Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự là Người Tốt

Chương 25-2



Chạng vạng, trước cửa sổ nhỏ của quán rượu ven đường, A Diên cô nương đang la to rao hàng với người đi trên đường phố.

Thấy một vị công tử mặc hắc y tiêu sái, mặt mày hơi có ý cười nhợt nhạt đi về phía nàng, A Diên sáng mắt lên, "Công tử đẹp trai! Muốn nếm thử rượu nếp chỗ chúng ta không?"

Người nọ nhoẻn miệng cười, còn chưa uống rượu, đôi mắt như ngọc đen giống như đã nhiễm một tầng hơi say, đến gần, không chút nào xa lạ, người nọ trực tiếp ghé vào quầy bày hàng, nhấc mí mắt lên, "Giọng tỷ tỷ ngọt như vậy, rượu này không cần uống, đã say ba phần rồi".

A Diên cười, nàng bán rượu ở đây đã lâu, dung mạo bảy phần xinh đẹp, loại người khinh bạc nào mà chưa gặp qua, chỉ là vị công tử này ngoài miệng ngả ngớn, nhưng trong mắt không có ý tán tỉnh, hắn dựa người về phía vò rượu bằng gốm đen đã mở một nửa, lấy tay quạt quạt, liên tục hít hà, vẻ mặt say mê.

A Diên múc các loại rượu của nhà mình vào trong chén nhỏ, để hắn lần lượt uống thử hết.

Rượu xuống bụng, ánh mắt càng thêm rõ ràng, mua một vò rượu, cùng nàng nói nói cười cười một lúc lâu, mới chuẩn bị rời đi.

Nguỵ Vô Tiện mới vừa mở giấy niêm phong vò rượu, khoé mắt A Diên nhìn thấy một bóng người mặc bạch y, đi về phía bên này.

Áo trắng nhẹ bay như ánh trăng kỳ ảo, mặt mày trong sáng như sương rơi xuống phàm trần, A Diên nhìn mà không khỏi ngây người.

Chỉ là nhân vật thần tiên này, ánh mắt giống như chim ưng, dưới chân mang luồng khí giết người gấp gáp đến trước người Nguỵ Vô Tiện, mà khoé mắt Nguỵ Vô Tiện khẽ liếc, làm như không thấy, vò rượu đưa lên miệng, tình cờ nhấc chân, thế là hai người đâm vào nhau, vò rượu nghiêng đi, lập tức đổ hết lên người mặc bạch y.

Lam Vong Cơ hơi giật mình, lùi ra sau một bước, trên mặt lộ vẻ phản cảm, toàn thân như bao phủ một tầng sương lạnh, ngay sau đó túm cổ áo Nguỵ Vô Tiện, kéo ngay ra bên ngoài.

Nguỵ Vô Tiện giả vờ kinh hỉ: "Hàm Quang Quân, thế ra là ngươi ha! Ta chỉ lo uống rượu thật sự không nhìn thấy ngươi! Xin lỗi xin lỗi! Nè, ngươi đừng kéo cổ áo ta, ngươi như vậy ta thật là khó chịu đó!"

A Diên không biết Nguỵ Vô Tiện bản chất bất hảo, chỉ nghĩ hắn vô tội, lại không quen nhìn hành động thô bạo của Lam Vong Cơ, nên lên tiếng nói giúp: "Vị công tử này cũng quá là vô lý rồi, vị khách quan này của ta không phải cố tình đổ rượu lên người ngươi, thế nào, ỷ người đông thế mạnh muốn bắt nạt người khác phải không?" Khoé mắt thoáng liếc nhìn mấy đệ tử Lam thị đứng phía ngoài cách đó mấy trượng.

Lam Vong Cơ thấy nàng gây khó dễ, dừng động tác, nhưng cũng không nói gì.

