Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1405: Thể tu truyền pháp




Phàm Đông Nhi thân thể lảo đảo, sắc mặt tái nhợt.
"Hắn gian dối, nhất định hắn gian dối!" Phàm Đông Nhi ánh mắt đỏ bừng, nhưng lần này, nàng thật sự nghi oan cho Mạnh Hạo, Mạnh Hạo có lòng gian dối, cũng có chuẩn bị gian dối, nhưng lại thật sự không có gian dối.
Hắn đang không ngừng lớn lên trong chiến đấu, lúc này mới khiến cho trạng thái thân thể giờ này vượt qua trước kia, trở nên mạnh hơn!
Mạnh Hạo đứng trong thế giới của Kim Môn Thạch Bi, nhìn từng thân ảnh trước mặt biến mất, bỗng nhiên cặp mắt ngưng trọng nhìn về phía trước.
Trong hư vô phía trước hắn, thời khắc này vặn vẹo rất lâu, mới chậm rãi xuất hiện một lão già mặc áo bào trắng.
Lão già này không có đeo mặt nạ, lão chỉ một mình đứng ở nơi đó, lại dường như cả thế giới đều với lão làm trung tâm, nhưng lại không có tản ra mảy may lực lượng khí huyết gì, giống như một người phàm.
Chỉ có điều, tạo cho Mạnh Hạo có cảm giác sâu không lường được, thậm chí tận đáy lòng của hắn, xuất hiện cảm giác nguy cơ không cách nào hình dung, loại cảm giác này khiến Mạnh Hạo chấn động tâm thần.
Lão già nhìn Mạnh Hạo, lại có thanh âm thương tang từ trong miệng truyền ra: - Lão phu, là cửa ải thí luyện cuối cùng ở chỗ này. Người dưới Đạo Cảnh có thể thừa nhận một quyền của lão phu, trong năm tháng rất lâu trước ngươi, cộng tất cả có bốn người, trong đó có hai người có thể thừa nhận quyền thứ hai; mà chỉ có một người, có thể thừa nhận quyền thứ ba của lão phu!
- Mà nếu có thể đánh bại lão phu, Kim Môn Thạch Bi khen thưởng sẽ tăng gấp mười! Bất quá... cho đến nay, Đạo Cảnh trở xuống không người nào làm được! Lão già nhàn nhạt lên tiếng, lời vừa nói ra, toàn thân lão lập tức tia sáng lưu chuyển, nhưng lại xuất hiện như sắt thép, mơ hồ cũng có ánh sáng lóng lánh.
Mạnh Hạo hai mắt ngưng trọng, hắn nhìn không ra sâu cạn của lão già này, nhưng từ trong tâm thần truyền ra dự cảm nguy cơ mãnh liệt. Dường như đứng trước mắt hắn không phải một tu sĩ, mà là một con hung thú viễn cổ!
Mạnh Hạo theo bản năng đưa tay sờ trên túi trữ vật.
- Không nên có ý đồ dùng thủ đoạn khác thắng lợi. Thân là Thể tu coi trọng là chiến, càng đánh càng mạnh, ngưng tụ cái tâm vô địch của mình. Nếu như dùng thủ xảo, tâm ý không ngưng tụ hoàn toàn, mới nhìn không đáng ngại, nhưng đến cuối cùng, con đường của ngươi sẽ vô hình trung càng ngày càng hẹp, không đi được đến Thể tu đại thành! Lão già nhìn Mạnh Hạo nói ý sâu sắc.
Mạnh Hạo thân thể chấn động, trầm mặc một lát sau, như có điều lĩnh ngộ, tay đặt trên túi trữ vật chậm rãi buông xuống. Khi nhìn về phía lão già, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, ôm quyền cúi đầu. Lúc ngẩng đầu lên, trong mắt hắn lộ ra chiến ý, khí thế trên người trong thời gian ngắn ngủi, không ngờ mạnh hơn một chút. Thậm chí còn tinh luyện hơn, dường như trên người của hắn có một ý chí nào đó thức tỉnh.
Lão già gật gật đầu, trong mắt lộ ra ý tán thưởng.
