, hoặc lúc còn sống là một cao nhân danh sĩ có tu vi cực cao, sau khi chết không chỉ hồn phách không tiêu tán, mà còn có thể dựa vào ý chí tự thân để phiêu lãng trên thế gian.

Hàm dưới của cái đầu lâu rung rung một cách quỷ dị một hồi lâu, như thể là cười khẽ, nói, "Hắc hắc, cái miệng nhỏ này thế mà độc thật. Từ sau khi ta qua đời, cảm thấy cả ngày ở trong mộ nhàm chán vô cùng, liền báo mộng cho con trai cạy quan tài, để cho lão phu ra đây đi lang thang khắp nơi một phen".

Nguỵ Vô Tiện nhướng mày nói: "Ngài... chỉ một... ặc, chỉ một cái đầu lâu của lão nhân gia ngài lang thang bên ngoài sao?"

Cái đầu lâu nói, "Đúng vậy, tuy rằng trên đường bị một tu sĩ kỳ quái bắt đi, ở trong hầm mốc meo ngây người nhiều năm, nhưng cũng kết bạn với không ít đầu lâu thú vị".

Nguỵ Vô Tiện tò mò nói, "Trên đời còn có tu sĩ có ham mê kỳ quái thu thập đầu lâu này à? Là ai? Là danh sĩ nơi nào?"

Cái đầu lâu nói: "Nói ra thì rất dài, một lời khó nói hết nha. Mà tiểu tử nhà ngươi không lo lắng cho an nguy của mình trước hay sao? Bị Bạch Vô Thường giống như gã chồng để tang vợ bắt tới đây".

Nguỵ Vô Tiện nghe lão mô tả Lam Vong Cơ thành Bạch Vô Thường, trong lòng cười đến lăn lộn, lại nghĩ tới nhận xét "như cha mẹ chết" đối với Lam Vong Cơ khi lần đầu tiên mình nhìn thấy y, cụm từ "gã chồng để tang vợ" của cái đầu lâu này có thể nói không khác gì nhau, cho nên ngầm xem lão ta là bạn tốt tri kỷ.

Nghĩ đến một chuyện, nghi hoặc nói: "Khoan đã, làm thế nào ngươi biết ta là Nguỵ Vô Tiện? Trên đời này người tin tưởng ta là Nguỵ Vô Tiện không có một người nào".

Đầu lâu nói: "Ta thấy hết rồi. Ngày ấy ta lang thang ở Cùng Kỳ Đạo, thế nhưng lại cảm nhận được sự rung động của linh trận tà thuật hiến xá, nên lén đi theo nhìn. Thấy tiểu tử ngươi thú vị, liền một đường theo dõi tới đây".

Nguỵ Vô Tiện à ồ mấy tiếng, khoé miệng khẽ cong lên, nghĩ thầm lão già này lúc còn sống đoán là cũng không phải tu sĩ danh môn chính phái gì, thế mà thuật hiến xá cũng biết, lại còn có thể tự mình cảm nhận, nói không chừng cũng là hạng người bàng môn tà đạo, thi nguỵ tập tà giống hắn.

"Nào! Mau tới giúp ta cởi trói, dùng hàm răng của ngươi giúp ta cắn nát dây thừng, sau này tất nhiên sẽ có chỗ tốt cho ngươi!"

Cái đầu lâu đó bay đến bên cạnh Nguỵ Vô Tiện, cọ trái quẹt phải một phen, nhưng không có chút nào khởi sắc.

"Cái xương sọ này của ngươi quả thực là không được".

"Hàm răng này của ta không gặm xương không nghiến răng, ngươi cho rằng có thể xem như con dao nhỏ mà xài hả?"

Đang nói, Nguỵ Vô Tiện lại lắc lắc cái eo có giắt một cái túi toả linh nang ở thắt lưng, "Ngươi đổ hết bùa chú các thứ trong đó ra xem có cái nào dùng được không".

Cắn lỏng miệng túi, đổ ra một đống các thứ thất loạn bát tao.

Cái đầu lâu ngậm một lá bùa lên rồi nhai nhóp nhép.

"Ê!! Ngươi ăn bùa chú của ta làm gì?!!!"

Nguỵ Vô Tiện kinh hãi, lao về phía trước, lại dùng sức uốn éo thắt lưng, đem kho báu của mình bảo vệ ở trong lòng.

Nhai nuốt xong một lá bùa, đầu lâu nói, "Keo kiệt vậy, ta ăn nó thì mới biết đó là cái thứ gì". Vừa dứt lời, lại khoa trương mà ợ một cái, làm như theo tiếng ợ phun ra, một lá bùa tự động cháy lên không trung, lá bùa văng lên tường, thế mà cháy mất một lỗ nhỏ.

"Hiểu rồi, hoả phù đúng không"

Nguỵ Vô Tiện trợn mắt há mồm, trơ mắt nhìn cái đầu lâu tiếp tục nhai nuốt như hổ đói.

"Cái người giấy này có chút thú vị... Lá bùa này gần như cháy rồi... Đây là cái thứ gì". Cứ thế nhận xét như thật vậy.

Cuối cùng, hùng hồn kết luận, "Được rồi, dùng hoả phù này đốt cháy dây thừng đi."

Nguỵ Vô Tiện giật nảy lên, liên tục lắc đầu nói, "Không được không được không được, sẽ thiêu chết ta!"

Đầu lâu suy nghĩ một lát, lại nói, "Ngươi còn có thuỷ phù nè, như vầy, mỗi thứ ta ăn một lá, lửa cháy lên ta liền dùng nước để dập tắt, sau đó ngươi cựa quậy một hồi, sẽ lỏng rớt ra".

Nguỵ Vô Tiện nghe thấy tiếng đánh nhau bên kia đang yếu dần, bất cứ lúc nào cũng có thể ngưng chiến, thầm nghĩ chỉ có thể như vậy.

Đầu lâu ăn xong hai lá bùa, phun một ngọn lửa lên người Nguỵ Vô Tiện, cả người nóng rát, còn chưa kịp kêu, một dòng nước đã dập tắt ngọn lửa.

Bất chấp cả người ướt đẫm, hai tay hai chân mạnh mẽ phát lực, lập tức nghe tiếng dây thừng đứt phựt.

Sau khi vội vã thoát ra, lại thu dọn sạch sẽ một đống hỗn độn lung tung đầy đất, rón ra rón rén nhảy qua đầu tường.

"Con lừa? Trời cũng giúp ta"

Cười hì hì xoay người leo lên lưng lừa.

"Tạm biệt, Hàm Quang Quân!"

Trong lòng ngực ôm cái đầu lâu, phi nước nhỏ chạy đi.