Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự là Người Tốt

Chương 2



Ba năm trước, Vân Thâm Bất Tri Xứ

Lúc đoàn người của Lan Lăng Kim thị đi vào sơn môn, Nguỵ Vô Tiện đang ngồi trên mặt đất ăn chuối.

Chẳng bao lâu, đã bị Giang Trừng đạp một cái, Nguỵ Vô Tiện kêu thảm thiết một tiếng, trừng mắt liếc y một cái, vỗ vỗ dấu chân trên người, lại từ tốn ăn thêm một miếng.

Lam Vong Cơ lạnh lùng đứng trang nghiêm, chỉ có khoé mắt hướng về Nguỵ Vô Tiện hơi co rút một chút, nhỏ đến mức không thể phát hiện được.

Kim Tử Hiên không biết là tình huống gì, đáy mắt có một tia mất kiên nhẫn, hướng về mọi người gật gật đầu, giới thiệu lẫn nhau một hồi. Sau đó, đi thẳng về phía sơn môn.

Giang Trừng nhìn thấy một thiếu niên tuấn tú trong đám người Kim thị, quần áo chỉnh tề, tuy rằng không đẹp bằng vải lụa thêu trên người Kim Tử Hiên, nhung rõ ràng là hoa mỹ hơn quần áo của gia nhân Kim thị một chút.

Khi đi theo Kim Tử Hiên bước ngang qua, thiếu niên kia liếc mắt nhìn y một cái, bật thốt lên, "Giang Trừng..." rồi lập tức ngưng lại, mới chắp tay nói, "Giang công tử".

Sau khi báo danh, Giang Trừng đang bối rối không hiểu từ lúc nào y quen biết vị công tử Mạc Huyền Vũ này, vừa mở miệng đã không nhịn được gọi tên của mình, lại thấy vị công tử Mạc Huyền Vũ kia rất có hứng thú nhìn chằm chằm Nguỵ Vô Tiện.

Lúc đầu, Nguỵ Vô Tiện sau khi bước vào sơn môn Vân Thâm Bất Tri Xứ, giống như thuận đường lang thang du sơn ngoạn thuỷ, lại không biết lấy đâu ra một trái chuối vừa đi vừa ăn.

Đi đến trước tảng đá quy huấn khắc gia quy Lam thị, đang cảm thấy kinh hãi vì hơn 3000 điều gia quy, thì gặp Lam Vong Cơ đi xuống núi tuần tra.

Lam Vong Cơ vừa nhìn thấy vị thủ đồ (đệ tử đầu tiên) này của Giang Tông chủ Vân Mộng Giang thị, là cảm thấy toàn thân trên dưới của hắn chỗ nào cũng mạo phạm.

Một chân đạp trên ghế đá ở sơn môn, ngửa người nhìn tảng đá quy huấn, miệng há hốc, vẻ mặt không thể tin nổi, một tay cầm chuôi kiếm, cọ cọ chuôi kiếm vào một chỗ ở thắt lưng không với tay tới được, giống như bị ngứa, tay kia cầm quả chuối đã bị cắn hai miếng, vỏ chuối còn lủng lẳng, sắp rớt mà chưa rớt.

"Vân Thâm Bất Tri Xứ không thể vừa đi vừa ăn uống".

Đến khi hắn xoay người lại, liền thấy một thiếu niên cực kỳ tuấn tú, quần áo màu đen và đỏ, phối màu rất chói mắt, trên đầu cột dải lụa màu đỏ, khoé mắt đuôi mày tràn ngập ý cười. Thấy y, mắt sáng lên, không hề che giấu mà đánh giá y từ trên xuống dưới một phen, nhoẻn miệng cười, rồi vội vàng chỉnh đốn tư thế của mình. Nhưng một tay cầm kiếm, một tay cầm chuối, cho dù làm thế nào cũng không thể đoan chính nổi.

