Ngã Vào Tình Yêu

Chương 1: Con đồng ý



Dương Lỗi là con trai thứ hai của nhà họ Dương, anh khác biệt với anh trai của mình, lựa chọn con đường nghệ thuật chứ không học theo gia đình về mảng kinh doanh. Tiếp xúc với diễn xuất từ nhỏ khiến cho anh đạt được đông đảo lượng Fan cũng như nắm trong tay hàng ngàn tác phẩm xuất sắc. Anh lại còn là người có chỗ dựa từ gia đình nên tài nguyên quý giá. Được hàng ngàn các gia đình lấy làm mục tiêu nhắm cho con gái của mình.

Nhưng thật đáng tiếc anh lại là người có hôn ước từ trước. Mà hôn ước này thực tế lại là do anh trai anh thất hứa, lấy vợ trước khi gặp người đã được hứa hôn cùng mình. Hai nhà cùng nhau đính ước thật lâu, quan hệ này không thể nói bỏ là bỏ không thể nào thất hứa, Lão Dương chỉ đành chiều theo tất cả mọi mong muốn của con trai đổi lấy mối hôn ước này.

Nhà họ Lâm thì lại hữu duyên, cũng có hai cô con gái, lại là song sinh, không ai có thể phân biệt được đâu là cô chị, đâu là cô em, chỉ có thể biết rằng, cô chị là người đã một bước đi lấy chồng, còn cô hai là người bặt vô âm tín. Lúc trước nhiều người truyền tai nhau nói, cô hai vì bất mãn với ông Lâm nên không hề muốn ở nhà, còn cô cả mặc dù ở chung với ông Lâm, là người giỏi giang về chuyện kinh doanh, nhưng cũng là lắm tài nhiều tật, đã có chồng nhưng tai tiếng của cô không ai là không biết.

Bởi vậy hai bên gia đình đều ngầm khẳng định với nhau, cô hai nhà họ Lâm cùng cậu hai nhà họ Dương là một cặp.

Chỉ là hai bên gia đình đều chưa gặp gỡ, hai nhân vật chính cũng chưa chính thức làm quen với nhau. Bởi vậy nên hai người cứ mãi chỉ là hai người có hôn ước hữu danh vô thực. Lần này sau khi kết thúc bộ phim, Dương Lỗi có vài ngày nghỉ, ba mẹ cũng muốn anh sắp xếp về nhà tiện thể sang thăm nhà và ra mắt nhà họ Lâm luôn, bởi cho dù nói như thế nào đi chăng nữa. Con gái nhà họ cũng hơn con trai nhà họ Dương những sáu tuổi. Cứ cho là con trai họ không quan tâm chuyện tuổi tác, thì họ cũng lo lắng để Lâm thị quá già con trai họ nhìn cũng không còn dám cưới nữa. Như vậy nhà họ ắt sẽ thành kẻ lật mặt.

Hôm nay Dương Lỗi trở về từ Hoành Điếm, lại bị thu hút cự độ bởi một cô gái thật nhỏ bé. Cô gái đó dường như chỉ cao khoảng một mét năm mươi, nhưng khuôn mặt trắng trẻo trong veo, đôi mắt to tròn mà linh động, lại mặc trên mình bộ quần áo phông nhìn quả thực quá đỗi dễ thương, anh nhanh chóng lấy chiếc điện thoại của mình ra chụp lại được vài bức ảnh của cô bé đó. Không phải nghiễm nhiên anh rung động, bởi thực sự giữa trăm nghìn người tấp lập tại sân bay, anh chỉ nhìn và rung động bởi một nụ cười và một ánh mắt.

Nhưng anh cũng chợt ngây người rồi hiểu ra, bản thân anh, vốn không phải là người có thể yêu thương người khác, anh đã đồng ý với cha mẹ, sẽ không lấy người khác mà chấp nhận mối hôn sự được anh hai rót xuống đầu. Hiện tại cũng có thể coi bâng cua là người đã có gia thất. Anh chỉ có thể ngắm nhìn cô gái nhỏ một tay cầm chiếc điện thoại, tay còn lại cầm ly trà sữa đang dảo bước đi theo chân một người vệ sĩ cao lớn, nhẹ nhàng rồi khuất xa khỏi tầm mắt hòa vào đoàn người tấp lập.

Trở về nhà, trong đầu anh vẫn còn tồn tại bóng dáng của người đó. Nhưng anh làm sao có thể quên, ngày mai anh sẽ phải đi gặp mặt vợ tương lai của mình. Người phụ nữ hơn anh sáu tuổi. Trước giờ anh chưa từng suy nghĩ đến chuyện tuổi tác của vợ chồng, nhưng khi anh va phải ánh mắt kia, dường như anh muốn thay đổi.

