Nếu Như Biết Nhau Sớm Hơn​

Chương 10



Những ngày tiếp theo của kì nghỉ lễ, anh mấy lần muốn nhắn tin với cậu mà không dám. Cứ mở ra rồi lại đóng lại, liên tục cả chục lần. Anh chỉ muốn đặt vé trở lại trường, nhưng anh sợ cậu vẫn giận anh. Chỉ là anh đã vô tình nhấn thêm vào sự tức giận của cậu. Thử cái cảm giác mà thấy bên đó đang soạn tin nhưng cả ngày lại không nói câu nào xem.

Cậu không tức giận nhiều đến thế, cậu chỉ hờn anh tại sao lại bỏ về trong khi cậu sắp hết giận rồi. Bỏ về ít ra cũng nhắn tin xin lỗi chút chứ. Nhưng không, thái độ của anh cứ lập lờ như vậy, không nói lỗi của anh, cũng không quan tâm cậu một chút. Cậu thực sự tức giận.

Trong cái lúc mà cậu sắp điên lên thì bà nội lại gọi điện. Cú điện thoại này làm cậu quên béng anh luôn. Tính cậu là vậy, không kiên nhẫn mong chờ điều gì cả.

"Bà nói nhé, ngay bây giờ cháu đặt vé, dọn đồ về nhà càng nhanh càng tốt." Bà nội có vẻ kích động nói. Cậu không hiểu, hỏi lại bà.

"Việc học ở trường bà sẽ thay cháu sắp xếp, chỉ cần cháu làm bài kiểm tra cuối kì đầy đủ thôi." Bà nội không nói lý do.

"Không bà ơi, cháu học lý luận đại cương một kì lận, không thể bỏ qua." Cậu không biết chương trình đại học ra sao cả, cậu không thể cứ kiểm tra bừa bừa.

"Cháu muốn đi tour không?" Bà nội nói một câu không đầu không đuôi.

"Cháu muốn, ước mơ của cháu mà." Cậu lập tức sáng mắt.

"Ông bạn thân của bà có công ty du lịch, mời cháu đến học việc luôn. Bằng cấp bổ sung sau. Nếu không được nữa thì cứ cách mấy hôm cháu sẽ về trường tham gia hoạt động của lớp, thời gian còn lại đi học hỏi hết." Bà nội vui đến cười không dừng được.

"Cháu về liền." Cậu không thể chối từ sự quyến rũ này. Nói gì chứ, cậu mê đi tour cực kỳ, trả giá đắt thế nào cậu cũng đi.

Ngay ngày nghỉ thứ tư của kì nghỉ Quốc Khánh cậu đã dọn hết đồ ở kí túc đi về nhà. Về nhà nghe thêm tin con em gái bị thằng em mất nết nào đó bên bà ngoại đánh cho sấp mặt. Nguyên nửa cái mặt quấn băng trắng xóa, mười ngày nửa tháng cũng chưa được gỡ băng.

Cậu là thằng anh mất nết nhất, cười lăn ra xong nói một câu: Đánh hay lắm! Con em cậu đau đến không mở được miệng nên không thể cãi lại được. Cậu hả hê cười nhạo nó xong thì chạy vào gặp bà.

Bà nôi vừa thấy cậu liền hí hửng kéo cậu vào phòng nói chuyện riêng.

"Con em cháu không biết gây sự gì mà lại bị đánh đến như vậy? Thằng nhỏ kia cũng mạnh tay nhỉ." Cậu chưa vội chuyện đi tour gì đó, chỉ vội lý do nhỏ kia bị đánh. Đánh hay lắm, khá khen cho người nào đánh nhỏ. Cậu không thể đánh nó được nên cậu rất cảm ơn người đã thay cậu đánh nó.

"Không biết, nghe mẹ nó vừa khóc vừa nói cái gì mà không cố ý làm như vậy, đều tại thằng nhỏ kia cố tình. Bà già này không nghe nổi ồn ào nên không thèm nghe nhiều." Bà nội ngồi xuống ghế tỏ vẻ bất lực.

"Cháu nói nhiều rồi, cứ nhây nhây có ngày ăn đập. Nhây vừa còn cưng được chứ, nhây như nó muốn đập." Cậu ngồi cạnh bà tỏ vẻ như mình đã nhắc nhở nhẹ con em. Thực ra cậu quát thẳng vô mặt nó vầy nè.

"Bạn thân của bà ở bên Nga cơ, nhưng vẫn nhớ đến bà bạn này, trong công ty nhiều đứa rảnh quá nên ổng kiếm việc cho làm. Bà có bày cho ổng một cách đó là nhận sinh viên mới ra trường, cho mấy đứa kia đi dẫn tour. Tiền đóng dù mắc nhưng mà hiệu quả cho cả ổng lẫn người học. Mấy năm nay ổng vẫn làm, chỉ đợi cháu mau mau lớn để ổng nhận cháu. Bà cũng muốn cháu tốt nghiệp xong thì tính, nhưng ổng không chịu, muốn cháu sang ngay." Bà nội nói.

"Cháu sang thì sang được, nhưng mà còn việc học hành ở đây." Cậu nghe hấp dẫn chết, nhưng cậu không muốn nợ môn.

"Việc này bà sẽ liên hệ với nhà trường. Yên tâm đi sang đó, cứ có vé máy bay đến thì chạy về một chút. Bây giờ đi lại cũng có một xíu thôi." Bà nội vỗ vai cậu. Nhà cậu không tính là giàu, nhưng tiền lương của bà khi về hưu không làm gì, cứ tăng dần dần. Hơn nữa bạn của bà cũng cung cấp nhiều tài nguyên, không lo không có mấy cái vé máy bay.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo
3. Thần Ẩn
4. Đại Mạc Hoang Nhan
=====================================

Bà từng là giáo sư tiến sĩ cũng có tiếng trong ngành giáo dục nên sẽ ổn thôi. Cậu thật hào hứng sắp đồ bay sang Nga ngay hôm đó. Ngôn ngữ của cậu thì tuyệt đỉnh rồi, không cần nói nhiều. Giờ cậu sang Nga, không ai tin cậu là người Việt đâu.

Cậu không biết có tính là con lai không, nhưng bà nội nói cậu có dòng máu Nga chảy trong người. Cậu không giống ai trong nhà cả, da trắng mắt nhạt màu môi đỏ. Nhìn lâu sẽ tưởng như nhìn người nước ngoài vậy, không biết lý do vì sao nhưng nhìn cậu tây tây thế nào ấy.

Bà nội thì không nói rõ, chỉ nói cậu đẹp thôi. Còn nói đến lúc rồi cậu cũng sẽ biết. Cậu không quan tâm nhiều, cậu đẹp là được.

Cậu ngồi trên mấy bay lật lật quyển sách bà nội đưa. Bà nói đọc cho đỡ chán, trên máy bay không nên dùng đồ điện tử nhiều. Quyển sách này chỉ nói nhiều về ngành du lịch thôi. Bà nội là giáo sư ngành Địa lý cho nên mấy quyển sách của bà chỉ liên quan các loại như địa lý thế giới, địa điểm du lịch.

Cậu lật lật mấy cái thì trong sách rơi ra một tấm ảnh. Một người đàn ông Nga cười vui vẻ nhìn về phía người chụp. Trên mặt ảnh là chữ viết Nga, cậu đọc không hiểu nhưng cậu phát hiện người đàn ông này có nét giống cậu. Cậu ngẩn ra nhìn tấm ảnh cho đến khi máy bay hạ cánh.