Nếu Anh Yêu Em

Chương 3



03

Chẳng bao lâu sau, Tần Ngôn đã quay trở lại, không đến mười phút.

Sau khi trở về, anh ấy chẳng nói một lời nào cả.

Chúng tôi nằm ở trên giường, quay lưng lại với nhau.

Trong lòng vẫn còn tâm sự, cho nên tôi chẳng thể nào mà ngủ được, đột nhiên có một vòng tay ôm lấy eo tôi.

“Lại mất ngủ à?” Giọng nói dịu dàng của anh ấy vang lên sau tai.

“Hồi tối em có uống chút trà.” Tôi nói đúng sự thật.

Tay anh ấy bỗng khựng lại, "Anh đã bảo là buổi tối không được uống trà rồi mà, sao các em lại không nghe lời?"

“Tối nay em phải tranh thủ viết một bản thảo.” Tôi giải thích.

Anh ấy đưa tay ra sau gáy tôi, nhẹ nhàng xoa bóp, dỗ tôi ngủ như đối với một đứa trẻ: “Đừng thức khuya nữa”.

Tôi rụt cổ lại, "Vâng."

Xoa xoa một hồi, anh ấy mới thở dài nói: "Vẫn là em khiến anh bớt lo hơn."

Ồ, hóa ra anh ấy thích tôi vì tôi khiến anh ấy bớt lo sao?

Vậy ai là người khiến anh ấy không an tâm?

Tần Ngôn lớn hơn tôi hai tuổi, nhưng anh trưởng thành hơn tôi rất nhiều, đồng nghiệp nói rằng tôi đã tìm được một người bạn trai chẳng khác nào người cha thứ hai của tôi cả, cái gì cũng muốn quản, không để tôi phải làm việc gì một mình, lúc nào cũng vô cùng dịu dàng, giống như một người anh cả vậy.

Chúng tôi được đồng nghiệp giới thiệu cho nhau, bắt đầu hẹn hò cách đây hai năm.

Còn nhớ ngày đầu tiên gặp mặt, tôi đã thử rất nhiều bộ quần áo, đứng trước gương, tự cảm thấy mình không đủ hoàn hảo, nghĩ đi nghĩ lại, tôi liền cảm thấy với điều kiện của mình thế này thì khả năng là vô vọng rồi, thế là tôi dứt khoát bất cần luôn, mặc đại một bộ quần áo thể thao, cũng chẳng thèm trang điểm, vội vã đi ra ngoài.

Chúng tôi một người thì hỏi, một người thì trả lời.

Tôi biết được, anh ấy có xe hơi, nhà lầu, lương cao, công việc tốt.

Đứng trước anh ấy, sự tự ti trong tôi chẳng có chỗ nào có thể giấu đi.

“Vậy thì tôi không xứng với anh rồi.” Tôi ném lại một câu cuối cùng, sau đó thì đứng dậy rồi rời đi.

Kết quả là ngày hôm sau, một đồng nghiệp chạy tới nói với tôi rằng, anh ấy đã xin số điện thoại của tôi, còn nói là anh rất hài lòng với tôi.

Giống như một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, tôi không ngờ rằng có một ngày câu chuyện của Bạch Mã Hoàng tử và Cô Gái Lọ Lem lại xảy đến với tôi.

Sau vài lần hẹn hò, chúng tôi đã quyết định xác lập mối quan hệ.

Tuy nhiên, suốt hai năm nay, anh ấy chưa từng đưa tôi về ra mắt bố mẹ anh ấy.

Anh nói: “Quê anh xa quá, sau này anh sẽ đưa em về sau”.

Anh ấy cũng không đưa tôi đi gặp gỡ bạn bè của anh ấy.

"Bọn họ đều là luật sư, nói nhiều lắm, sợ em bị bọn họ bắt nạt."

Thậm chí ngay cả việc cuối cùng là kết hôn, cũng là tôi đề cập đến.

Hơn nữa, lúc đó anh ấy còn không cho tôi một câu trả lời ngay.

Cho tới ngày hôm sau, anh ấy đi xã giao, tới nỗi bị chảy máu dạ dày, tôi vội vã đến bệnh viện, chăm sóc anh ấy cả một đêm.

Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, anh ấy nhìn tôi rồi bình tĩnh hỏi: “Em còn muốn kết hôn không?”

Tôi vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng, gật đồng ý.

Kết quả là, đám cưới vừa chuẩn bị đâu vào đấy xong, thì bạch nguyệt quang của anh ấy bỗng quay trở lại.