- Quyền thứ nhất, Diệt Sinh Quyền! Lão già bình thản lên tiếng, tay phải nâng lên, đều không phải là nắm tay như người bình thường, mà lúc nắm tay, ngón cái ở vào giữa ngón giữa và ngón áp út, như nhô ra, hóa thành một điểm trên nắm tay không thể phá vỡ!
Một quyền rơi xuống, rõ ràng không có thuật pháp, nhưng lại có một luồng gió ầm ầm thổi tới. Gió kia lạnh lẽo giống như diệt tuyệt sinh cơ, vừa thổi một cái khiến cho thế giới bốn phía chợt trở thành màu xám tro, dường như tất cả sinh cơ dưới một quyền này, toàn bộ bị diệt vong.
Mà Mạnh Hạo nơi này, cũng cảm nhận vô cùng khắc sâu, ngọn lửa sinh mệnh của hắn dưới một quyền này lại sắp tắt... Mạnh Hạo chấn động trong lòng, hắn có cảm giác: nếu một quyền của lão già này đánh trên một viên tinh tú, sợ là vạn vật trên tinh tú đó đều sẽ trong nháy mắt tử vong!
Diệt Sinh!
Đây là Diệt Sinh Quyền!
Mạnh Hạo toàn thân như rơi vào hố băng, nhưng chiến ý của hắn lại ầm ầm bạo phát, nâng tay lên, đồng dạng đánh ra một quyền. Một quyền này, chứa toàn bộ tu vi, ý chí của hắn, cũng có lực lượng thân thể của hắn, vận chuyển máu huyết toàn thân, đánh ra một quyền của Tiên Cảnh Chí Tôn.
"Rầm rầm rầm!" Hai người cách giữa không trung, hai tay quyền đánh thẳng vào nhau. Ngay khoảnh khắc đụng nhau, toàn thân Mạnh Hạo run rẩy, phun ra một ngụm lớn máu tươi, thân thể "bịch bịch bịch" không ngừng lui ra sau. Liên tiếp thối lui ngoài trăm trượng, lần nữa phun ra máu tươi, một ngụm máu tươi này lại là màu đen.
Máu tươi vừa phun ra, liền hóa thành băng.
Mà thân thể Mạnh Hạo, trong nháy mắt dừng lại toàn thân liền xuất hiện sương lạnh mắt thường có thể thấy được, trong tiếng "rắc rắc", trên thân thể lại bao trùm một lớp băng.
Hồi lâu sau, thân thể Mạnh Hạo chấn động lớp băng vỡ vụn, hắn đi ra sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn về phía lão già mang theo rúng động: lực hủy diệt chứa trong một quyền kia khiến trong lòng Mạnh Hạo chấn động mãnh liệt.
Hắn có thể cảm nhận được, một quyền này của đối phương vốn cũng không có dùng toàn lực.
- Diệt Sinh... Mạnh Hạo lẩm bẩm.
- Diệt Sinh Quyền, hủy diệt hết thảy sinh cơ, phá hủy hết thảy tồn tại, là đạo vì tử vong, một quyền này cần lấy ý cái chết đánh ra! Cảnh giới Thể tu là vì thí thần mà sinh ra! Lão già bình thản nói.
Trong đầu Mạnh Hạo như có tia chớp xẹt qua, hắn hít sâu một hơi, nhắm mắt trầm tư, cảm ngộ chân ý của một quyền này. Thấy Mạnh Hạo ngộ tính như thế, trên mặt lão già lộ ra vẻ kinh ngạc, lại đưa mắt nhìn Mạnh Hạo vài lần, từ từ lộ ra ý tán thưởng.
Mà giờ khắc này, trên tấm bia đá ở bên ngoài, sau khi Mạnh Hạo thừa nhận một quyền, xếp hạng của hắn lần nữa biến hóa, lần này, tăng lên vị trí thứ tư!
Mặc dù chỉ tăng lên một vị trí, nhưng đây là tốp 5, đối với đệ tử của Cửu Hải Thần Giới ở bên ngoài vẫn rất là rúng động.