Giang Trừng đang muốn nói xin lỗi vì Nguỵ Vô Tiện thất lễ, Nguỵ Vô Tiện lại cầm chuối lên cắn một miếng, hai má phình ra, vừa ăn vừa nói, "Sắp xong sắp xong, ta sắp ăn xong rồi, không sao..."

Trong lòng Lam Vong Cơ nổi lên cơn giận, "Bỏ xuống".

Nguỵ Vô Tiện thấy y mặt mày nghiêm nghị, khổ đại cừu thâm, đang nghĩ chỉ ăn một trái chuối thôi sao lại mạo phạm như thế, nhưng trong miệng vẫn không ngừng nhai.

Lam Vong Cơ không thể nhịn được nữa nói, "Đi ra".

Vì thế đoàn người đành phải lui ra ngoài sơn môn, đợi Nguỵ Vô Tiện ăn xong trái chuối này.

Nguỵ Vô Tiện ăn, cũng không gấp gáp, trái chuối này cứ vậy được hắn ăn với tư thế như ăn bát trân ngọc thực, hắn còn tìm một chỗ thoải mái để ngồi xuống, vừa bắt đầu đánh giá Lam Vong Cơ.

Trước khi tới Vân Thâm Bất Tri Xứ, hắn cũng đã nghe qua đại danh của vị này trong Lam thị Song Bích, đặc biệt là được rất nhiều tiểu sư muội trong nhà thương nhớ, đương nhiên cũng sinh ra không ít lòng hiếu kỳ.

Người này lớn lên rất đẹp, mắt như mỹ ngọc, má tựa mỡ đông, thanh thoát không vướng bụi trần, giống như trích tiên, chỉ là cả người toả ra khí tức lạnh lùng, như cha mẹ chết, khiến người ta mất hứng.

Y càng như thế, Nguỵ Vô Tiện càng ngứa ngáy trong lòng khó nhịn nổi muốn chọc ghẹo y mấy câu.

"Ta nói nè, Lam nhị công tử, ta mới đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, vừa nhìn thấy gia quy nhà các ngươi, trong đó có một hai chỗ khó hiểu, muốn thỉnh giáo ngươi một chút. Không hiểu thì hỏi, ngươi cũng không thể không cao hứng nha".

Lam Vong Cơ đã tỏ vẻ một bộ không hề cao hứng.

"Đầu tiên, có một điều: Không thể vô cớ cười nhạo, không biết như thế nào là vô cớ cười nhạo?... Vậy nếu như ta có lý do, chọc cho ngươi vui vẻ, như thế, tính thế nào?" Nói xong, mi mắt cong cong, nhe răng cười với Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ nhìn hắn liếc mắt một cái, cũng không phản ứng.

Bị bẽ mặt một lần, Nguỵ Vô Tiện cũng không thèm để ý, lại nói, "Ta lại nhìn thấy một điều: Không thể quấy nhiễu nữ tu, lại không nhìn thấy không thể quấy nhiễu nam tu... Vậy có phải là, có thể quấy nhiễu ngươi hay không ha?"

Lam Vong Cơ ném cho hắn một cái dư quang lạnh buốt.

"Còn có một chỗ, trong Vân Thâm Bất Tri Xứ không thể sát sinh... Vậy phòng bếp nhà các ngươi làm thế nào nấu thịt và gia cầm chứ? Hay là vì không muốn thấy máu, nên giết chết dưới chân núi trước, sau đó mới đem lên núi nấu nướng? Vậy không khỏi cũng làm lớn chuyện, đạo đức giả quá chăng?"

"Vân Thâm Bất Tri Xứ không ăn thịt tanh".

Nghe vậy, Nguỵ Vô Tiện "Hả?" một tiếng thật lớn. Nghe nói mấy tháng tới phải ăn chay, trong lòng kinh ngạc. Lập tức lại ăn hai miếng chuối.