Phía sau, một thiếu niên bạch y mặt mày hoạt bát nói: "Vị cô nương này, ngươi sao có thể thuận miệng bịa chuyện như thế? Hàm Quang Quân của chúng ta làm sao ỷ thế hiếp người? Vị Mạc công tử này là người thế nào đoán chắc là ngươi cũng không rõ ràng lắm đúng không, nếu mà ta đem những thành tích xấu xa trước đây của hắn lần lượt kể ra hết tại đây, chỉ sợ ngươi bị doạ đến mềm chân".

A Diên nhất thời bị chặn họng, thấy thiếu niên đó nói chắc như đinh đóng cột, bất giác lén ngó Nguỵ Vô Tiện vài lần, nghĩ thầm một nhân vật phong lưu lỗi lạc như vậy sao lại có thể là người xấu đi làm những chuyện xấu thế nhỉ?

Nguỵ Vô Tiện ấm ức nói: "Nè, cái gì mà thành tích xấu xa của ta hả? Còn không phải chỉ là bỏ chút thuốc đổ mồ hôi cho các ngươi thôi sao? Lại nói, ta đây cũng là vì thoát thân tự bảo vệ mình, ai kêu Hàm Quang Quân nhà các ngươi không có việc gì cứ thích trói người, còn muốn đêm hôm tập kích giường ngủ người ta, ta ngủ chính là không thích mặc quần áo, bị người ta nhìn thấy toàn thân loã lồ, ta còn chưa lên án Hàm Quang Quân nhà các ngươi quấy rầy nam tử nhà lành, các người thì hay rồi, thế mà còn muốn quật ngược một phen... Ê! Hàm Quang Quân ngươi chậm một chút! Ơ?! Ơ ơ? Ưm ưm ưm ưm!!"

Những đệ tử Lam thị này nghe thấy hắn mặt dày vô sỉ như thế, lật ngược phải trái trắng đen, còn dùng lời lẽ ô uế làm nhục Hàm Quang Quân nhà mình, tức giận đến mức muốn nổ tung lồng ngực, đảo mắt thấy hắn bị cấm ngôn, gần như thở ra một ngụm ác khí, trên mặt lộ vẻ hài lòng.

Tuy là một đường bị người ta túm gáy lại còn bị cấm ngôn, Nguỵ Vô Tiện vẫn giống như con khỉ vậy, quơ chân múa tay, hết dụi rồi cọ vào người Lam Vong Cơ, ý định làm cho y ghê tởm, rồi nhân cơ hội chạy thoát, ai ngờ Lam Vong Cơ suy nghĩ vững vàng, không dao động, nhẫn nhịn đến cực điểm. Không an phận như thế một hồi, chọc cho người qua đường liên tiếp quay đầu, sau một phen chỉ chỉ trỏ trỏ, cuối cùng bị kéo về tới khách điếm ở trọ hôm trước.

Sai người trói chặt Nguỵ Vô Tiện, ném vào phòng chứa củi, sau đó Lam Vong Cơ liền lên lầu, một lát sau, đã thấy chủ quán đưa tới thùng tắm và nước ấm để tắm gội, hiển nhiên muốn tắm sạch một thân đầy mùi rượu.

Biết Lam Vong Cơ trời sinh thích sạch sẽ, lại không thích thứ trong vò kia, mới vừa rồi tình cờ gặp nhau trên phố, khoé mắt Nguỵ Vô Tiện vừa nhìn thấy Lam Vong Cơ, biết chắc là sẽ bị tóm, tránh không khỏi, mới nghĩ ra một kế, chính là đổ rượu lên người Lam Vong Cơ.

Lúc này hắn bị nhốt trong phòng chứa củi tối thui, đang nghĩ lợi dụng lúc Lam Vong Cơ tắm gội sẽ thoát thân, nhưng phát hiện thứ cột trên người chắc chắn vô cùng. Hoá ra lần trước thấy hắn thoát được khỏi dây thừng, Lam Vong Cơ liền kêu người dùng dây phược tiên. Dây phược tiên này dùng chất liệu đặc biệt để chế thành, nước lửa bất xâm, lại thêm đồ vật của Cô Tô Lam thị càng là chất lượng cao cấp, không phải là vật bình thường, những pháp khí tiên thuật bình thường thậm chí cả những bùa chú cổ quái hiếm lạ của Nguỵ Vô Tiện cũng không làm gì được nó, lần này khó khăn rồi đây.

