Nếu Như Biết Nhau Sớm Hơn​

Chương 19



Đến nhà bà ngoại, cậu bỏ điện thoại vào túi, chuẩn bị cho việc đối đầu với mấy bà dì lắm chuyện.

"Minh đấy à, càng lớn càng đẹp trai nha. Đã năm hai rồi, sao mà vẫn chưa thấy bạn gái?" Cậu vừa bước vào nhà, bà dì tư nổi tiếng sân si đã lên tiếng.

"Cháu vẫn đang tìm một cô bạn gái biết kiếm tiền và biết điều đây. Không lại mang danh ăn bám mẹ vợ, cháu không thích." Cậu cười đáp.

"Chưa chắc đã tìm được bạn gái. Không khéo vào trong kia lại bê đê cũng nên. Ví dụ rành rành đấy." Bà dì thứ hai, sau mẹ cậu một bậc hừ lạnh.

"Cũng đâu có quan trọng đâu dì, bà nội của cháu suy nghĩ thoáng, mẹ cháu thì rất thích con gái, còn bố cháu ông ấy muốn gì cháu cũng không rảnh để quản." Cậu ngồi xuống bàn ăn, thở dài nói.

"Thì cũng là bê đê, dơ bẩn của xã hội. Chậc chậc, ra đường không dám gặp ai." Bà dì gần cuối, trên cậu út một bậc khinh bỉ nói.

Cậu nghẹn lời, không nói được nữa. Chẳng lẽ nhảy lên cãi tay đôi với mấy bà ấy à. Lại mang danh cháu bà giáo viên mà vô giáo dục.

"Mấy người rảnh lắm đúng không? Tin tôi hốt mấy người đi không? Ai ăn của bà mà bà kêu dơ bẩn, ai liên quan đến bà mà bà kêu mất mặt? Đừng thấy sang bắt quàng làm họ." Sau tiếng đập bàn, là tiếng quát của một người.

Ngay lập tức, mấy bà dì mặt tái mét, ngậm miệng luôn. Còn cậu thì cứng cả sống lưng, tay quen thói móc điện thoại ra.

"Minh đấy à, con uống sinh tố đi. Đi đường xa mệt, đừng nghịch điện thoại nhiều." Mợ út, chính là mẹ anh, xoa vai cậu nhẹ nhàng nói. Cậu hơi buông lỏng vai, lễ phép dạ một tiếng, tay buông điện thoại nhận lấy ly sinh tố. Mẹ anh nhìn anh, gật gật đầu.

Người lớn tuổi nhất trong nhà cuối cùng cũng có mặt. Khi mà ông nội anh đang chuẩn bị khai tiệc thì bên ngoài có người đến. Cậu vẫn cầm ly sinh tố uống, không quan tâm nhiều lắm. Mẹ anh hơi đen mặt, thở dài rồi đứng dậy đi vào bếp.

"Phúc, đây là.." Bà nội anh đứng lên định giới thiệu một chút thì anh chặn họng trước.

"Mẹ, lấy giùm con hai bộ bát đũa nhé, bạn của bà nội đến hai người." Anh nói còn tỏ vẻ thêm hai người này tốn cơm quá nhưng nhân danh chủ nhà vẫn phải mời đàng hoàng. Sau đó anh múc súp cho ông và cậu, hỏi ông xem ăn có ngon không, rõ ràng là cố tình không cho bà nội mình lên tiếng.

Bà nội anh tức muốn hộc máu, không nói gì với anh, kêu hai người kia ngồi xuống. Mẹ anh lúc này đi đến, đem hai bộ bát đũa đặt trước mặt hai người kia.

Ông nội anh bắt đầu ăn, mọi người cũng cầm đũa lên. Cậu đã hơn một ngày không ăn, lại phải ngồi máy bay, ngồi ô tô mấy tiếng, dù không nói nhưng tay cầm đũa với muỗng vẫn run lên do đói.

Mẹ anh thấy cậu ăn mãi bát súp, tay run run do dự không dám gắp đồ ăn. Mẹ anh cười, nhẹ nhàng gắp cho cậu một đống thức ăn vào một cái đĩa riêng rồi đẩy đến trước mặt cậu. Đói đến như vậy mà không nói.

Cậu lúc này mới ngước lên, nhìn mẹ anh cười một cái. Mẹ anh lắc đầu, lại gắp một đĩa cho bố anh. Anh nhìn cậu ăn cắm cúi, xót hết cả ruột. Biết cậu về đây thì anh đã ép cậu ăn gì đó rồi. Nhịn như vậy bảo sao không béo nổi.

"Phúc, con bé này dễ thương đúng không? Nội thấy con cũng lớn rồi, tìm bạn gái là tất yếu. Nội không ép con, nội giới thiệu vui thôi. Nội thấy con bé cũng không giả tạo, không son phấn nhiều, tạm được." Bà nội anh nói.

Anh tao nhã ăn mấy miếng cơm, đặt đũa xuống, vẫy vẫy cô gái đến cạnh mình.

"Thấy tôi đẹp trai không?" Anh ngả người ra ghế, cười cười hỏi.