Mọi người Giang thị đứng đầy trước sơn môn, chỉ chờ Nguỵ Vô Tiện ăn xong, thấy hắn ăn có một trái chuối mà có thể không chút bối rối ăn lâu như vậy, không khỏi đỡ trán.

Thật vất vả thấy hắn rốt cuộc ăn xong trái chuối, vỏ chuối ném ra phía sau bụi cỏ, lại giống như ảo thuật móc từ trong ngực áo ra một trái khác.

Mọi người che mặt.

Nguỵ Vô Tiện vừa định lột vỏ chuối, thì nghe thấy một giọng nói gằn từng chữ: "NHẶT, LÊN, NGAY"

Mắt liếc nhìn sang Lam Vong Cơ, ngượng ngùng đi nhặt vỏ chuối lên. Một lát sau, trong lòng Nguỵ Vô Tiện ôm một đống vỏ chuối, cùng mọi người đi vào sơn môn.

Giang Trừng nhịn nửa ngày, rốt cuộc hung hăng thúc cho hắn một cái cùi chỏ, "Ngươi không mạo phạm Lam nhị công tử người ta thì không thoải mái phải không?"

Nguỵ Vô Tiện chịu đau, nghĩ thầm, ăn một trái chuối cũng có thể bị mạo phạm, vậy ta từ đây về sau không phải ngày nào cũng bị mạo phạm sao?

Bóng đêm buông xuống.

Trên nóc nhà, Nguỵ Vô Tiện đã đấu với Lam Vong Cơ được một khắc.

Hai vò Thiên Tử Tiếu được hắn xách trong tay, kiếm quang màu xanh lam xé gió lao tới, vò rượu rung lên, rượu bên trong không dự đoán được tình hình giống chủ nhân của chúng nó, vẫn chậm rãi cười đùa, mà giống như suối nước nóng, cứ sôi sùng sục từng chặp, bất kỳ lúc nào cũng muốn trào ra khỏi vò.

Giữa màn sương đêm của vùng rừng núi, dẫm bước nhẹ nhàng, ngói đen lạo xạo, hai người đấu đến khó mà tách rời, nhất thời không phân được cao thấp.

Lam Vong Cơ chăm chú, một khắc cũng không dám lơi lỏng.

Người trước mắt này, lần đầu tiên gặp hôm nay là bộ dạng cà lơ phất phơ, nhưng không ngờ dùng kiếm lại lưu loát, thế mà đấu với y không phân thắng bại. Thân thể hắn nhẹ nhàng như chim yến, vòng eo cực kỳ mềm mại, có thể tạo ra thế tấn công từ góc độ mà người thường khó làm được, tính tình lại không theo khuôn mẫu nào, nhảy lên lăn xuống, miễn có thể tránh được công kích, thì cũng không thèm để ý có khó coi hay không, có mất mặt mũi hay không, tư thế gì cũng có thể dùng được.

Thế tấn công của Lam Vong Cơ càng thêm sắc bén, từng chiêu đánh thẳng vào chỗ yếu hại, hắn liền càng hưng phấn, rượu chưa chạm một giọt nào, mà đã muốn say, ra chiêu càng thành thục.

"Ha ha, không ngờ Lam nhị công tử ngươi tuy cứng nhắc đến cực điểm, nhưng kiếm pháp lại phóng khoáng thoải mái, linh hoạt phi thường. Thế nào? Cùng ta uống một vò Thiên Tử Tiếu, có cảm giác say phụ trợ, bảo đảm kiếm đạo của ngươi sẽ phi thăng, như đạt tới Thiên Khải!"

"Câm miệng!"

Lam Vong Cơ lâu rồi chưa từng đối chiến nghiêm túc như thế, bị hắn dùng lời trêu chọc, lại có chút chật vật.