Phàm Đông Nhi sắc mặt trắng bệch, nàng biết mình thua rồi! Nàng thật không cam lòng, nàng thủy chung cho là Mạnh Hạo không biết dùng thủ đoạn gian dối gì, lúc này mới có thứ hạng như thế.
Thời gian trôi qua, lần này, Mạnh Hạo dùng thời gian lâu nhất, sau hai canh giờ, hắn mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía lão già, ôm quyền cúi đầu thật sâu.
- Đã hiểu rồi? Lão già hỏi.
- Có chút mông lung, còn không hiểu lắm! Mạnh Hạo thành thật trả lời.
Lão già cười ha ha một tiếng.
- Không sao, nhận tiếp quyền thứ hai của lão phu, Xá Thân Quyền, cũng gọi là Nhập Ma Quyền! Lão già vừa nói dứt lời, thân thể bước lên trước, tay phải nhấc lên nắm lại thành quyền, ngón cái để như thường, không có thay đổi như Diệt Sinh Quyền, mà hết thảy bình thường tung ra một quyền.
Nhưng, một quyền này đánh ra trên người lão già lập tức bạo phát ra khí thế khiến thiên địa biến sắc, gió mây cuốn ngược, nhật nguyệt đều rung chuyển... chỉ là khí thế đã làm cho Mạnh Hạo khóe miệng trào ra máu tươi, thân thể không ngừng lui ra sau, thậm chí không thể phản kích.
Khí thế kia là ý chí của lão già, trong ý chí đó dường như ẩn chứa điên cuồng và chấp nhất, vì một quyền này có thể bỏ ra hết thảy, chấp nhất này quá lớn, trở thành ý niệm, trở thành ma, cùng với nói là Xả Thân, không bằng nói là Nhập Ma!
Một quyền tung ra, hư vô vỡ vụn, một quyền đánh ra, bầu trời sụp đổ, một quyền ra... không nhuộm máu không thu quyền!
Mạnh Hạo lại phun ra máu tươi, thân thể thối lui ra sau, hắn càng không dám phản kích, dường như giờ khắc này, hắn có dự cảm một khi đụng chạm, mình... nhất định sẽ hình thần đều bị diệt.
Trên quyền của lão già kia, có một lực lượng trí mạng.
Nhưng ngay khoảnh khắc hắn thối lui ra sau, chợt truyền ra thanh âm lão già gầm nhẹ: - Dùng Diệt Sinh Quyền của ngươi cảm ngộ, nếu không... ngươi sẽ chết!
Mạnh Hạo ngẩng đầu, trong mắt lộ ra tơ máu, hít sâu một hơi, giơ tay lên, ngón cái đặt ở giữa ngón giữa và ngón áp út, đánh ra Diệt Sinh Quyền hắn vừa mới cảm ngộ.
Một quyền đánh ra... dưới Nhập Ma Quyền của lão già kia, Mạnh Hạo đang sinh cơ ảm đạm, ý tử vong gần như chiếm cứ toàn thân, dưới trạng thái này, toàn thân hắn nổi lên tử ý, theo một quyền đánh ra, trong đầu Mạnh Hạo như có thứ gì đó vỡ ra dường như thể hồ quán đính, thân thể Mạnh Hạo chấn động mạnh, trong nháy mắt hắn liền hiểu rõ... bản chất của Diệt Sinh Quyền!
So với trước còn rõ ràng hơn!
- Ta hiểu rồi! Mạnh Hạo bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vốn quyền phải đang đánh ra, hơi dừng lại một chút, sau đó với khí thế còn điên cuồng hơn trước, đánh mạnh ra.
Chung quanh hắn, xuất hiện gió, gió này là gió quyền, nhưng lại lây dính ý quyền của Mạnh Hạo, trở thành luồng gió diệt sinh, khiến cho lạnh giá bốn phía hình thành lực lượng diệt sinh, đụng nhau với Nhập Ma Quyền của lão già.
"Rầm rầm rầm rầm!" Mạnh Hạo phun ra máu tươi, thân thể bắn mạnh ra sau như diều đứt dây, máu tươi phun ra từng ngụm từng ngụm, hắn cất tiếng cười khàn khàn, truyền ra đầy kích động: - Diệt Sinh Quyền, Diệt Sinh Quyền!