"Ừm, Minh, đưa ông ra ngoài một chút." Ông nội anh đặt bát súp xuống, vẫy tay với cậu. Cậu như được ân xá, chạy vội đến, đẩy ông ngoại mình ra ngoài. Trước khi đi còn liếc xéo anh một cái. Thả thính tui ghen à nhen. Anh nhìn lướt qua cậu, trong mắt thoáng hiện lên tia bất đắc dĩ. Mẹ anh thấy vậy, suýt thì bật cười làm cậu xấu hổ đẩy ông đi lẹ.

"Có những thứ không nên nhìn thì hơn." Ông ngoại thở dài một cái. Cậu không nói gì, chầm chậm đẩy ông ngoại ra vườn cây của nhà.

"Con không trách Phúc chứ?" Ông ngoại cậu nhìn xa xăm hỏi.

"Có gì phải trách ạ, chẳng qua là khó chấp nhận quá, cháu tạm thời không biết phải làm sao. Cháu còn lo, ngoại cùng cậu út mợ út sẽ giận cháu. Niềm hi vọng duy nhất của dòng họ lại trở thành như vậy vì cháu." Cậu nghĩ đến việc vừa xảy ra mới mười lăm phút trước, bàn tay bất giác siết chặt tay cầm xe lăn.

Chuyện loạn luân như thế này đến cậu còn khó chấp nhận, huống chi đây là ông nội của người ta, người ta còn là người nối dõi cuối cùng.

"Không, đây là sự may mắn, cháu là may mắn của gia đình ông. Bà nội nó, ép mẹ nó đủ điều. Nếu nó còn có tư tưởng lấy vợ thì chỉ có làm khổ con nhà người ta thôi. Một cậu út con sai lầm là đủ rồi, nó không thể tiếp nối." Ông ngoại cậu lắc đầu.

Cậu ngạc nhiên, nhìn xuống ông ngoại mình. Ông ngoại cậu lắc đầu cười.

"Chắc có nhiều chuyện con không quan tâm, nhưng rồi con sẽ phải biết. Đến lúc đó con sẽ còn áy náy đâu."

Hai ông cháu nói thêm một lúc thì cậu đẩy ông vào trong. Vừa vào tới đã chứng kiến cô gái lúc nãy nhìn có vẻ xinh đẹp dịu hiền hiện nguyên hình.

"Lại cũng ít son phấn nhỉ. Bà nhìn đi, đẹp không, dịu hiền không? Đừng xen vào chuyện của tôi nữa, bà nội à." Anh nhận khăn tay của người hầu, lau lau tay rồi ngồi xuống bàn ăn.

Bầu không khí lắng đọng đến đáng sợ. Cậu đẩy ông về vị trí cũ, bản thân thì đi kéo hai người sợ đến ngồi xuống đất kia lên.

"Để cho bà nội tiếp hai người đó, anh đừng đụng tay vào." Anh nói.

"Không sao, đến là khách mà." Cậu cười nhẹ, đưa hai người về vị trí cũ. Cô gái kia bị tẩy trang, không dám nhìn mọi người nữa.

"Con kia, đem đồ trang điểm đây." Cậu ngoắc ngoắc con em gái, ăn cướp đồ trang điểm từ trong túi nó, tự tay make up cho cô gái kia. Con em cậu sợ anh nên ngồi im thin thít.

Anh thấy cậu đã làm tới vậy, cũng không nói gì nữa. Dù sao cũng là tiểu thư cành vàng lá ngọc, chẳng qua là bà nội anh cái gì cũng bất chấp, anh cũng chẳng để tâm nữa.

"Hai người ăn đi, và sau lần này đừng để tôi nhìn thấy mặt." Anh hừ lạnh. Cậu hơi sợ anh như vậy, người cứng lại quay về chỗ ngồi.

Bữa ăn rất nhanh đã kết thúc, hai người kia vội vàng đi mất. Buổi tiệc mừng anh tốt nghiệp thế rồi cũng kết thúc. Cậu không dám ở lại lâu, vừa ăn xong đã chạy như ma đuổi ra ngoài.

"Minh, đi với mợ." Mẹ anh theo sau, kéo cậu lại. Cậu không tự nguyện lắm, nhưng vẫn đi theo. Dù sao cũng cách xa anh, không sợ giáp mặt anh.

"Lâu rồi mợ mới gặp con, nhìn thấy con mợ lại buồn thêm. Đến bao giờ Phúc mới tự do được như con đây." Mẹ anh dẫn cậu đến căn phòng riêng của bà, ngồi xuống và nói chuyện.

"Mợ thấy đấy, em ấy giờ đã như vậy rồi. Làm chủ được tất cả." Cậu nhận lấy tách cà phê mợ pha cho mình.

"Nó chưa làm chủ được. Mợ cũng sắp phải thuận theo kế hoạch ly hôn cậu con rồi. Con thấy đấy, phòng ngủ của mợ đã bị đổi rồi." Mẹ anh lắc đầu. Mọi chuyện vẫn còn rắc rối lắm.

"Kế hoạch?" Cậu hơi khó hiểu.

"Em sẽ từ từ nói cho anh, anh Minh." Một giọng nói mà cả đời cậu cũng không lẫn đi đâu được vang lên. Cậu mất khống chế ném tách cà phê đi, bật dậy như kiểu mình đang làm chuyện xấu vậy. Mợ của cậu cười, phất tay ý bảo đi với anh đi. Cậu hơi sợ sệt, cúi đầu đi đến phía anh. Anh lôi cậu xềnh xệch về phòng mình.