Vội vàng ngưng thần, thấy Nguỵ Vô Tiện táo bạo chém xuống một kiếm, đáng tiếc động tác không đủ nhanh, kiếm phong chưa rơi xuống, trước người đã lộ ra nhiều sơ hở. Lam Vong Cơ hạ người xuống, thẳng hướng đâm vào ngực hắn.

Ai ngờ Nguỵ Vô Tiện thế nhưng lại không né, mắt thấy Tị Trần sắp đâm vào ngực hắn, cũng không muốn thật sự làm hắn bị thương, Lam Vong Cơ vội vàng lật cổ tay, thu lại đúng lúc, một bàn tay ấm áp chợt mơn trớn lên trán, mạt ngạch thế mà bị Nguỵ Vô Tiện chạm vào lệch đi một chút.

"Ngươi!!!"

Lam Vong Cơ tức giận đến mức cổ tay run rẩy không ngừng, lại đâm về hướng Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện cười hắc hắc né qua, "Tu sĩ Lam gia các ngươi tại sao đều mang cái thứ này, ta còn nói là linh khí quý giá gì, có thể trừ tà trấn linh, nên sờ thử, xem có phù chú phong ấn vì trên đó không, ai ngờ chỉ là một mảnh vải rách".

"Nguỵ Vô Tiện!!!"

"Nè, vầy đã nổi giận rồi? Được được được, không phải là vải rách, vẫn chắc lắm, muốn tháo xuống cũng tháo không được".

Trước đây Lam Vong Cơ luận võ với người khác, chưa từng gặp qua việc nhục nhã như vậy. Nguỵ Vô Tiện thấy y tức giận, làm như cảm thấy thú vị, lại muốn đến gần sờ lên mạt ngạch của y, tay chân càng thêm không đứng đắn, Lam Vong Cơ trong lòng tức đến sốt ruột, lại phải đề phòng hắn thèm muốn mạt ngạch của mình, lập tức chiêu pháp hơi loạn, chẳng mấy chốc rơi vào thế hạ phong.

Nguỵ Vô Tiện chiếm được tiện nghi của y, thuận lợi đắc ý, ngoài miệng cố tình chọc y, "Nè Lam nhị công tử, kỹ thuật của ngươi không bằng người ta thì tức nổ phổi, có chút không giống dáng vẻ quân tử theo quy phạm Cô Tô Lam thị nhỉ? Ta thấy nha, cứ đấu tiếp như vậy chỉ tự rước thêm nhục thôi, không bằng ngoan ngoãn đầu hàng luôn, uống với ta hai ly, xem xét đến chỗ quen biết này của chúng ta, ta sẽ không đem kết quả so kiếm lần này nói ra ngoài, khiến ngươi không bị mất mặt, thế nào?"

Một đường kiếm lia ngang như cầu vồng hướng về phía Nguỵ Vô Tiện cắt tới, hắn đại kinh thất sắc, vội vàng ngửa người tránh thoát, gian nan né được, ai ngờ theo động tác ngửa người ra sau của hắn một vò Thiên Tử Tiếu bị hất tung lên trời vỡ tan tại chỗ.

Nguỵ Vô Tiện kêu lên tiếc nuối, một vò kia văng ra xa, nhìn thấy sắp rơi xuống, thì không biết từ đâu nhảy ra một con tiểu quỷ mắt xanh, hứng lấy vò rượu ôm chặt lấy, nhanh chân chạy mất.

Vân Thâm Bất Tri Xứ ở trên một ngọn núi lớn quanh năm mây mù che phủ, địa linh nhân kiệt, trong núi cỏ cây tinh quái không ít, nhưng trong phạm vi kết giới của toà nhà này hiếm khi tinh quái có thể xâm nhập, việc này khiến cả hai cùng cả kinh, không thể không ngừng lại.

Nguỵ Vô Tiện tiếc Thiên Tử Tiếu của hắn, hai chân ra sức đuổi theo.

Phía sau, Lam Vong Cơ nắm chặt Tị Trần, cũng chạy theo.