Một đêm trằn trọc khó ngủ, cuối cùng vẫn phải thức giấc thực hiện nhiệm vụ của mình. Dương Lỗi vẫn cùng cha mẹ đến nhà họ Lâm dùng bữa cơm, nhưng cũng thật không thể đoán trước. Gia đình họ chỉ có Lão Lâm và một người anh họ được Lâm lão nuôi nấng từ nhỏ tên Lâm Tuấn Kiệt tiếp đãi ba người, còn vị hôn thê của anh vẫn là một điều bí ẩn.

Mọi người dùng bữa xong liền trở ra phòng khách dùng nước nói chuyện. Lâm lão gia nhìn về phía Lâm Tuấn Kiệt thở dài. Khi thấy anh nhẹ nhàng gật đầu rồi mới mở lời nói với gia đình nhà họ Dương.

- Dương An, tôi là ông quen nhau cũng được mấy mươi năm rồi, nay lớp trẻ cũng trưởng thành, tôi quả thực không muốn giấu.

- Anh Lâm cứ nói, chúng ta đều là người lớn, chuyện của bọn trẻ, chúng ta không lên giấu giếm điều gì.

- Chuyện là như này. Ông cũng biết phu nhân tôi sinh được hai cô con gái, con gái đầu thì mặc dù giỏi giang chuyện kinh doanh nhưng tai tiếng lại không hề tốt. Chuyện yêu đương, kết hôn rồi ly hôn của nó cả thành phố này đều biết, không một ai nghe thấy tên nó mà không thể không lắc đầu. Còn cô con gái thứ hai của tôi, kì thực, đã sảy ra tai nạn mất từ nhiều năm trước, chuyện này, tôi đã giấu diếm nhiều năm không hề công khai, không hề đứng đắn, vì sợ những lão hồ ly trong công ty tôi gây sự, như vậy Lâm thị tôi gây dựng bao nhiêu năm sẽ thành công cốc.

- Vậy ý của anh Lâm là sao?

- Tôi biết khi tôi nói những điều này là không đứng đắn, nhưng tôi muốn đề xuất cho con trai anh lấy con gái cả của tôi, chuyện này tôi biết là con trai anh thiệt thòi, tôi nhất định sẽ đền bù xứng đáng, nhưng nếu hai nhà chúng ta không liên hôn được, tôi dám chắc, cả sản nghiệp của tôi chỉ có thể nói là không cánh mà bay.

Bộp

Dương lão gia khi nghe Lâm lão nói xong bèn nổi cơn tức giận. Để mà nói ông không hề muốn cuộc hôn nhân này diễn ra, đã là một người phụ nữ hơn con trai ông đến tận sáu tuổi, giờ lại còn trải qua một đời chồng. Làm sao có thể nói là chấp nhận được. Cho dù có là đền bù xứng đáng, nhưng làm sao có thể nói bù là bù cho con trai ông được. Thể diện của đấng mày râu là cao quý, làm như vậy khác nào nói con trai ông không khác gì người gỗ hay bù nhìn rơm.

- Ông nói vậy cũng có thể chấp nhận được sao? Tôi coi ông là bạn thân chí cốt lâu năm, vì mối hôn sự này tôi đã phải khổ sở lo lắng cho con trai tôi, vậy mà hiện tại, ông mang một mồi lửa, một cục than nóng bỏng tay không ai cần giữ ném sang tay tôi sao? Tôi quả thực không chấp nhận được.

- Lão Dương, ông cùng tôi bôn ba đến hiện tại, ông cũng hiểu tôi, nếu ông có thể giúp tôi tôi đương nhiên sẽ không quên ơn ông, hoặc là ông có thể nói với cậu Dương, có thể kết hôn trong vài năm cũng được, có thể giúp tôi không, tôi cũng rất cùng đường rồi.

Dương lão nhìn người bạn chí cốt của mình tinh thần xa sút, cúi gục đầu không thể nói thêm điều gì trong lòng cũng không muốn trách, bởi ông biết rằng nỗi đau mất con nhưng chẳng thể làm cho con một tang lễ cũng cùng cực, nhưng còn con trai của ông, thằng bé có sự nghiệp vững vàng, tiếng tăm lại nổi trội như vậy, giờ lại phải chịu đựng một người phụ nữ tai tiếng, vậy có khác nào phá hủy tương lai của nó. Nó mới có hai mươi hai tuổi.

- Con đồng ý.