Lão già mặt mang mỉm cười, chậm rãi thu tay lại, nhìn về phía Mạnh Hạo, thân mình Mạnh Hạo rơi xuống, lần nữa phun ra máu tươi, nhưng trong mắt hắn vẫn lộ ra chấp nhất... Lần nữa cúi đầu thật sâu về hướng lão già: - Ân truyền pháp, vãn bối vô cùng cảm kích!
- Ngươi không phải Thể tu, không có được thần huyết thanh tẩy không chịu nổi quyền thứ ba! Đi đi thôi, chờ tới khi nào ngươi nghĩ mình mạnh hơn, hãy tới tìm ta. Nhớ kỹ một điểm, tu sĩ chúng ta vốn không tu thể, mục đích của tu thể... là để Sát Thần! Sau này nếu ngươi có cơ hội Sát Thần, được thần huyết thanh tẩy, sẽ thành tựu bản thân chiến thể!
Lão già vung tay lên, lập tức thế giới nơi này ầm ầm sụp đổ, trở thành vô số mảnh vỡ, cuốn theo Mạnh Hạo, trong nháy mắt liền biến mất dạng.
Mà giờ khắc này Kim Môn Thạch Bi thứ chín, tỏa sáng trước nay chưa từng có, cũng có tiếng sấm nổ vang vọng khắp Cửu Hải Thần Giới, bị tất cả đệ tử Cửu Hải Thần Giới phát hiện, lại dẫn tới chú ý của các lão tổ Đạo Cảnh kia, đều quay nhìn lại. Lúc này trên Kim Môn Thạch Bi, tên của Mạnh Hạo, bất ngờ từ vị trí thứ tư... lại tăng lên hai bậc, trở thành... vị trí thứ hai!
Hiển nhiên, trong phán đoán của lão già, Mạnh Hạo thừa nhận quyền thứ hai của lão, có tư cách thu được vị trí thứ hai này hơn so với cường giả xếp hạng năm đó!
Thần Giới bùng nổ, tất cả tu sĩ bốn phía toàn bộ chấn động, hàng loạt tiếng "ồ" truyền khắp bốn phương tám hướng.
- Thứ hai, Mạnh Hạo hắn lại xếp hạng thứ hai!!!
- Bốn Chiến Tiên xếp hạng vĩnh viễn không thay đổi kia, không ngờ bị hắn chen lấn rơi xuống ba người!
- Không hổ là thiên kiêu, không hổ là thiếu tộc Phương gia, không hổ là đệ tử hạch tâm của ba đại đạo môn liên hiệp thu nhận! Mọi người đều rúng động, sắc mặt Phàm Đông Nhi càng tái nhợt.
Kim Môn Thạch Bi, trong ánh sáng vàng tỏa sáng, Mạnh Hạo chậm rãi xuất hiện. Hắn vừa xuất hiện, tức thì mọi người bốn phía lần nữa hoan hô ầm ĩ.
Khoảnh khắc Mạnh Hạo đi ra, hắn không có nhìn bất kỳ kẻ nào, tự nhiên cũng không thấy Phàm Đông Nhi, mà chỉ quay đầu, nhìn về phía vị trí thứ nhất trên tấm bia đá.
- Tung Vô Nhai!
Mạnh Hạo lẩm bẩm, trong mắt lộ ra tia sáng sáng rực, hắn muốn biết, là ai có thể thừa nhận quyền thứ ba của lão già kia.
Cho dù người này là cổ nhân, cho dù hắn có lẽ không ở Cửu Hải Thần Giới, nhưng Mạnh Hạo vẫn muốn biết tên của người này.
Người không có trải qua quyền pháp của lão già kia, vĩnh viễn đều không thể cảm nhận được sự kinh khủng của Diệt Sinh Quyền, Nhập Ma Quyền và sự rúng động đối với cường giả tu thân thể...
Giờ khắc này, Mạnh Hạo khắc ghi một cái tên... Tung Vô Nhai...
- - - - - oOo- - - - -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.