Mắt nhìn thời gian tí tách trôi qua, Nguỵ Vô Tiện chỉ mong Lam Vong Cơ tắm rửa kỳ cọ lâu một chút, một bên dùng chân lắc lắc túi khoả linh nang bên hông, "Tiền bối! Tiền bối! Mau ra đây giúp ta!"

Đầu lâu khô từ miệng túi khoả linh nang xông ra, trầm ngâm nói: "Đoán chừng phải tìm tiên kiếm thượng phẩm để cắt ra".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Phải đó! Nhân lúc Lam Trạm tắm rửa, ngươi nhanh đi lên lầu lấy trộm Tị Trần của y, cắt dây trói cho ta".

Đầu lâu khô nói: "Ngươi nói nghe dễ ghê, cho dù là tắm rửa, vật quan trọng như bội kiếm, đương nhiên phải để ở chỗ mắt có thể nhìn thấy, ta hấp tấp đi ăn trộm, không chừng trở thành cướp công khai, hàm răng này của lão sợ là bị rớt thêm mấy cái, không được không được". Liên tục lắc đầu.

Nguỵ Vô Tiện chán nản thở dài, suy nghĩ một lát, đôi môi hé mở, thổi ra một tiếng huýt sáo khe khẽ. Sợ Lam Vong Cơ trên lầu nghe được, chỉ dám đè thấp giọng xuống, trong lòng nghĩ cho dù không triệu được hung thi mạnh mẽ gì, thì ít nhất cũng là một tiểu quỷ có thân thể khoẻ mạnh, xem có thể quấy rối bắt giữ một hai tên đệ tử Lam thị lạc đàn, cướp bội kiếm của bọn chúng dùng một chút hay không.

Ai ngờ, lơ lửng xuyên tường đến, lại là một nữ quỷ yểu điệu xinh đẹp quyến rũ, Nguỵ Vô Tiện trong lòng bối rối, đánh giá từ dưới lên trên.

Nhan sắc của nữ quỷ thật ra xinh đẹp hiếm thấy, chỉ là với tính tình không hiểu phong tình như Lam Vong Cơ, chỉ sợ dùng hết mọi thủ đoạn sắc dụ trên người cũng sẽ không bị lừa, gia quy nghiêm khắc, đệ tử Lam thị khác phỏng chừng cũng sẽ không dễ dàng dao động.

Thất loan bát khiếu suy nghĩ một hồi, cũng không màng lạc nhịp, tiếng huýt sáo chưa ngưng, tiếp tục thử thời vận. Lát sau, lại là hai nữ quỷ nữa tới, lứa tuổi cập kê, xinh đẹp đáng yêu. Thấy tình cảnh này, khoé miệng Nguỵ Vô Tiện hơi co rút, không khỏi hỏi: "Hỏi thăm các tỷ tỷ muội muội một chút, âm linh quanh quẩn chỗ này hầu hết đều là các cô nương trẻ tuổi như các ngươi sao?"

Một nữ quỷ trong đó nói: "Chứ còn gì nữa, nơi đây ban đầu là một chốn ăn chơi, sau khi bị quan phủ diệt trừ, sửa thành khách điếm, gần đây nha, đều là những tỷ muội trước đây của chúng ta. Vị công tử này triệu chúng ta đến, chính là muốn... đêm xuân buông rèm sung sướng một phen sao?" Dứt lời, còn nháy mắt một cái, hai cô nương kia che miệng cười khúc khích, oanh oanh yến yến, một quang cảnh hết sức dịu dàng.

Dù là Nguỵ Vô Tiện, cũng nhìn đến hơi xuất thần, chỉ là hiện giờ hắn không có tâm trạng trêu đùa, đầu óc xoay chuyển, nảy ra một kế.